Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ

Chương 62: Pháo hoa





Kỳ Hàn rơi vào hồ nước làm bắn lên một đợt bọt nước kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu. Ngoài tiếng hắn rơi vào nước còn có cả tiếng gào thét rên rỉ ồn ào nhốn nháo của các trưởng lão bên ngoài huyền kính.

- Không nhìn thấy gì... sao tự nhiên lại không nhìn thấy gì nữa rồi?

Lâm Thiển đập bàn đứng phắt dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái huyền kính giờ đang đen thui, ánh mắt nàng vô cùng đáng sợ, hổ thét sói gào gào lên: "Ban nãy thằng nhóc thối Bùi Tịch đã làm hỏng thị linh ở chỗ thác nước rồi a a a a đáng ghét quá! Bảo hắn đền! Ít nhất phải gấp đôi, không, gấp mười lần!"

Nàng nói xong thì tức giận thở phì phò một hồi lâu mới dùng cặp mắt sáng trưng nhìn sang Khúc Phi Khanh bên cạnh, miệng nở một nụ cười ẩn ý không thể diễn đạt được thành lời: "Chậc chậc, đây mà là tình đồng môn sao? Bùi Tịch vì bảo vệ Ninh Ninh, đến mạng sống cũng không cần nữa rồi kìa."

Có nữ tu hai tay ôm mặt, trong mắt tràn đầy vẻ thích thú và vui vẻ, cười ngoác đến mang tai như thể hôm nay là ngày cưới của bản thân mình vậy: "Đúng là thanh thiên, thích thật."

Chân Tiêu không vui: "Chẳng lẽ đồng môn thì không thể hy sinh tính mạng vì nhau sao?"

Khúc Phi Khanh rất thân với Lâm Thiển, nghe thế thì cười khẽ liếc hắn một cái, thong thả khịa hắn một câu: "Ồ, ta đã từng thấy ngươi ôm ngang Thiên Tiện trưởng lão bao giờ đâu."

Thiên Tiện Tử đột nhiên bị điểm danh hắt xì một cái, hắn vội vàng quay đầu nhìn bọn họ. Có lẽ là bị hình ảnh mà Khúc Phi Khanh nhắc đến làm cho buồn nôn, sắc mặt của hắn trắng như tờ giấy. Nhưng ánh mắt hoài nghi nhân sinh của hắn không dừng ở đó bao lâu hắn đã xoay người sang chỗ khác cúi đầu xuống: trên cái bàn gỗ trước mặt Thiên Tiện Tử, một màn đánh cuộc gay cấn đã đến hồi kết thúc.

Chưởng môn Hạo Nhiên môn chừng mắt dựng râu, đau đớn tột cùng: "Tức quá! Tại sao tên Kỳ Hàn ngu ngốc kia không lấy thân mình làm mắt trận! Làm ta thua trắng năm mươi nghìn linh thạch!"

Thiên Tiện Tử trông héo hon như một gốc cỏ bị hạn lâu ngày, đến giọt nước cuối cùng trong người cũng đã bị ép khô. Hắn uể oải đẩy đám linh thạch dùng làm tiền cược của mình về phía trước: "Ta khờ quá, đã biết mắt trận có liên quan đến thuỷ kính nhưng lại không nhớ ra bầu trời cũng coi như... nói thật lòng là ai có thể nghĩ đến chuyện kia được chứ? Dùng cung và kiếm bắn thủng trời cũng quá là ấy ấy đi, con bé Ninh Ninh ăn gì mà lớn lên thế?"

Chưởng môn Lưu Minh Sơn - Hà Hiệu Thần, cũng bày ra vẻ mặt cuộc sống không còn gì luyến tiếc, cứ nhìn chằm chằm vào huyền kính: "Sao ta lại không biết tự lượng sức mình, nhất quyết phải đánh cuộc với các ngươi cơ chứ! Giờ thì hay rồi, chẳng những thua sạch tất cả linh thạch trên người mà còn không được mục kích cảnh tượng xuất sắc nhất nữa. Ta thấy các trưởng lão bên huyền kính bên cạnh kích động đến mức sắp phát điên rồi."

Một nhà vui mừng mấy nhà sầu, trong đám người vây xung quanh bàn gỗ chỉ có Kỷ Vân Khai cười như xuân về hoa nở.

Thân là người duy nhất đoán đúng, Kỷ chưởng môn nhón chân vươn đôi tay nho nhỏ vui vẻ ôm hết linh thạch về phía mình: "Đa tạ các vị, đa tạ đa tạ."

Sau khi thu toàn bộ linh thạch vào trong túi không gian, hắn lập tức lon ton chạy đến bên cạnh Chân Tiêu, vô cùng kích động nói: "Mau mau mau! Hai người họ thế nào rồi?"

So sánh với vẻ kích động của hắn, Chân Tiêu trông như một khối băng lớn hình người, hắn mặt mày vô cảm chỉ vào huyền kính. Huyền kính đen thùi lùi, nào thấy được mô tê gì bên trong đâu.

- Là Bùi Tịch làm đúng không?

Kỷ Vân Khai híp mắt cười cười, vẻ mặt ngây thơ vô hại: "Bảo hắn đền, gấp đôi, à không, gấp năm mươi lần!"

***

Bên ngoài huyền kính tiếng léo nhéo rộng ràng mãi không dứt, Bùi Tịch đang đứng dưới thác nước lại quay người nhìn về phía bóng người đang lềnh phềnh ở trên mặt nước.

Kỳ Hàn bây giờ vẫn đang nghệt mặt ra, mắt chữ o mồm chữ a phun nước phì phì như cái đài phun nước, tứ chi mặc cho sóng nước lắc lư. Bộ dạng nửa sống nửa chết kia của hắn quả thật đã minh hoạ một cách sinh động cái gọi là ếch xanh chết đuối giữa dòng.

Hắn thật sự không nghĩ ra, lấy trời làm nước làm gương, đây là kế sách tuyệt diệu độc đáo mới mẻ cỡ nào! Hắn từng thề thốt son sắt rằng ngoại trừ bản thân hắn chủ động giải trừ trận pháp ra thì trận pháp thuỷ kính vĩnh viễn không có khả năng biến mất. Hắn dốc sức che giấu mắt trận như vậy mà cuối cùng lại bị một tiểu cô nương nhìn thấu? Không thể nào?! Là giả đúng không?!

Ồ không chỉ là nhìn thấu. Con bé kia không biết lôi đâu ra một cây cung bắn hỏng luôn cả mắt trận rồi.

Đừng hỏi, hỏi cái là hoài nghi nhân sinh liền.

Bây giờ hắn cũng đã nhìn thấy Bùi Tịch. Đã từng là một ma quân cuồng vọng ngạo nghễ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thế mà bây giờ thời thế thay đổi, hai người đối mặt nhìn nhau, đúng là hơi xấu hổ.

Kỳ Hàn tốt xấu gì cũng là ma quân, dù bị thương nặng cũng sẽ không cam chịu chịu nhục trước mặt tiểu bối. Hắn kiệt sức không thể đứng dậy được, chỉ đành giả vờ như không có gì xảy ra mà dùng giọng kiêu ngạo hừ lạnh: "Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy ai ngâm nước tránh nóng bao giờ à?"

Hắn nói xong thì nghiến răng, oán hận nói tiếp: "Lần này coi như các ngươi may mắn, đợi đến khi dùng hết may mắn rồi, các ngươi cứ đợi đó cho ta."

Bùi Tịch từ trước đến nay không thích tranh luận cùng với người khác, cho dù có nghe thấy người ta đang vu oan bịa đặt cho mình thì cũng chỉ vô cảm lắng nghe, không để trong lòng. Nhưng giờ nghe Kỳ Hàn nói xong câu cuối cùng thì hắn lại lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến may mắn? Do sư tỷ thông minh hơn so với ngươi mà thôi."

Giọng điệu bình thản trần thuật sự thật hiển nhiên này chính là thứ làm cho người ta tức giận nhất. Kỳ Hàn giật giật khóe miệng, suýt chút nữa lại hộc máu thêm lần nữa.

Ninh Ninh nghe vậy cũng kinh ngạc chớp mắt, nhỏ giọng hỏi hắn: "Đây là có tính là đệ đang khen ta không?"

Bùi Tịch không đáp lời cô, Ninh Ninh bèn coi như hắn đang ngầm thừa nhận. Nụ cười của cô càng thêm tươi, hai chân quơ quơ nhè nhẹ: "Đây hình như là lần đầu tiên đệ khen ta thì phải."

Hy vọng hắn có thể khen cô tiếp! - Câu này cô không có mặt mũi nói ra thành lời.

"Ý con bé là ngươi hãy khen con bé nhiều vào đấy! Mau đọc theo ta nào!" Thừa Ảnh không hổ là người chú trung niên đáng tin cậy, rất biết nắm bắt những thông tin mấu chốt. Bây giờ nó đang bắt đầu dùng chất giọng diễn cảm sinh động phong phú của mình thì thầm vào tai Bùi Tịch: "A~ sư tỷ, đôi mắt của của quá xinh đẹp, làm cho đệ không phân biệt được đâu là bầu trời đầy sao đâu là đôi mắt của tỷ. Tỷ là người đã khiến cho đệ hiểu được ý nghĩa của bốn chữ "khuynh quốc khuynh thành", sư tỷ là rượu, ai uống cũng say, a~! Ai uống cũng phải say~!"

Bùi Tịch: "... Im ngay."

Hắn thấy lưng mình nổi da gà, chỉ muốn rút kiếm chém cho tên này mấy nhát, mà Thừa Ảnh cũng không để ý đến hắn, càng nói càng buồn nôn: "Hồ nước này chính là nước miếng ta chảy vì người..."

Bùi Tịch nghe không nổi nữa, chỉ đành gạt hắn sang một bên.

Đa số linh lực của Kỳ Hàn đã được dùng để chống đỡ trận pháp thuỷ kính, bây giờ trận pháp bị phá, linh khí cũng tứ tán khắp nơi, không có cách nào trở về trong cơ thể hắn. Linh lực của hắn đã tan hết, lại thêm bị trận pháp phản phệ nên giờ hắn không khác gì Ninh Ninh, cả người bủn rủn vô lực, đến đứng thẳng cũng không đứng nổi.

Bùi Tịch biết Kỳ Hàn đã không còn có thể uy hiếp được đến bọn họ nữa nên cũng lười để ý y. Hắn ôm Ninh Ninh xoay người sang chỗ khác, định ôm cô ra khỏi hồ nước. Ban nãy khi ứng phó với ma triều hắn đã tiêu tốn hơn nửa sức lực, bây giờ lại đứng ngâm trong nước lạnh một lúc lâu, giờ khi định bước về phía trước, đôi chân tự nhiên đảo một cái. Cũng may sau đó hắn đã đứng vững lại, chỉ là đôi tay của Ninh Ninh... không biết đã vòng lên cổ hắn từ khi nào.

Bàn tay đang đặt trên vai trái của Ninh Ninh hơi nắm lại theo bản năng, hắn thấy cổ hơi ngưa ngứa. Hắn đứng ngây ra một lúc mới phản ứng lại được, hoá ra đây chính là hơi thở mang theo nhiệt độ ấm áp của Ninh Ninh lặng lẽ phả lên làn da của hắn.

Hơi thở này mỏng manh nhưng lại sinh trưởng điên cuồng như dây leo, xuôi theo làn da ngấm vào bên trong, từ máu, kinh mạch rồi đến cốt tủy, cuối cùng thấm vào trong ngực của hắn. Giống như vừa bị yểm một loại pháp thuật kỳ lạ nào đó, trái tim của hắn cũng hơi ngưa ngứa.

- Xin... xin lỗi đệ!

Ninh Ninh không tài nào tỏ ra bàng quan như hắn được, cô vội vàng buông hai tay ra. Ban nãy Bùi Tịch trượt chân làm cô sợ hết cả hồn bèn dùng hai tay ôm lấy cổ hắn như phản xạ có điều kiện. Đến khi thiếu niên đã đứng vững rồi cô mới phát hiện khoảng cách giữa hai người đã gần nhau quá mức.

Mất mặt quá.

Ninh Ninh vốn tưởng rằng bị hắn ôm vào lòng đã là cực hạn, không ngờ rằng cô lại hồ đồ làm ra hành động thân mật như thế với hắn. Lồng ngực có thứ gì đó đang đập liên hồi làm cô ngây ra. Bên tai là tiếng thác nước rít gào, Ninh Ninh lại có thể nghe thấy tiếng tim Bùi Tịch đập rất nhanh bên trong những âm thanh hỗn tạp ồn ào đó.

Bùi Tịch chắc là đã bị cô dọa sợ rồi.

Quá mất mặt.

Tình cảnh này kéo dài không lâu lắm, Bùi Tịch sau khi trầm giọng nói "Xin thất lễ!" thì nhanh chóng ôm cô lên bờ. Ninh Ninh suy nghĩ một lúc lâu, quyết định chuyển đề tài để giảm bớt cảm giác xấu hổ: "Cái người nằm trong hồ kia... phải giải quyết như thế nào bây giờ?"

Khi Bùi Tịch nói chuyện, lồng ngực của hắn cũng sẽ rung nhè nhẹ theo. Đầu của Ninh Ninh vừa đẹp đang áp ở nơi đó nên cô có thể cảm nhận được rung chấn. Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

"Đệ sẽ xử lý hắn." Hắn nói: "Để đệ đưa sư tỷ lên bờ trước, hắn không quan trọng."

Theo như câu này thì cô miễn cưỡng có thể coi là "quan trọng" nhỉ.

- Ừ.

Câu này làm Ninh Ninh hơi vui vui. Cô lại bắt đầu khua khua đôi chân rồi ngước mắt lên nhìn về phía trời xa.

Trời đêm bị kiếm Tinh Ngân đâm vào nứt một vết lớn đến mức có thể thấy được bằng mắt thường. Quầng sáng mờ nhạt và kiếm khí nhanh chóng khuếch tán ra thành một cái mạng nhện nom như một tấm gương nứt vỡ sắp sụp đổ.

- Chắc hai thế giới sắp sát nhập lại thành một rồi nhỉ?

Ninh Ninh hơi buồn ngủ, cô lười biếng ngáp một cái: "Không biết đầu bên kia của thuỷ kính trông như thế nào nhỉ?"

***

Hứa Duệ làm thế nào cũng không thể ngờ được rằng đầu bên kia của thuỷ kính lại trông như thế này.

Hắn vội vàng nhảy vào nước theo Kiều Nhan, chưa kịp dùng chú tránh nước, thế nên trên người toàn là máu loãng và nước bùn. Lúc bò ra khỏi hồ nước hắn trông bản thân mà ghét bỏ không chịu được, chỉ muốn băm vằm mình ra thành mấy khúc ném xuống sông cho cá ăn.

Đây không phải chuyện khó giải quyết nhất. Chuyện làm cho hắn lưỡng lự chính là mấy con quỷ kính vừa phát hiện ra hơi thở người sống là nghiêng ngả lảo đảo đến gần hắn và Kiều Nhan.

Kiều Nhan hoàn toàn không biết chân tướng nhưng hắn lại rất rõ ràng những con quái vật tướng mạo kỳ dị này đều là linh hồ biến thành, bọn chúng toàn là người cùng tộc với Kiều Nhan. Quỷ kính bị nhiễm ma khí mất hết lý trí sẽ tấn công bọn họ là điều có thể đoán được, nhưng nếu hắn mặc kệ Kiều Nhan để nàng bắn chết bọn họ thì... có khác gì để nàng tàn sát đồng bào của mình đâu?

- Khoan đã!

Thấy Kiều Nhan đã giơ cung tên lên, Hứa Duệ hoảng hốt đè tay nàng lại, não bộ chưa bao giờ phải làm việc nhanh như lúc này: "Kiều cô nương, không được!"

Hắn cố gắng làm ra vẻ nghiêm trang, giọng nói cũng mạnh mẽ thêm vài phần: "Nơi này rất nguy hiểm, nếu cô làm cho chúng nó chảy máu, nói không chứng những quỷ kính khác sẽ lần theo mùi máu đến đây. Chúng ta lặng lẽ lẻn vào là được rồi, không cần phải gây ra động tĩnh lớn như vậy. Không đúng! Cái nơi quỷ quái này đáng sợ quá, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi!"

Kiều Nhan không ngờ hắn sẽ theo mình vào đây, sau khi nghe hắn nói xong thì hơi ngạc nhiên, chần chờ buông cung xuống: "Hứa đạo trưởng, nếu huynh đã biết nơi này nguy hiểm rồi thì sao lại phải theo ta vào đây?"

Hứa Duệ thầm nghĩ : Hắn cũng đâu có muốn vào đây đâu, nhưng sư tỷ đã từng nói với hắn người tu đạo phải cứu giúp thiên hạ, hắn không thể chỉ lo chạy phận mình mà không quan tâm đến nha đầu này được.

- Ta đây không phải muốn trừ gian diệt ác sao!

Hứa Duệ chỉ muốn nhanh chóng đưa Kiều Nhan rời khỏi nơi này. Hắn vừa dùng kiếm quyết đánh quỷ kính ngất xỉu vừa giả bộ không biết gì hết mà hỏi: "Cô không đi thật à? Cô định làm gì ở đây?"

Kiều Nhan bây giờ lại không trả lời ngay mà ngẩn ra một lúc rồi mới thấp giọng đáp: "Ta muốn xem xem có thể tìm được nó không."

"Nó" này hẳn là cung Chước Nhật.

Hứa Duệ hiểu lòng nàng, cam chịu đáp: "Đi tìm ở đâu bây giờ?"

- Thôn xóm của tộc linh hồ bọn ta.

Kiều Nhan nhìn cảnh tượng hoang vu đổ nát xung quanh một phen, nhỏ giọng nghiêm túc giải thích: "Nếu những tên ma tu đó ở tại đây thì nhất định sẽ ở lại trong thôn. Chỉ cần đến đó thì có lẽ sẽ ngoại trừ quỷ kính, chúng ta sẽ tìm được những tên ma tộc khác, từ đó lấy được thông tin hữu ích."

Cô nương này quả thật rất dũng cảm.

Hứa Duệ biết nàng sẽ không tìm được bất kỳ người hay vật gì hữu dụng ở trong thôn nên đồng ý rất nhanh: "Ta có thể đi cùng cô nhưng cô phải đồng ý với ta, một khi không tìm được gì cả thì cô phải đi cùng ta trở về."

Nếu không có Hứa Duệ yểm trợ, Kiều Nhan rất khó lẻn vào thôn mà thần không biết quỷ không hay. Bản lĩnh của nàng đến đâu nàng biết rõ ràng, thế nên nàng bèn gật đầu không chút do dự.

Thế là Hứa Duệ bắt đầu cẩn thận đóng vai sứ giả hộ hoa, nhìn thấy quỷ kính nhào đến cũng không rút kiếm đánh trả mà chỉ dùng kiếm đánh chúng ngất xỉu thôi.

Nơi này mới là bí cảnh thật sự, điều kiện sinh tồn ở đây kém đến mức làm cho người ta giận sôi người, chẳng những mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi mà xung quanh chỉ thấy toàn xương cốt động vật với cây cỏ chết la liệt, ma khí lởn vởn trong không khí tụ thành những đám sương mù xám xịt làm cho hắn hơi khó thở.

Đây có lẽ chính là căn nguyên khiến cho tộc linh hồ sinh ra biến dị.

Bởi vì hai bên mặt kính đối xứng nhau nên bố cục của hai thế giới giống nhau như đúc. Tuy rằng phong cảnh hai bên khác nhau như trời với đất, Kiều Nhan vẫn có thể dựa vào ký ức mà không ngừng đi về phía trước, cuối cùng dẫn Hứa Duệ đi vào thôn làng của hồ tộc hoang phế đã lâu. Không khác dự đoán của Hứa Duệ là bao, nơi này cũng chỉ toàn quỷ kính, không thấy bóng dáng "ma tu cấp nguyên anh" đâu cả.

Hắn bị gió âm thổi cho lạnh run cầm cập, bên tai nghe Kiều Nhan trầm giọng nói: "Thật ra ta nghĩ mãi mà không hiểu, mẫu thân lúc nào cũng bảo với ta rằng bên kia hồ nước có rất nhiều tu sĩ có thực lực mạnh mẽ, nhưng mỗi khi ta đến gần hồ nước thì chỉ thấy mỗi quỷ kính mà thôi."

Tim của Hứa Duệ đập thình thịch trong lồng ngực.

Kiều Nhan đi trong bảng lảng chiều hôm, cả bóng người và giọng nói đều mơ hồ: "Huynh không thấy kỳ lạ rằng tại sao chúng ta lại không tìm thấy cung Chước Nhật sao?"

"Đúng là rất kỳ lạ" Giọng Hứa Duệ khô khốc, hắn hoảng loạn đáp theo bản năng: "Nhưng không phải Cầm nương đã nói rằng cung thần bị gian tế trộm mất rồi sao? Ban nãy cô cũng suy đoán như vậy mà."

"Ta..." Kiều Nhan vốn định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói nữa. Bởi vì nàng đi phía trước hắn nên Hứa Duệ không nhìn thấy biểu cảm của nàng, chỉ thấy đôi tai của tiểu hồ ly rũ xuống, bộ dạng trông rất đáng thương.

"Không phải cô muốn tìm ma tu ở chỗ này sao?" Hứa Duệ vụng về nói sang chuyện khác để làm Kiều Nhan bớt đau lòng: "Chúng ta tìm từng gian nhà một được không?"

Cảm ơn trời đất, đôi tai của tiểu cô nương cuối cùng cũng vểnh lên, sau đó nàng nhẹ nhàng gật đầu.

"Vốn dĩ bọn ta đều sống ở đây." Kiều Nhan nói: "Nhưng sau đó bọn ta lại muốn sống gần nguồn nước một chút nên mới xây nhà ở gần thác nước. Huynh xem, đó là nhà của ta."

Nàng vừa nói vừa rảo bước về phía trước. Lúc đi ngang qua một cái sân nhỏ thì dừng bước, chần chờ nói: "Đây là nhà của Yến Thanh, hai người bọn ta xem như hàng xóm cùng lớn lên với nhau, nhưng hắn chỉ thích đọc sách, không thích chơi với ta."

Hứa Duệ gật đầu, đi theo Kiều Nhan vào nhà của nàng.

Căn phòng đã lâu không có người ở nên bụi bặm đọng lại rất dày, Kiều Nhan không nói một lời mà đi vào trong đại sảnh, khi tầm mắt chuyển đến cái bàn gỗ ở giữa gian phòng thì bỗng nhiên sửng sốt.

Mặt bàn gỗ bị bụi nhuộm thành màu xám trắng, ở giữa mặt bàn có một bức thư màu nâu nhạt.

Kiều Nhan lao về phía trước không chút do dự, nàng cầm lấy bức thư, bụi bặm ào ào rơi xuống, vừa nhìn đã thấy ba chữ to rất bắt mắt: "Gửi Kiều Nhan."

"Đây là chữ của mẹ ta." Kiều Nhan thì thầm: "Đây là thói quen của bà ấy. Nếu bà ấy vì việc trong tộc mà phải ra ngoài gấp cùng với cha ta, bà ấy sẽ viết một bức thư để làm tin. Nhưng ở bên kia ta chưa từng nhìn thấy bức thư này."

"Mẹ của cô không phải vẫn đang khoẻ mạnh đấy sao! Nói không chừng ban đầu bà ấy vốn để lại thư cho cô nhưng sau đó lại bình an trở về sau đại chiến nên đã cất bức thư đi rồi thì sao." Hứa Duệ nỗ lực lấp liếm: "Cô có muốn... mở thư ra đọc không?"

Hắn nói một cách ngập ngừng, nhưng vừa dứt lời, Kiều Nhan còn chưa kịp đáp lại, vài tiếng rít chói tai bỗng vang lên từ đằng xa. Hứa Duệ vội vàng quay đầu thì nhìn thấy một đám quỷ kính đã kéo thành đàn xuất hiện ngoài cửa lớn. Mười mấy cặp mắt vẩn đục nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt đầy sát khí làm hắn lạnh phát run.

- ...Nguy rồi, có lẽ đây chính là hang ổ của chúng.

Dùng kiếm quyết đương nhiên không thể giải quyết nhiều quỷ kính như thế, Hứa Duệ ngưng thần một lát rồi rút kiếm ra khỏi vỏ: "Xem ra chúng ta không tìm thấy cung Chước Nhật đâu, đợi ta giải quyết xong chúng nó hai chúng ta sẽ đi khỏi đây."

Một tiếng rít chói tai vang lên, đám quỷ kính ở cửa dồn hết sức lực lao về phía trước, họng gầm gào những âm thanh quái dị hết lần này đến lần khác, khi tụ lại với nhau nghe rất giống tiếng phát ra khi xương cốt bị nghiền nát.

Tuy rằng Hứa Duệ đang cầm kiếm nhưng hắn không định giết hết chúng nó mà chỉ mượn kiếm phong và kiếm khí để ép quỷ kính lùi dần về phía sau mà thôi. Dù sao thì người và yêu bị nhiễm ma khí không phải là không có thuốc nào chữa được, chỉ cần được trị liệu một cách đúng đắn, một ngày nào đó họ sẽ bình thường trở lại. Kiều Nhan và tộc linh hồ vẫn còn hy vọng, hắn không thể để niềm hy vọng này chết yểu trong tay mình.

Nhất thời kiếm quang nổi lên khắp nơi, thực lực của Hứa Duệ không tầm thường nhưng hắn không có sát tâm. Ngược lại, đám quỷ kính chẳng những số lượng áp đảo vây lấy hai người mà con nào con nấy sát khí đằng đằng cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống hai người vậy. Hứa Duệ không thể một mình đối phó với nhiều kẻ địch như vậy nên nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.

Hắn bận đánh nhau túi bụi nên không có thời gian rảnh mà quan tâm đến cô nương hồ tộc ở phía sau. Có một con quỷ kính máu me be bét đã phát hiện ra lỗ hổng này, sau khi chăm chú nhìn Kiều Nhan một lúc, nó đột nhiên lao đến gần nàng.

Hứa Duệ hoảng hốt: "Cẩn thận!"

Hắn lo lắng quay phắt người lại, vốn định quơ kiếm giết nó chết tươi nhưng không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ tới.

Con quỷ kính kia nghiêng nghiêng ngả ngả bổ về phía Kiều Nhan nhưng lại không hề làm hại nàng. Có ba con quái vật khác cũng phát hiện Kiều Nhan không có mấy khả năng đánh trả nên lao về phía nàng với tốc độ nhanh không tưởng. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nó vừa lúc xuất hiện ở đằng sau thiếu nữ hồ tộc. Nói cách khác, nó đến gần Kiều Nhan là vì muốn đỡ thay nàng một đòn tấn công chí mạng. Thế là bộ móng của một trong ba con quái vật kia cứ thế xé mất một miếng thịt của nó không chút lưu tình.

Kiều Nhan và Hứa Duệ đều sững sờ.

Thấy quỷ kính lại sắp tấn công lần nữa, Hứa Duệ nghiến răng tụ linh khí ở trên trường kiếm, lẩm nhẩm chú thuật rồi vung kiếm lên. Chiêu này có kiếm khí sắc bén, khí thế rào rạt, linh lực như sóng cuộn biển trào quét qua màn đêm làm cho mấy con quỷ kính bị đánh bay ra xa vài thước, bao gồm cả con quỷ kính vừa thay Kiều Nhan chặn một đòn.

- Kiều cô nương, cô không sao chứ?

Hứa Duệ thở phì phò nhìn về phía Kiều Nhan nhưng tầm mắt của cô nương kia lại không ở trên người hắn. Kiều Nhan đứng ngây ra như trời trồng, ánh mắt nhìn không ra cảm xúc. Nàng cứ thế đờ ra nhìn con quỷ kính bị kiếm khí thổi bay đi rất xa kia.

Nó vừa mới thay nàng nhận một đòn, sau đó lại bị kiếm khí của Hứa Duệ làm bị thương, nó vốn nên yếu ớt vô cùng, không thể động đậy được mới phải. Thế nhưng nó lại đang cố gượng hết sức mà ngồi dậy tìm kiếm thứ gì đó trên mặt đất.

Kiều Nhan như đã đoán ra điều gì, nàng không màng đến sự khuyên can của Hứa Duệ, đại não trống rỗng chậm rãi đến gần nó.

Dưới trời đêm đỏ quạnh, ánh trăng giống như những giọt nước trong sáng mịn mà rơi xuống tung toé chiếu sáng thứ rơi trên đất trước mặt quỷ kính để cho nàng có thể nhìn thấy được. Đó là một chuỗi thiên ti tuệ đã cũ mèm bị kiếm khí đánh cho tơi tả, giờ chỉ còn lại những mảnh vụn.

Quỷ kính mờ mịt quỳ gối trên mặt đất cứ như thể những vết thương chi chít trên người không hề tồn tại, nó rũ đầu, cẩn thận nhặt từng mảnh thiên ti tuệ lên nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay.

Quỷ kính là do ma tộc biến thành, hình dạng xấu xí, vô tình vô dục, chỉ biết giết chóc không ngừng, không có bất kỳ tình cảm thừa thãi nào mà cũng sẽ không nhớ được những người đã từng quen biết. Huống hồ theo lý mà nói, Kiều Nhan có lẽ chưa bao giờ gặp nó mới phải.

Rất rất nhiều nghi vấn ở trong lòng nàng đã được giải quyết một cách dễ dàng theo sự xuất hiện của cái thiên ti tuệ kia. Nàng đứng trong chạng vạng trời đêm, không biết bị thứ gì ép cho không thở nổi.

Kiều Nhan lúc nào cũng cảm thấy Yến Thanh không để ý đến nàng nên nàng mới tìm mọi cách tìm kiếm bằng chứng chứng minh hắn cũng thích mình. Nhưng thiếu niên kia trước nay tính khí hoà nhã lại hay thẹn thùng, cho dù nói chuyện với nàng cũng chỉ cúi đầu lặng lẽ cười, rất ít khi đáp lại lời nàng. Sau đó kinh qua một trận chiến ác liệt, hai người càng ngày càng xa cách. Lúc đó Kiều Nhan nghĩ: không thích thì không thích đi, đợi đến ngày nàng ra khỏi bí cảnh, chắc chắn có thể gặp gỡ càng nhiều người tốt hơn hắn, nàng còn lâu mới thèm thích hắn.

Nhất định là Yến Thanh cảm thấy nàng rất phiền. Từ nhỏ chỉ có nàng quấn lấy hắn, còn Yến Thanh chỉ thỉnh thoảng đứng ở nơi xa xăm nào đó chăm chú nhìn bóng dáng của nàng. Khoảng cách giữa bọn họ cực kỳ xa, xa đến mức nàng cũng không nhìn rõ khuôn mặt của hắn.

Yến Thanh chưa từng nói thích nàng, nhưng tại sao đến giờ phút này hắn lại liều mình cược mạng để bảo vệ cái thiên ti tuệ đã nát bươm kia chứ.

"Kiều cô nương." Hứa Duệ nhìn ra thần sắc của nàng thay đổi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Cô... cô biết hết rồi sao?"

Kiều Nhan bình tĩnh nhìn hắn.

Nàng không ngốc, sao có thể không phát hiện ra những bất thường của tộc nhân của mình được. Chỉ là sự thật kia quá đáng sợ, Kiều Nhan không muốn mà cũng không dám thừa nhận. Nhưng ngày qua ngày chung sống với nhau, những điều không hợp lý càng ngày càng nhiều.

Các tộc nhân xa cách với nàng, mẫu thân nàng không nhớ rất nhiều chuyện, quỷ kính kỳ dị khó lường. Thứ cuối cùng đập vỡ ảo tưởng của nàng chính là việc cung Chước Nhật không cánh mà bay khỏi mật thất. Ma khí là âm, chính khí là dương, chỉ có cung Chước Nhật là trận pháp thuỷ kính không thể phục chế được. Việc cung thần mất tích chẳng phải đang chứng minh rằng nơi mà nàng đang sống chính là mặt âm, là hang ổ của ma tộc sao?

Lần này đến đây, "tìm cung Chước Nhật" chẳng qua chỉ là cái cớ nàng cùng để tự an ủi mình, thật ra Kiều Nhan rõ hơn bất kỳ ai hết rằng nàng đến đây có mục đích gì.

Nàng nói với Hứa Duệ là muốn đến đây để "tìm một thứ", thật ra thứ này không phải là cung Chước Nhật mà chính là thiên ti tuệ trên cổ tay của người nào đó. Chỉ cần nhìn thấy nó là hết thảy đều sẽ sáng tỏ.

Mấy năm nay nàng làm bạn với kẻ thù, không màng khó khăn vất vả giúp đỡ đám người đó khôi phục linh lực, còn tự tay giết hại rất nhiều đồng tộc đã từng làm bạn sớm chiều trong tình huống không rõ đầu đuôi chân tướng. Hoá ra những người làm bạn với nàng lâu như vậy đều là giả mạo. Những người bầu bạn sớm hôm, những người từng cùng nàng vừa nói chuyện đêm khuya vừa mỉm cười, bọn họ còn bảo nhau sẽ cùng nhau đi ra khỏi bí cảnh, đi đến thành nam xem pháo hoa...

Pháo hoa gì, ước hẹn gì chứ, tất cả chỉ là những lời dối trá không thể nào trở thành hiện thực được, mà nàng cũng đã trở thành tội nhân hai tay đẫm máu, đã phạm phải tội nghiệt không cách nào rửa sạch được.

- Kiều cô nương...

Hứa Duệ nhìn thấy nàng sắp khóc đến nơi thì cuống hết cả lên, tìm mọi cách an ủi nàng: "Cô đừng đau lòng quá, tuy rằng hồ tộc bị nhiễm ma khí nhưng chỉ cần rời khỏi bí cảnh rồi nghỉ ngơi dưỡng sức một khoảng thời gian... Tiếng gì thế?"

Hắn mới nói được một nửa thì im bặt, thay vào đó là một tiếng nổ vang vọng khắp bí cảnh. Hứa Duệ hoài nghi trong lòng, cứ nghĩ là vị ma quân kia đã đuổi đến tận đây. Đến đến vừa bước ra cửa ngẩng đầu nhìn lên trời, hắn sững sờ ngay tại chỗ.

- Trời, trời ơi, Kiều cô nương, cô mau ra nhìn bầu trời này!

Kiều Nhan nghe tiếng hắn thì hoảng hốt ngẩng đầu nhìn xuyên qua cửa phòng thấy một khe sáng hẹp. Giờ phút này thiếu nữ hồ tộc cũng ngẩn ra.

Trong màn đêm âm u, bên trên vòm trời là màu đen đặc quánh và đỏ quạnh như máu vốn nên vẩn đục u ám không thấy chút ánh sáng nào, nhưng vầng trăng đang treo lơ lửng ở giữa trời lại đột nhiên phát ra ánh sáng trắng vô cùng lộng lẫy. Ánh sáng lấy vị trí chính giữa làm tâm, không ngừng lan ra thành những vết nứt như mạng nhện. Tựa như gió đêm thổi bay những vì sao trên bầu trời, tinh hà rơi như mưa trông như những đoá hoa hình tròn nở giữa màn đêm tăm tối.

- Sư huynh, chân trời có điều lạ.

Trong bí cảnh, Minh Không thò đầu ra khỏi hang động nhìn, hắn giơ tay cản bớt ánh sáng chói mắt, cái đầu trọc như quả trứng kho bị ánh sáng chiếu lóa cả mắt: "Có một lượng linh lực rất lớn vừa bị ép tản ra."

- A di đà phật, Phật tổ từ bi.

Minh Tịnh ngồi trên mặt đất, chắp tay trước ngực, bình thản nói: "Chắc chắn là ở đâu lại nổi lên sát phạt rồi... Chỉ là trong các vị đệ tử ở trong bí cảnh này ai là người có linh lực bàng bạc như vậy?"

- Vân sư tỷ, tỷ xem kìa!

Trong một cái hang động kín đáo ở trong núi, Lâm Tầm cũng ngẩng đầu nhìn trời, tò mò mở to hai mắt: "Đó là cái gì thế nhỉ?"

Vân Đoan Nguyệt vén mớ dây đằng vừa dày vừa nặng lên, im lặng đứng bên cạnh hắn, sau khi quan sát một hồi lâu thì mới dịu dàng đáp: "Hình như là pháo hoa."

- Pháo hoa sao?

Lâm Tầm nghe vậy thì mỉm cười, đôi mắt lấp lánh: "Hình như thế thật!"

- Trận pháp đang tan vỡ rồi.

Ninh Ninh ngồi ở chỗ cách hồ nước không xa, bên cạnh là Bùi Tịch. Kỳ Hàn bị trói gô nằm ở bên cạnh thác nước. Bùi Tịch sợ tiếng kêu gào xin tha của hắn làm phiền đến sư tỷ nên đã không do dự ném hắn ra chỗ đó để làm bạn với tiếng nước chảy.

- Trông có giống pháo hoa không?

Ninh Ninh đã kiệt sức, đến nói chuyện cũng vất vả, giờ cô không muốn suy nghĩ thêm gì hết, chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi. Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoá thành một cơn gió mềm mại chậm rãi dừng lại bên tai của thiếu niên: "Tặng cho đệ đấy, coi như là phần thưởng vì Bùi Tịch đã xả thân cứu ta. Có đẹp không?"

Bọn họ ngồi rất gần nhau, bây giờ Ninh Ninh đột nhiên đi vào giấc ngủ, lúc cơ thể đổ về phía trước, Bùi Tịch đã nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ được nàng. Bùi Tịch cơ hồ chẳng dùng bao nhiêu sức lực, sau một khắc chần chờ cực kỳ ngắn ngủi hắn đã đỡ nàng tựa vào vai của mình, dịch một chút, lại dịch thêm một chút nữa, cho đến khi đầu của Ninh Ninh tựa vững vào bờ vai của hắn.

Thừa Ảnh hết khóc rồi lại cười, nó lăn qua lộn lại duỗi tay duỗi chân trong đầu của hắn: "Bùi Tiểu Tịch, cuối cùng ngươi cũng đã trưởng thành rồi, má vui quá con ơi!"

Bùi Tịch: "Yên lặng đi."

Dưới bầu trời đầy ánh sáng rực rỡ như sao, Bùi Tịch hơi nghiêng đầu nhìn Ninh Ninh. Hắn nhìn thấy hàng lông mi mượt mà mảnh dài của thiếu nữ như cây quạt nhỏ và cái mũi nhỏ xinh của nàng. Hình như nàng đang mơ thấy chuyện gì đó vui vẻ nên cười khẽ.

Bùi Tịch lặng lẽ rời tầm mắt. Đến lúc cúi đầu lần nữa, khoé miệng hắn cũng dần dần nhếch lên một độ cung giống như trên khuôn mặt nàng.

- Tại sao chân trời lại có dị tượng như thế nhỉ?

Trong ngôi nhà cũ bỏ hoang, Hứa Duệ bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động mà mất hết khả năng ngôn ngữ; Kiều Nhan mượn ánh sáng rực rỡ trên trời mở lá thư đang nắm chặt trong tay mình ra. Đó là thư do mẫu thân nàng viết.

[Kiều Nhan, con gái của mẹ. Thấy chữ như thấy người, xin đừng nhớ mong.

Khi con nhìn thấy bức thư này, trận chiến của chúng ta với ma tộc hẳn là đã kết thúc. Tha thứ cho mẹ đi mà không nói lời từ biệt, nhưng hồ tộc chúng ta đã đến gần với thời khắc diệt vong, dù sao cũng phải có người đứng ra gánh vác trọng trách này. Nếu muốn đánh bại ma tộc, chúng ta cần dùng toàn bộ linh khí trong cơ thể. Đây là một lần đánh cuộc đã định là sẽ phải chết không còn gì để nghi ngờ. Để con tránh khỏi kiếp tử này là chút lòng riêng cuối cùng của người làm mẹ như ta.

Trên đời này, ngoại trừ bí cảnh, còn có rất nhiều người, rất nhiều cảnh tượng mà con chưa từng được chứng kiến, như vùng sông nước phía nam, đình đài lầu các ở kinh thành, tuyết đọng và mây hồng trên tiên đạo. Nếu chúng ta không thể gặp lại nhau được nữa, vậy thì Tiểu Nhan hãy thay ta và cha con đi ngắm những thứ đó nhé.

Cho dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, mẹ và cha con mãi mãi yêu con.

Xin lỗi con, rõ ràng ta đã hứa với con nhưng lại không thể cùng con rời khỏi nơi này để cùng đi ngắm pháo hoa với con.]

Chữ viết bị nước mắt rơi xuống dần thấm vào, mờ nhoè không thể nhìn rõ.

Bên ngoài thuỷ kính, Kiều Nhan hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm bị ánh sáng chiếu rọi sáng loáng như ban ngày.

Bên trong thuỷ kính, nữ tu ma tộc dùng hết sức lực còn sót lại trong cơ thể của mình để mở mắt ra. Sau khi ngây ra một lát, đáy mắt nàng tràn ra nét cười rực rỡ.

Ở hai mặt của thuỷ kính, hai nơi gần trong gang tấc lại biến thành nơi xa nhất, mọi người đều nhìn thấy một cảnh tượng giống nhau. Mặt kính vỡ tan ra thành từng mảnh, bắt đầu từ một điểm ở cuối chân trời rồi nhanh chóng lan rộng ra khắp không gian. Cảnh tượng phồn hoa được dệt ra từ bạch quang muôn hình vạn trạng nở rộ trên bầu trời cùng với tiếng ầm ầm xuất hiện khi thuỷ kính sụp đổ nghe hư hao như ảo mộng.

Khi ánh sáng như hoa nở trong đêm tối hết đóa này đến đó khác dần dần lấp đầy bầu trời đêm, kiếm khí của Tinh Ngân cũng nổ tung vẽ ra một đường trắng đẹp đẽ chói mắt như tuyết, giống như một màn pháo hoa chân chính bị cả thế giới chăm chú ngắm nhìn.

___

Meo: Tôi không cố ý cắt hành đầu năm đâu, thật đó =))