Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ

Chương 70: Đại hội giả nghèo kể khổ





Nhờ có sự trợ giúp của mấy đại môn phái, những linh hồ rải rác ở khắp bí cảnh cuối cùng đã được tìm thấy hết. Ninh Ninh mải mê trèo đèo lội suối chạy lăng xăng khắp bí cảnh, sau khi làm xong việc thì nghỉ ngơi một thời gian, bất tri bất giác cuộc thi cũng đã đến hồi kết. Không giống như lúc tiến vào bí cảnh bị truyền tống ngẫu nhiên, để tiện cho các đệ tử đi ra ngoài, nơi này có năm lối ra xếp thành hình vòng tròn đặt ở các góc khác nhau, lối ra gần nhất ở gần thôn xóm của tộc linh hồ. Ninh Ninh đã chuẩn bị xong xuôi nhưng lại phát hiện ra không thấy bóng dáng Hạ Tri Châu. Không chỉ có hắn mà Diệp Tông Hành của Vạn Kiếm Tông cũng không thấy tăm hơi đâu.

Hai vị này có tiếng là đối thủ một mất một còn của nhau, Ninh Ninh cứ có dự cảm chẳng lành. Khi đến gần lối ra, cô khẽ chọc chọc cánh tay Bùi Tịch: "Tiểu sư đệ, đệ và Kiều cô nương dẫn hồ tộc đi ra ngoài trước đi, ta đi tìm Hạ sư huynh xem sao."

Bùi Tịch nhíu mi vẻ không tình nguyện lắm nhưng vẫn đáp: "Vâng."

Thôn này không lớn, Ninh Ninh chăm chú đi tìm một lúc đã phát hiện ra hai người họ ở bìa rừng. Nhưng cô trông hai vị này có gì đó không đúng lắm.

Diệp Tông Hành mặt mũi bụi đất tèm lem, người run cầm cập, ánh mắt như đang sợ hãi lại như đang phẫn nộ. Hắn đang nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Tri Châu, giống như muốn băm hắn ra thành hàng ngàn hàng vạn mảnh vậy.

Hạ Tri Châu đang dựa vào thân cây, nghe thấy tiếng bước chân của cô thì quay phắt đầu sang, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Hắn không nghĩ được gì nhiều mà hô to lên một tiếng: "Ninh Ninh đừng tới đây!"

Ninh Ninh không hiểu dụng ý của hai người này, cô hơi dừng chân, sửng sốt: "Sao thế?"

Người trả lời cô lại không phải Hạ Tri Châu.

Một giọng nữ quen tai vang lên sau lưng mang theo sát khí đẫm mùi hoa anh túc ngọt ngấy kèm theo một mùi thơm lạ lùng nào đó mà cô chưa bao giờ ngửi thấy: "Ngươi nói xem?"

Nữ nhân kia xuất hiện sau lưng cô không một tiếng động nào, cho đến khi nghe thấy giọng nói của nàng Ninh Ninh mới quay đầu lại, ngoài ý muốn nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, đôi mắt lúng liếng quyến rũ đa tình, nhưng giờ khi nhìn cô lại giống như ánh mắt của loài mãng xà âm độc tràn đầy thù hận và sát khí.

Ninh Ninh biết người này là ai. Liễu Huỳnh của đảo Nghê Quang, Liễu cô nương!

- Cuối cùng các người cũng rơi vào tay ta.

Liễu Huỳnh cười dịu dàng, mùi thơm kỳ dị toả ra từ trên người nàng ta càng ngày càng nồng. Bởi vì hai người đang đứng rất gần nhau, lúc nói chuyện hơi thở của nàng khẽ lướt qua khuôn mặt của Ninh Ninh: "Một tên của Vạn Kiếm Tông, hai tên của phái Huyền Hư, vận may không tồi lắm."

Lúc người của đảo Nghê Quang đi lấy "cung Chước Nhật", nàng vừa mệt thân vừa mệt lòng nên không đi cùng đám người Dung Từ. Đợi đến canh ba vẫn không thấy ai trở về nàng mới nhận ra rằng bọn họ đã bị Ninh Ninh lừa một vố.

"Đảo Nghê Quang giỏi nhất là theo dõi, ta đi sau các ngươi một lúc lâu các ngươi cũng không phát hiện ra đúng không?" Liễu Huỳnh giơ đoản đao trong tay lên, chậm rãi xoay xoay nó trong tay: "Các ngươi không biết ta, ta lại nắm rất rõ tình hình của các ngươi. Ba vị ở đây chắc cơ thể đã không còn dư lại bao nhiêu linh lực nữa nhỉ?"

Mùi thơm kỳ lạ kia chắc hẳn là độc. Sức mạnh của Ninh Ninh còn chưa khôi phục, bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Cô ngẩng đầu lên nhìn hai tên kia.

Cô thì không cần phải nói làm gì rồi. Sau khi bắn thủng thuỷ kính, linh lực của cô đã gần cạn kiệt, không có cách nào đánh trả được; Hạ Tri Châu bị màn "chong chóng tre" kia ép khô hết sức lực, đến hôm nay cơ thể vẫn chưa hồi phục, cũng không thể đánh trả được. Còn Diệp Tông Hành, thân là người đàn ông đã từng chiến đấu trực tiếp với ma quân, hắn đã bị Kỳ Hàn đánh cho một cước rất mạnh, cơ thể đang lúc suy yếu, cũng không thể đánh trả được nốt. Trùng hợp là ba người này lại cùng rơi vào tay Liễu Huỳnh.

Ninh Ninh: ...

Ninh Ninh thở dài: "Sao hai huynh cũng trúng chiêu thế? Tại sao lại không đi cùng với mọi người mà lại đánh lẻ đến cái nơi hẻo lánh này?"

- Tất cả là do tên khốn nạn Diệp Tông Hành này hãm hại ta!

Hạ Tri Châu vô cùng oan ức, hắn hung tợn trừng mắt nhìn đối thủ một mất một còn của mình: "Hắn nói hắn vừa phát hiện ra một bảo vật, muốn đưa ta đi xem cùng. Mới đến nơi hắn đã lôi một cái chày gỗ ra định đánh ta ngất xỉu, sau đó hai người bọn ta đã trúng độc."

- Sao? Ngươi còn có mặt mũi trách ta à?

Diệp Tông Hành không hổ là mặt dày. Hắn không những không cảm thấy áy náy vì hành vi đánh lén người khác của mình mà còn bày ra bộ dạng người bị hại, nổi giận đùng đùng cãi lại: "Nếu không phải các ngươi kết thù với nàng ta thì ta đã đánh ngươi ngất xỉu rồi rời khỏi bí cảnh từ lâu rồi, sao có thể lưu lạc đến nước này! Tất cả là tại ngươi!"

Hai người này cãi nhau ỏm tỏi, Thiên Tiện Tử ở ngoài bí cảnh lại trầm ngâm suy tư không nói một lời. Bây giờ cuộc thi sắp kết thúc, các đệ tử muốn ra khỏi bí cảnh thì phải tập hợp ở chỗ này. Hắn cầm huyền kính, đứng im chỗ lối ra của bí cảnh, xung quanh là một đám trưởng lão và các đệ tử đã ra ngoài trước, bọn họ ra sức nghển cổ nhìn vào huyền kính.

- Các đệ tử đều đã ra ngoài hết rồi, chỉ còn bốn đứa nhóc này thôi.

Có người có lòng tốt đưa ra đề nghị: "Hay là chúng ta dùng linh lực lôi đám nhóc ra đi? Nếu không thì khi bí cảnh đóng lại bọn nhóc sẽ bị nhốt trong đó mất."

- Vội gì, không phải vẫn còn thời gian sao!

Đại trưởng lão của Vạn Kiếm Tông bước lên vài bước, nhìn người đàn ông mặc bộ đồ hoa bên cạnh cười vang: "Thành chủ, người trong kính là những đệ tử xuất sắc nhất của Vạn Kiếm Tông, Huyền Hư Kiếm Phái và đảo Nghê Quang, nhìn có vẻ là mấy đứa nhóc này đang chuẩn bị đánh nhau to đấy. Kìa, đó là Diệp Tông Hành của Vạn Kiếm Tông ta, hắn sắp đột phá lên kim đan rồi, chắc chắn thực lực không phải hạng tầm thường!"

Đại trưởng lão vừa mới đến nơi nên không rõ tình huống ra sao, đương nhiên càng không biết về ân oán tình thù của mấy người ở đây. Ông nhìn bộ dạng giằng co của bốn người còn tưởng rằng bọn họ sắp bắt đầu một màn so tài nghiêm túc nữa cơ. Nhưng đại trưởng lão chắc chắn không thể ngờ được chằng vài câu nói ngắn ngủi này của mình sẽ trở thành nỗi ám ảnh khó quên trong buổi tối ngày hôm nay, bởi vì biểu hiện của Diệp Tông Hành quả thật rất không tầm thường.

Thành chủ Loan thành nhìn sang thê tử của mình, nghe vậy thì cười: "Vậy sao? Ta đã nghe danh ba môn phái này từ lâu rồi, hôm nay mới có phúc được nhìn thấy tận mắt."

Hắn nói đến đây thì cúi đầu nhìn vào bốn người ở trong huyền kính.

"Kiếm tu quả nhiên giỏi lừa lọc, ai cũng dối trá vô cùng." Liễu Huỳnh khinh thường cười lạnh: "Các ngươi đã hết linh lực, giờ chỉ như nỏ mạnh mất đà. Độc trên người ta có khả năng làm cho người hít phải cảm thấy sức lực phân tán, hoa mắt chóng mặt, các ngươi hết đường mà phản kháng. Tối nay ta nhất định sẽ khiến các ngươi nợ máu trả bằng máu!"

Nàng vừa dứt lời, một giọng nam bén nhọn đã vang lên. Diệp Tông Hành kinh hồn táng đảm, cố gắng để bản thân không ngất xỉu mà xua tay như đuổi vịt: "Không được đâu Liễu Huỳnh cô nương! Ta và cô không oán không thù, tại sao lại gom ta vào chung với bọn họ! Hay là hôm nay cô ta cho ta đi, hai ta kết thành bạn bè!"

- Hứa Duệ không phải là người của Vạn Kiếm Tông hay sao? Ngươi là sư huynh của hắn, đệ nợ thì huynh trả!

Nữ nhân đang tức giận kia nói thế nào cũng không chịu nghe theo, lửa giận trong mắt Liễu Huỳnh càng cháy càng đượm: "Không tên kiếm tu nào là tốt lành cả, ta đang trừ hại cho dân!"

Nữ nhân này điên rồi!

Diệp Tông Hành vô cùng hoảng hốt. Cũng may hắn có nhiều kinh nghiệm giao tiếp với mọi người nên chẳng mấy chốc đã nghĩ ra kế sách. Nếu nàng này đã không ăn cứng, vậy thì chỉ có thể dùng mềm thôi. Mà đối với hắn, muốn làm một người động lòng là chuyện vô cùng đơn giản.

- Liễu cô nương, cô đừng manh động! Cô có điều không biết, thiên hạ khổ vì Huyền Hư lâu rồi, ta cũng là một trong những người vô tội đáng thương bị bọn họ làm hại đây này!

Diệp Tông Hành nói rất chân thành tha thiết, tư thế như cây cải thìa úa vàng trên mặt đất, chỉ thiếu nước rớt một giọt nước mắt nữa thôi: "Ta và cô nương Tiểu Đào Hồng trong hoa lâu vừa gặp đã đem lòng yêu mến nhau, vốn muốn nắm tay nhau bỏ trốn, ai ngờ lại bị tên ác nhân Hạ Tri Châu kia tố cáo với ma ma trong hoa lâu. Tiểu Đào Hồng bị bắt về chịu đánh chịu đập suốt ba ngày ba đêm, bị treo trước cửa hoa lâu bêu trước công chúng để làm gương... cuối cùng chết khô ở đó huhuhuh!"

Hạ Tri Châu nghe vậy cả kinh, giận dữ nói: "Ta nhổ vào! Đến mặt mũi Tiểu Đào Hồng ra sao ta còn chưa nhìn thấy thì sao có thể làm ra loại chuyện này được! Kể từ sau khi ngươi đi thì nàng ta cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, ai mà biết được các ngươi có thông đồng với nhau lén lút làm chuyện gì xấu xa hay không!"

- Tiểu Đào Hồng chết oan vì hắn, trái tim của ta cũng chết vào đêm hôm đó.

Diệp Tông Hành không để ý đến hắn, tiếp tục lên án một cách thê thiết: "Đào Hồng của ta, nàng chết thảm quá! Liễu cô nương, hai người chúng ta có cùng chung một mục đích, đáng lẽ ra chúng ta nên làm bạn mới phải!"

Liễu Huỳnh chung quy chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi, nàng bị câu chuyện tình yêu thê thảm mỹ lệ kia làm cho rung động, sát khí trên mặt đã vơi đi vài phần.

Trong lúc Hạ Tri Châu còn đang tức giận vì mình bị vu oan thì Ninh Ninh đã bình tĩnh lại, phân tích cục diện một cách cẩn thận. Liễu cô nương trông có vẻ không được thông minh lắm, thế mà lại bị Diệp Tông Hành xỏ mũi dắt đi. Câu chuyện của người này tuy là giả nhưng từ đó có thể nhìn ra chiến thuật giả nghèo kể khổ này vô cùng có hiệu quả. Nếu muốn làm cho Liễu Huỳnh mềm lòng thì chỉ còn cách là phải làm sao cho bản thân mình thảm hại hơn Diệp Tông Hành, để sự hận thù của nàng chuyển sang hai người còn lại!

Hôm nay trong lúc đi tìm hồ tộc, Ninh Ninh đã hái được rất nhiều linh thực kỳ lạ. Nghĩ thế, cô bèn lấy một quả dâu núi đỏ thẫm như máu ra, nhân lúc Liễu Huỳnh không chú ý thì bỏ vào miệng cắn một phát, một dòng chất lỏng màu đỏ không xác định chảy xuống từ khoé miệng cô.

- Liễu cô nương! Ta trăm phương nghìn kế muốn thắng cuộc thi này thật ra là do có nỗi khổ riêng!

Ninh Ninh làm bộ yếu ớt dựa vào thân cây, miệng ồng ộc máu, run giọng nói: "Ta xuất thân nghèo khổ, cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi ta khôn lớn, nguyện vọng duy nhất của họ là được nhìn thấy đứa con gái độc nhất của mình tu luyện thành tài. Đáng tiếc trời xanh không có mắt, gần đây ta vừa mới phát hiện ra mình mắc bệnh đậu mùa cấp tám, bệnh phong cấp chín và bệnh lao cấp mười, chỉ sợ chẳng còn sống được bao lâu nữa!"

Thì ra đây chính là màn quyết đấu cuối cùng giữa các đệ tử xuất sắc nhất của các môn phái! Đúng là quá ngoạn mục, quá đặc sắc!

Trông thấy màn quyết đấu sắp sửa biến thành đại hội giả nghèo kể khổ, thành chủ Loan thành suýt chút nữa thì tắc thở, ông quay đầu nhìn sang trưởng lão của Vạn Kiếm Tông đang đứng bên cạnh: "Như này..." Không ngờ sắc mặt người kia còn kém hơn cả hắn, đôi mắt của hắn như sắp rơi ra ngoài đến nơi.

- Ta vất vả như vậy chỉ vì muốn cho cha mẹ ta nhìn thấy cảnh ta đạt được hạng nhất cuộc thi.

Theo lý mà nói, sau khi cuộc thi kết thúc thì các trưởng lão sẽ không theo dõi qua huyền kính nữa mà sẽ đứng ở lối ra để đón các đệ tử, bọn họ sẽ không biết được trong bí cảnh đang xảy ra chuyện gì. Ninh Ninh nào đâu biết nơi này đang bị một đám quần chúng quan sát nhất cử nhất động, càng nói càng thảm thiết, cuối cùng còn rặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, nhão nhoẹt gào khóc: "Cha, mẹ! Con gái bất hiếu, chẳng những làm cho hai người phải sống cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà phút giây huy hoàng cuối cùng của con hai người cũng không được chứng kiến, con gái vô dụng quá!"

Cô nói rất thê thiết, cái miệng liến thoắng không ngừng. Có lẽ là do nói quá nhanh nên quả dâu núi ở trong miệng cô đã bị bắn ra ngoài bằng một độ cung tuyệt đẹp rồi rơi xuống trước mặt Liễu Huỳnh.

Ninh Ninh: "..."

Ninh Ninh thoáng ngẩn ra, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt. Tiểu cô nương mặc váy dài màu tím đậm ho nhẹ một tiếng, nhặt vật thể hình tròn không xác định màu đỏ tươi kia lên, giọng nói đong đầy lo âu: "Đây không phải hạch lao của ta sao! Sao... sao lại ho ra thế này!'

Mẹ kiếp, bị bệnh lao rồi còn ho ra hạch lao, Phật tổ nghe xong cũng phải khóc thét.

Bây giờ đến Hạ Tri Châu cũng không thể không trợn mắt, vẻ mặt sợ hãi tột cùng. Hắn chỉ muốn hét lên: "Ninh Ninh muội có bị điên không thế! Trông muội ngoan hiền đứng đắn vậy mà cũng hùa theo tên kia làm phản sao! Lao hạch nào như thế này hả!"

Liễu Huỳnh nào có biết được rằng cái gọi là "hạch lao phổi" rốt cuộc có thật sự là một cái hạch hay không, rồi nó có thể bắn ra ra ngoài bằng cách ho hay không, nhưng trông thấy Ninh Ninh khóc lóc thảm thiết như vậy thì nàng cũng mềm lòng. Thế là nàng cắn chặt răng, nhìn sang Hạ Tri Châu.

Ninh Ninh và Diệp Tông Hành cũng đồng thời quay đầu lại nhìn hắn. Hai đôi mắt đen âm trầm đến mức đáng sợ lặng lẽ chờ đợi một màn biểu diễn mới sắp diễn ra.

Hạ Tri Châu: ...

Khoé mắt Hạ Tri Châu rớt xuống một giọt lệ: "Sinh ra là người, là lỗi của ta."

- Không lâu trước đây, lúc đi dạo chợ ở Loan thành, ta có lén sờ trộm mấy miếng thịt heo, sau khi về nhà thì phải rửa ngay tay vào nồi, đun nước đó lên thành canh thịt. Tại sao lại làm như thế? Bởi vì ta nghèo, nghèo rớt mồng tơi nghèo rơi nước mắt!

Hạ Tri Châu không hổ là dân trong nghề, lúc diễn kịch còn kết hợp cả biểu cảm và động tác vô cùng phong phú, cái miệng hắn giật giật, đột nhiên ngoẹo sang một bên như thể bị động kinh: "Ta là trẻ mồ côi, hai tuổi cha mẹ qua đời, năm tuổi bị bệnh đầu mùa, mười tuổi trúng gió, mười lăm tuổi bị lừa bán vào hoa lâu chịu đủ mọi sỉ nhục. Cắt gan bỏ thận, trong cơ thể có hai cái ống đỡ, định bụng bán chúng nó đi để lấy một chút tiền chữa bệnh cho muội muội của ta!"

Liễu Huỳnh lại cứng người, để lộ ra một chút do dự.

- Con bé mới lớn có chừng này thôi nhưng đã mắc bệnh nặng, cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Ta còn nhớ một ngày trước khi đến Loan thành, đứa trẻ kia nắm lấy tay ta, nói rằng trước khi chết muốn tận mắt nhìn thấy ca ca đạt được giải nhất của cuộc thi.

Hạ Tri Châu lệ tuôn như mưa. Hắn ngẩng đầu lên trời một góc 45 độ, cố không cho nước mắt rơi xuống: "Ta là một kẻ bỏ đi, nếu không dùng thủ đoạn thì làm sao có thể đoạt được hạng nhất? Ta lừa gạt người khác, ta độc ác, ta tàn nhẫn, nhưng chỉ có muội muội ta biết ta là một người ca ca tốt. Ca ca vô dụng, tha thứ cho ta, Kinomoto Sakura!*"

(*Kinomoto Sakura (木之本きのもと 桜さくら Kinomoto Sakura) là một nhân vật giả tưởng, nhân vật chính trong bộ truyện tranh "Thủ lĩnh thẻ bài Sakura". Sakura được giới thiệu là một cô bé 10 tuổi sống ở thị trấn Tomoeda ở . Cô học trường Tiểu học Tomoeda trong câu chuyện về thẻ bài Clow và thẻ bài Sakura. Trong câu chuyện về thẻ bài Clear, cô là học sinh năm nhất của trường Sơ trung Tomoeda.)

Hắn vừa nói xong khoé miệng lại bắt đầu giật giật khiến cho cổ, cánh tay và lưng cũng đồng thời giật theo. Cả người hắn trông như vừa bị sét đánh trúng, đang đứng thẳng thì bắt đầu co giật kịch liệt.

Cảnh tượng này không những bị Liễu Huỳnh nhìn thấy mà thổn thức không thôi mà còn có cả chư vị trưởng lão và đông đảo các đệ tử đang đứng quan sát qua huyền kính nữa. Bọn họ trông thấy kiếm tu mặc áo trắng kia ngũ quan tán loạn, miệng chảy nước dãi, cơ thể co giật không ngừng như đang nhảy breakdance, vặn vẹo vươn tay về phía Liễu Huỳnh: "Bệnh của ta lại phát tác rồi... thuốc... mau cho ta thuốc..." Nói đến đây hắn lại khựng lại, vừa sợ hãi vừa lạnh lùng nói: "Không được! Không thể để nhóc con kia nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của ta được... Sakura, nhất định muội phải đợi ca ca về nhà... thuốc... thuốc đâu!"

Khi hắn nói chuyện ngũ quan cũng chuyển động theo, hắn dùng cả tay cả chân bò về phía Liễu Huỳnh, trông rất giống một con cá chạch. Bên ngoài bí cảnh bốn phía lặng ngắt như tờ, không biết là ai nói một câu: "Nếu không phải trước đó đã được nghe qua danh tiếng của vị huynh đệ này rồi thì chỉ sợ ta cũng tin là thật."

"Chuyện này..." Ba người thi đấu với nhau vô cùng gay cấn. Lâm Thiển nhìn mà cứng lưỡi, trong lòng ngổn ngang trăm nghìn mối, cuối cùng cũng chỉ có thể thốt ra câu nói vô cùng kinh điển kia: "Đây là kiếm tu sao?"

Các trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái và Vạn Kiếm Tông thi nhau lấy tay che mặt không dám nhìn tiếp, chỉ có Kỷ Vân Khai vô cùng phấn khích. Hắn cắn một miếng kẹo hồ lô ngào đường rồi nói với Khúc Phi Khanh bên cạnh: "Đúng là người trẻ tuổi, chơi vui thật."

Bộ dạng lăn lê bò toài trên đất như động vật bò sát của Hạ Tri Châu trông quá kinh khủng, Liễu Huỳnh trông mà sợ. Tuy rằng nàng muốn xử lý sinh vật không xác định này theo bản năng nhưng nhớ đến người em gái đáng thương kia của hắn, tiểu cô nương chưa trải sự đời này lại mềm lòng. Trong lúc hốt hoảng, nàng lui về phía Ninh Ninh một bước.

Phát hiện ra động tác này của nàng, Ninh Ninh cơ hồ ngừng thở.

Hạ Tri Châu hiện giờ có thể nói là đã chiếm được vị trí thứ nhất, chỉ việc ngồi yên xem hai hổ đánh nhau. Luận về mức độ thê thảm thì cô và Diệp Tông Hành đã bị bỏ xa vài con phố. Nếu Liễu Huỳnh chuyển mục tiêu sang cô thì...

Không được!

Nhìn thấy kỳ phùng địch thủ trước mắt, Ninh Ninh không cam lòng mà lăn đùng một phát ra đất, cơ thể vặn thành hình chữ S, tay phải bóp lấy cổ, thở hổn hển như kéo ống bễ: "Ta không thở được... cứu ta... cha... mẹ... con gái bất hiếu... con vẫn chưa muốn rời xa hai... người..."

Đã diễn trò thì phải diễn đến nơi đến chốn. Cô che miệng giả vờ ho khan, thật ra lại đang nhân cơ hội này lén nhét thêm vài quả dâu núi vào trong miệng. Không ngờ vừa cắn nát nó ra thì không cẩn thận bị sặc. Thế là vô số đôi mắt ở đây đã được chứng kiến thêm một cảnh tượng kinh hoàng khác: Ninh Ninh đột nhiên trợn trừng mắt, con ngươi như sắp rớt ra khỏi hố mắt đến nơi, cùng lúc đó cơ thể cô đang từ hình chữ S biến thành hình chữ C, hai con mắt cô đỏ ngầu, cô ra sức ho khan, ho lần nào thì miệng phun ra một đống máu đen đen đỏ đỏ lần đó, vô cùng đúng lý hợp tình.

Không chỉ có Liễu Huỳnh, Diệp Tông Hành đứng xem bên cạnh cũng sợ ngây người.

Sao lại như thế này! Hai người các ngươi không cần làm đến mức này đâu! Người sau tàn nhẫn hơn người trước thế này, hắn làm sao có thể đấu lại được! Không được, hắn nhất định phải nghĩ ra kế sách khác để chiếm được sự đồng cảm của Liễu Huỳnh rồi ra khỏi bí cảnh!

Bên ngoài bí cảnh, thành chủ im lặng một hồi lâu, cố hết sức để lựa chọn từ ngữ: "Đệ tử của các môn phái lớn đúng là... không giống người thường ha ha ha!"

- Đừng nhìn, đừng nhìn nữa! Như này là quá lắm rồi!

Đại trưởng lão của Vạn Kiếm Tông xem mà muốn tắc nghẽn cơ tim, chỉ sợ Diệp Tông Hành lát nữa cũng sẽ làm ra hành vi kinh hãi thế tục nào đó nên không dám xem tiếp nữa mà nghiêm mặt nói: "Bí cảnh sắp đóng lại rồi, để ta dùng linh lực đưa bốn đứa nhỏ này ra ngoài đi."

Thiên Tiện Tử cũng nhìn mà kinh hồn táng đảm, vội vàng đồng ý: "Đúng đúng đúng! Mau mau mau! Đừng có chần chừ kẻo muộn mất bây giờ! Ôi Ninh Ninh của ta! Ban nãy còn có không ít tiểu đệ tử đến tìm ta xin sinh thần bát tự của con bé, đừng dọa bọn họ chạy đi hết đấy!"

Kiếm tu nói một là một hai là hai, hiệu suất làm việc cực kỳ cao. Đại trưởng lão không hề do dự ngưng tụ linh lực, vừa phát hiện được vị trí của đám Ninh Ninh thì ra tay ngay. Thế là tại lối ra trống rỗng trước bí cảnh bỗng nhiên xuất hiện bốn người với bốn biểu cảm khác nhau: Liễu Huỳnh bị bầu không khí kinh khủng xung quanh doạ cho mặt mũi tái nhợt, nàng hoảng sợ đứng run bần bật tại chỗ như một con gà con đang mê mang; Hạ Tri Châu mặt mày dữ tợn, ngũ quan mơ hồ hệt như con người đất nhão nhoét khi Nữ Oa nặn người. Để tạo ra hiệu quả như đang phát bệnh thật sự, hắn ra sức vặn vẹo trên đất như bò sát, một con người sống sờ sờ giờ trông không khác gì cương thi; Ninh Ninh nằm ngửa trên đất ra sức ho khan, tứ chi như con cá mắc cạn đang nhảy tới nhảy lui, phong cách nhìn có vẻ rất hợp với Hạ Tri Châu. Hai người này nằm cùng một chỗ chắc chắn có thể lấy được tượng vàng Oscar cho đề cử phim kinh dị.

Còn lại Diệp Tông Hành.

Khuôn mặt của Diệp Tông Hành tràn đầy quyết tâm tất tay chuyến này, hắn hai mắt đẫm lệ, quyết định buông thả bản thân, đột nhiên bước chân phải về trước một bước rõ lớn, hạ tấn, xé toạc ngực áo trên của mình ra. Bên dưới xương quai xanh là một đóa hoa đào xinh đẹp ướt át.

- Cô đừng tin hai kẻ kia bịa chuyện! Đôi sư huynh muội này của Huyền Hư Kiếm Phái âm hiểm ngoan độc, mồm miệng toàn lời dối trá, chính bọn họ đã lừa mất công sức tích góp nửa đời của ta! Thật ra người không thể không đến hoa lâu kiếm tiền trả nợ là ta!

Trong khoảnh khắc được đưa ra khỏi bí cảnh, hắn nhe răng trợn mắt mà ưỡn ngực, rống lên từng tiếng: "Không sai, ta đã nam phẫn nữ trang, ta chính là hoa khôi Tiểu Đào Hồng năm đó! Cái bớt hình hoa đào trước ngực này chính là bằng chứng!"

Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh.

Cho đến bây giờ Diệp Tông Hành mới phát hiện ra trước mắt mình không phải là bóng đêm mà là một đám người đông nghìn nghịt.

Kiếm tu trẻ tuổi áo rách quần manh, biểu cảm làm cho người ta trông mà sợ hãi, chân đứng tấn, hai tay giơ lên cao như đang đón gió biển khơi; quần áo của hắn bị gió thổi bay phần phật như hai con bướm chậm rãi bay lên. Tiếng rống của hắn bị gió làm tản ra, vọng đi vọng lại, hai vách đá tạo thành một hệ thống âm thanh lập thể khiến âm thanh không ngừng vang vọng trong ốc tai của mọi người: "Ta đã nam phẫn nữ trang... ta là hoa khôi Tiểu Đào Hồng năm đó... nam phẫn nữ trang... hoa khôi Tiểu Đào Hồng năm đó... Tiểu Đào Hồng... Đào Hồng... Hồng..."

Có người sống mà như đã qua đời.

Cuối cùng Ninh Ninh cũng phát hiện ra điều kỳ lạ. Cô nhanh chóng đứng lên, cơ thể mềm oặt như động vật nhuyễn thể với thạch trái cây, gương mặt trắng nõn thoắt cái đỏ bừng bừng. Hạ Tri Câu đắm chìm trong việc giả bệnh, nhất thời vẫn chưa tỉnh táo lại, cơ thể vẫn đang co giật nhiệt tình.

Liễu Huỳnh vốn muốn đi hại người khác giờ biến thành người bị hại, nàng kinh hồn táng đảm chạy đến trước mặt Khúc Phi Khanh, nức nở nói: "Đảo chủ, bọn họ đáng sợ quá, đáng sợ quá! Đám kiếm tu này bắt nạt con!"

Diệp Tông Hành rơi lệ trong gió, đóa hoa đào nhỏ trước ngực càng thêm lộng lẫy. Hắn chỉ cảm thấy gió đêm thổi vào ngực hắn giống hệt trái tim nhỏ bé yếu ớt của hắn bây giờ, lạnh quá.

Chưởng môn của Vạn Kiếm Tông hít vào một hơi, trợn trắng mắt ngã ngửa về đằng sau, may mà Chân Tiêu đứng ở ngay đằng sau, hắn rất không đành lòng mà giơ tay ra đỡ ông.

Toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ, thời gian dường như đã dừng lại. Chỉ có Bùi Tịch mặt mày vô cảm sải đôi chân dài đến bên cạnh Ninh Ninh, lấy một cái áo ngoài trong túi đồ ra choàng lên đầu cô rồi nắm lấy ống tay áo của tiểu cô nương kéo cô đi ra bên ngoài.

Ninh Ninh thần chí hoảng hốt, một tay túm lấy áo khoác ngoài, một tay nắm lấy ống tay áo của hắn, cúi đầu đi theo sau Bùi Tịch, miệng liên tục lẩm bẩm: "Hu hu hu... Bùi Tịch hu hu hu bọn họ không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta..."

Hạ Tri Châu vốn đang tập trung giật tới giật lui, sau một lúc lâu cuối cùng cũng phát hiện ra có gì đó sai sai, hắn tức khắc cứng đờ ngẩng đầu lên nhìn.

Hạ Tri Châu: ...

Hạ Tri Châu cười gượng một tiếng sau đó bò rạp ra đất dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đất mẹ thân yêu, thần sắc thê lương bắt đầu vào thế bơi ếch, dùng cả tay cả chân quẫy đạp tán loạn: "Ta đang tập bơi trên cạn, các ngươi có muốn vào bơi chung không? Ha ha ha."

Trong bóng đêm tịch mịch, một tiếng thét bén nhọn vang lên: "Cứu với! Diệp Tông Hành sư huynh của Vạn Kiếm Tông ngất xỉu rồi!"

Hết hồi 5.

____

Meo: Ôi cuối cùng cũng đi được đến đây. Chỉ còn ba hồi nữa thôi là tung hoa kết thúc rồi~~~