Tộc linh hồ kẻ chết người bị thương rất nghiêm trọng, cho dù bị nhiễm ma khí biến thành kính quỷ thì sức công kích của họ cũng không quá lớn. Lúc Ninh Ninh còn đang say giấc nồng thì Hạ Tri Châu, Hứa Duệ, Diệp Tông Hành và Kiều Nhan đã chạy khắp bí cảnh đưa hồ tộc về tập trung ở trong thôn xóm, chỉ đợi đến khi bí cảnh mở ra thì đưa họ ra ngoài.
Sau khi mở cửa ra nhìn thấy Ninh Ninh và Bùi Tịch, Kiều Nhan hơi sửng sốt rồi cười nhẹ, nghiêng người nhường lối: "Mời hai vị vào trong này."
Những linh hồ may mắn còn sống sót sau đại chiến vốn đã không nhiều lắm, huống chi bị nhiễm ma khí suốt mấy năm, lại thêm hoàn cảnh sống khắc nghiệt mà vẫn có thể kiên trì được đến hôm nay quả là hiếm có. Bọn họ tìm được tổng cộng hai mươi người, lần lượt phân chia vào trong các phòng khác nhau. Sát vách phòng Kiều Nhan cũng có một người.
"Ta và Bùi Tịch vừa mới gặp Diệp Tông Hành sư huynh, nghe nói Kiều cô nương đã tìm được mẫu thân thật sự của mình rồi." Ninh Ninh ngồi trên ghế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Không biết Cầm Nương như thế nào rồi?"
Kiều Nhan giống Bùi Tịch, quầng thâm dưới mắt đen như mực tàu, rõ ràng là không ngủ đủ giấc. Nàng trông rất tiều tuỵ, đôi mắt sưng đỏ, chắc là trước đó đã khóc rất lâu. Kiều Nhan cười nhẹ, không còn cố ra vẻ người lớn như trước nữa.
- May mắn là cũng không có gì đáng ngại.
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, không hề có vẻ phòng bị, ánh mắt non nớt như những đứa trẻ cùng tuổi cuối cùng cũng lộ ra ngoài: "Đồng tộc của ta tuy rằng đã mất hết ký ức và thần trí nhưng bản năng thì vẫn còn, đa số đều hoạt động ở gần thôn làng. Lúc ta tìm được mẫu thân, bà ấy đang ở cạnh một hõm nước hướng mặt trời lặn. Đó là nơi bà thường hay đưa ta đến chơi."
Tuy rằng ngoại hình của bọn họ đã thay đổi rất nhiều nhưng dù sao cũng là máu thịt ruột rà, sao nàng lại không nhận ra được chứ.
Kiều Nhan nói đoạn, nhìn về phía Ninh Ninh với vẻ tràn đầy cảm phục: "Ninh Ninh cô nương, tộc linh hồ của ta có thể nhìn thấy mặt trời một lần nữa là do cô đã tìm được mắt trận, phá vỡ thuỷ kính. Ta không biết nên báo đáp cô như thế nào cho phải..."
- Không cần không cần!
Ninh Ninh da mặt mỏng, không quen được người ta khen trắng trợn như thế này nên ngượng ngùng xua tay liên tục: "Kiều cô nương và người thân của mình có thể cùng nhau rời khỏi đây ta đã rất vui mừng, không cần trả ơn gì cả đâu."
Nàng đang nói thì nghĩ đến một chuyện nên hỏi: "Ta nghe nói Yến Thanh công tử bị thương, không biết giờ hắn ra sao rồi?"
Nghe thấy tên của hắn, Kiều Nhan lại cười: "May mà Hứa tiểu đạo trưởng đã tặng cho ta không ít dược liệu quý giá, ta mới có thể đưa hắn từ quỷ môn quan trở về. Bây giờ Yến Thanh đã hồi phục được phân nửa rồi, giờ đang nằm ở trong phòng khác tĩnh dưỡng."
Bí cảnh xảy ra nhiều chuyện như vậy, may mà kết cục cũng coi như viên mãn. Tộc linh hồ lần nữa được nhìn thấy ánh mặt trời, cuối cùng cũng chờ được đến ngày rời khỏi bí cảnh, chỉ cần loại bỏ ma khí, dùng linh khí thiên địa và dược liệu cẩn thận điều trị thì chắc chắn sẽ có một ngày khôi phục bộ dạng ban đầu, còn đám ma tu kia bị thương rất nặng, ma quân Kỳ Hàn cũng đang bị giam trong thôn, không có cách nào trốn thoát được.
Ninh Ninh thở phào một hơi, nhớ đến câu "thiện báo ác báo" của bị nữ tu ma tộc kia thì liên tưởng đến Trần Lộ Bạch đã từng gặp trong tháp Phù Đồ. Nàng ấy rất giống Kiều Nhan, đã từng là một cô bé vô lo vô ưu, được cha mẹ nâng niu chiều chuộng, sau đó lớn thêm một chút thì lại phải trải qua biến cố và chia ly, bị ép trưởng thành trong một đêm, đứng lên gánh vác trọng trách mà người thường khó có thể gánh vác được. Nhưng giống nhau ở chỗ hai người các nàng đều hoàn thành rất tốt trọng trách của mình. Nếu Trần Lộ Bạch còn sống thì chắc tính cách của nàng có lẽ cũng sẽ giống với Kiều Nhan.
Ninh Ninh cười cười, giọng nói hơi trầm: "Yến Thanh công tử nhất định rất quan tâm Kiều cô nương."
"Chỉ cần hắn không đích thân nói cho ta thì ta sẽ coi như không biết." Đôi mắt âm u của Kiều Nhan cuối cùng cũng có một tia sáng, nàng hừ nhẹ một tiếng: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, đợi khi tên Yến Thanh kia khôi phục thần trí, ta sẽ tiếp tục bám lấy hắn như trước đây, xem tên đầu gỗ đó lúc nào thì thừa nhận."
Nàng vừa nói vừa nhìn nhìn Ninh Ninh và Bùi Tịch, khuôn mặt thoáng qua vẻ giảo hoạt, cái tai thoáng cử động, nàng tiếp tục nói với vẻ buồn rầu: "Ninh Ninh cô nương, ta quả thật không hiểu, tại sao lại có kiểu người rõ ràng trong lòng để ý muốn chết nhưng ngoài miệng lại không nói một câu nào, chỉ vào những lúc nguy hiểm nhất mới thể hiện ra sự quan tâm."
Đêm hôm qua nàng không ngủ được, bắt gặp hai người này nửa đêm đi tản bộ trở về, không khí giữa hai người trông vô cùng mập mờ.
Bùi Tịch lạnh lùng nhìn lên, vừa lúc chạm vào ánh mắt đầy hàm ý của nàng.
"Ai da ai da, Bùi Tiểu Tịch, ngươi bị người ta nhìn thấu rồi kìa." Thừa Ảnh cười ha ha, tấm tắc rung đùi: "Đến một con hồ ly nho nhỏ còn nhìn ra, kỹ thuật diễn của ngươi không tốt lắm đâu nha."
Ninh Ninh chỉ nghĩ rằng nàng đang giận dỗi Yến Thanh là một người chậm hiểu, nghe vậy thì cười nói: "Những người như vậy thật ra cũng không tồi, an tĩnh ôn hoà, rất đáng tin cậy."
Kiều Nhan hai mắt sáng ngời, cái tai lông xù xù ngoáy tít: "Thật vậy sao? Ninh Ninh cô nương thích những người như vậy sao?"
Ninh Ninh ngẩn người, không hiểu tại sao nàng lại kích động như thế, tầm mắt hơi dịch đi, vô tình trông thấy Bùi Tịch không nói một lời đứng bên cạnh. Tính cách như vậy... hình như hơi giống hắn thì phải. Nhưng mà thoạt nhìn thì Bùi Tịch có vẻ hung dữ hơn Yến Thanh một chút.
- Cũng không thể nói là "thích" được...
Khoảnh khắc lúc nàng vừa cất tiếng, ánh mắt Bùi Tịch lập tức trở nên buồn bã, hắn nắm chặt hai tay lại thành quyền.
- Đừng mà Ninh Ninh! Con thích, thật ra con rất thích kiểu người như vậy mà!
Thừa Ảnh cực kỳ giống một bà mẹ già có con trai vừa bị người ta bỏ: "Bùi Tịch ngươi cố gắng chống đỡ, đừng có mà khóc đấy! Đừng có mà tỏ ra đau đớn như vậy, nếu không sẽ bị các nàng phát hiện ra mất! Không được, để ta yên lặng chút đã..."
- Nhưng mà như thế rất đáng yêu.
Ninh Ninh cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, lúc cười rộ lên thì bên má hiện ra lúm đồng tiền: "Thích ấy à, còn phải xem người đó là ai nữa."
Thừa Ảnh sợ đến mức nấc cụt. Ông chú trung niên đang đứng sững sờ trong thức hải của Bùi Tịch nháy mắt cười ngờ nghệch: "Bùi Tiểu Tịch, con bé khen ngươi đáng yêu kia. Hề hề, đáng yêu, hề hề."
Bùi Tịch rũ mi, để cho tóc mai rủ xuống trước tầm mắt, không dám nhìn Ninh Ninh, lạnh giọng đáp lại nó: "Tỷ ấy chỉ là thích người có tính cách như vậy thôi, đừng có tưởng bở."
Thừa Ảnh không vui, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Bên cạnh con bé ngoại trừ ngươi thì làm gì có ai có cái tính cách quái gở như vậy? Nói không chừng lúc Ninh Ninh nói những câu này trong lòng con bé đang nghĩ đến ngươi đấy."
Câu này nó nói một cách nhát gừng, Bùi Tịch đương nhiên cũng không tin. Thế nhưng tiểu cô nương bên cạnh đột nhiên nhìn sang hắn, nhẹ giọng bổ sung: "Giống như tiểu sư đệ nhà ta vậy."
Bùi Tịch: ...
Thừa Ảnh: ...
Thừa Ảnh thăng thiên tại chỗ, linh thể hiến thành hình phật Di Lặc mũm mĩm mập mạp, khóe miệng kéo cao đến trời, sánh vai cùng nhật nguyệt. Khuôn mặt Bùi Tịch vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn cố tình cúi đầu để cho tóc mái đen nhánh rũ xuống trước che khuất tai mình, không cho nàng nhìn thấy vành tai đã đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
"Bùi Tiểu Tịch." Thừa Ảnh bay tới bay lui, linh thể xoay tròn biến thành một đóa hoa rực rỡ nở rộ ngay trái tim hắn. Nó từ ái nói thầm một câu: "Ngươi bình tĩnh một chút, tim ngươi đập nhanh quá, ta sắp điếc tai đến nơi rồi."
- Đúng rồi!
Một người một kiếm vì một câu của cô mà lòng nhộn nhạo hết cả lên nhưng đầu sỏ gây tội Ninh Ninh lại không hề biết gì cả. Cô tiếp tục nói chuyện với Kiều Nhan: "Sau khi rời khỏi bí cảnh cô định làm gì?"
Nụ cười của Kiều Nhan thoáng ảm đạm, nàng chần chờ nói: "Tuy rằng ta đã hạ quyết tâm muốn đưa tộc bào đến nơi không có ma khí để tĩnh dưỡng nhưng..."
Câu tiếp theo nàng bỏ lửng không nói nhưng Ninh Ninh lại hiểu được ý của nàng.
Hồ tộc sau khi biến thành ma tính tình tàn bạo khát máu, chỉ một tiểu cô nương như nàng rất khó kiểm soát bọn họ. Quan trọng hơn là Kiều Nhan không thông thạo tình hình bên ngoài, có rời khỏi bí cảnh thì cũng khó mà tìm được nơi thích hợp để sinh sống. Cô cũng đâu thể dẫn cả đám tộc nhân biến dị này lưu lạc đầu đường xó chợ được.
- Này thì có gì mà phải nghĩ, đương nhiên là đến Huyền Hư Kiếm Phái của ta rồi!
Là tiếng của sư tôn Thiên Tiện Tử của nàng.
Kiều Nhan và Bùi Tịch hiển nhiên cũng đều nghe thấy, hai người thoáng thay đổi thần sắc, chỉ có Thiên Tiện Tử vẫn đang nói không ngừng, không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn: "Huyền Hư của ta linh khí dồi dào, đồ quý hiếm cần gì có nấy, còn có rất nhiều tiểu đệ tử đáng yêu có thể hỗ trợ chăm sóc, đúng là một sự lựa chọn tuyệt vời!"
- Kiều cô nương, cô đừng nghe người này khoác lác!
Lại là một giọng nói trong trẻo của một thanh niên, hắn lập tức bóc mẽ Thiên Tiện Tử không chút lưu tình: "Lưu Minh Sơn của ta là thánh địa tiên gia, đệ tử ai nấy nho nhã ôn hoà, không giống đám người thô lỗ Huyền Hư Kiếm Phái kia chỉ biết rút kiếm đánh nhau, đã thế tài lực hưng vượng, dược liệu quý hiếm không thiếu, rất thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng bệnh."
Đột nhiên có một đống âm thanh như tiếng quỷ cãi nhau xuất hiện bên tai, Kiều Nhan vô cùng hoảng hốt. Còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã lại nghe thấy một giọng nữ rít rít như tiếng chim hoàng oanh: "Còn ta nữa còn ta nữa! Ta là Lâm Thiển của Ngự Thú Tông! Kiều Nhan muội muội, Ngự Thú Tông bọn ta có rất nhiều linh thú ngoan hiền đáng yêu, yêu tu giống ngươi cũng nhiều nhất trong tất cả các môn phái. Chỉ cần đến chỗ của bọn ta, đảm bảo muội không khác gì về nhà cả!"
Thiên Tiện Tử cười lạnh: "Trời trời, chẳng lẽ thật sự có một nữ nhân mấy trăm ngàn tuổi gọi một cô bé mười mấy tuổi là "muội muội" đấy chứ?"
Lâm Thiển: "Câm miệng!"
Không giống như các đệ tử phải gặp mặt nhau mới có thể nói chuyện với nhau giống như kết nối WIFI, truyền âm của các trưởng lão như thể sóng 5G phủ khắp bí cảnh, chỉ cần xác định được vị trí của đối phương là có thể kết nối với nhau bất cứ lúc nào.
Ninh Ninh nghe thế thì kinh ngạc, vất vả lắm mới chen lời được vào: "Xin lỗi các vị... như này là thế nào ạ?"
"Sau khi thảo luận, bọn ta nhất trí rằng sẽ ra tay giúp đỡ hồ tộc." Thiên Tiện Tử đáp rất nhanh: "Bí cảnh xảy ra chuyện như thế này, nếu bọn ta không ra tay giúp đỡ thì sao xứng làm thầy của người ta?"
Khúc Phi Khanh khẽ cười: "Người thảo luận với bọn ta là Kỷ chưởng môn, thằng nhóc con như ngươi mau câm miệng!"
Tiếp đó là tiếng cười trong như tiếng chuông bạc của Kỷ Vân Khai: "Ha ha ha đúng đúng đúng, nhóc con mau câm miệng đi."
Thiên Tiện Tử bị tam đại chưởng môn cấm ngôn, không gian đột nhiên yên lặng hẳn.
"Nếu bàn về mối thù với ma tộc, mấy đại môn phái bọn ta hận bọn chúng không kém bất kỳ kẻ nào." Khúc Phi Thanh thanh giọng nói, âm thanh mềm mại trong trẻo như tiếng nước chảy róc rách, nghe mà say lòng: "Tộc linh hồ dùng sức mạnh của toàn tộc để chiến đấu với ma quân, ai cũng xứng đáng được kính trọng, ai cũng xứng đáng được đối xử chu đáo."
"Tông môn tiên gia là nơi linh khí tiên đại tụ hội, các vị trưởng lão cũng tinh thông trừ tà trừ ma. Nếu các vị cư trú ở nơi này nhất định sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức." Hà Hiệu Thần nói: "Bất luận Kiều Nhan cô nương lựa chọn nơi nào thì các môn phái còn lại cũng sẽ dốc toàn lực giúp đỡ, chắc chắn sẽ không bạc đãi tộc linh hồ."
Kiều Nhan nào có ngờ được mình sẽ được đối xử thịnh tình như vậy, nàng cực kỳ xúc động, thoáng cái đã đỏ hồng đôi mắt: "Cảm... cảm ơn các vị."
"Tiểu cô nương đừng khóc, ta vẫn còn một chuyện chưa nói với cô nương." Thiên Tiện Tử bất thình lình xông ra, không khác gì con chuột đất trong trò đập chuột càng đập càng sống hăng, hắn thần bí nói: "Cô còn nhớ lát nữa cô muốn đi làm việc gì không?"
Kiều Nhan cố gắng ngừng khóc nức nở, ngơ ngác hít hà một hơi: "Tiếp tục tìm các tộc bào khác ở trong bí cảnh."
- Đúng đúng, nhưng việc này gặp phải một trở lại rất lớn, đúng không?
Tiểu hồ ly ngây thơ gật đầu: "Bí cảnh quá rộng, ta không biết có thể tìm thấy tất cả bọn họ hay không."
Thiên Tiện Tử cười hềnh hệch: "Đúng! Việc này phải để chúng ta ra tay! Bàn về tìm người, sao có thể không nhắc đến pháp bảo được chế tạo đặc biệt của chúng ta..."
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Khúc Phi Khanh cướp lời: "Xin lỗi, có phải lão già kia đã dọa đến cô rồi không? Đừng lo lắng, chỗ nào trong bí cảnh cũng có thị linh, chỉ cần bọn ta dùng huyền kính để tìm thì nhất định sẽ tìm được tất cả tộc bào của tộc linh hồ."
Đôi mắt Ninh Ninh sáng bừng lên.
Thị linh có thể giúp các trưởng lão quan sát được tất cả các chi tiết của cuộc tỷ thí trong bí cảnh, cũng dùng để giám sát hành vi của tất cả đệ tử của các môn phái, đảm bảo bí cảnh không phát sinh những chuyện nghiêm trọng. Thứ này có thể nói là thứ gây phản cảm cho các đệ tử nhất, vì cho dù cách xa ngàn dặm thì các trưởng lão cũng có thể nghe thấy bọn họ nói xấu hoặc là hành hung người khác, xấu hổ vô cùng. Nhưng tính năng theo dõi không góc chết của nó dùng để tìm người lại không thể thích hợp hơn được nữa. Cho dù là sườn núi hay đáy vực, sông nước ao hồ, chỉ cần vị trí đó có đặt thị linh thì không người nào vật nào có thể trốn được. Hôm nay thứ đồ này ngoại trừ giám sát đám đệ tử, hiển nhiên còn có thể dùng để làm một việc quan trọng hơn: tìm kiếm linh hồ phân tán khắp bí cảnh.
"Ban nãy bọn ta đã tìm kỹ một lượt rồi, cũng đã phát hiện ra vài hồ tộc." Lâm Thiển nuốt câu "sau khi thị linh trong phòng bị thằng nhóc thối Bùi Tịch đập vỡ" vào bụng, dịu dàng nói: "Khi nào các ngươi bắt đầu hành động, bọn ta sẽ chỉ đường cho các ngươi."
"Nhưng mà..." Ninh Ninh hơi lo lắng: "Con nhớ quy tắc cuộc thi có ghi rõ, trong thời gian diễn ra cuộc thi, các trưởng lão không thể liên lạc với bất kỳ người nào ở trong bí cảnh, nếu không sẽ bị nghiêm trị. Nếu các trưởng lão của các môn phái khác biết chuyện này thì có khi nào sẽ xảy ra chuyện không ạ?"
"Bọn ta cứ mặc kệ đám cổ hủ kia đấy!" Thiên Tiện Tử đáp không chút do dự: "Ai không phục thì rút kiếm đến đánh một trận, những tên đó có thể làm gì được ta?"
Không hổ là kiếm tu, đứng cách xa vạn dặm cũng có thể cảm nhận được sự cuồng vọng này của hắn. Khúc Phi Khanh nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Lần trước lão già này nói câu này xong đã bị đánh đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra."
- Quy tắc ấy mà, không phá vỡ thì không thú vị. - Kỷ Vân Khai cười tủm tỉm dựa vào bàn gỗ ngẩng đầu lên nhìn.
Trên huyền kính đã không còn hình ảnh của các đệ tử, hình ảnh thay đổi liên tục, đi qua biết bao núi cao non biếc đường vắng vực sâu, chỉ để tìm kiếm những hồ tộc đã ma hoá. Lâm Thiển nghe thế quay đầu nhướng mày lên đầy khiêu khích. Đám chưởng môn của đại tông môn bọn họ thường xuyên so kè cao thấp với nhau, cảnh tượng đồng tâm hiệp lực như thế này hình như lâu lắm rồi không nhìn thấy thì phải.
Không biết là ai tự nhiên nói một câu: "Mở cược đê mở cược đê, cược xem môn phái nào tìm được nhiều linh hồ nhất đê!"
Không gian rơi vào trầm mặc một khắc ngắn ngủi.
Kỷ Vân Khai trợn tròn đôi mắt hít sâu một hơi, đối mắt với Thiên Tiện Tử.
Đồng tâm hiệp lực cái con khỉ! Huyền Hư Kiếm Phái bọn họ là mạnh nhất, bây giờ bọn họ nhất định phải tranh cái chức đệ nhất!
____
Meo: Nếu không biết mấy người này là trưởng lão thì tôi còn tưởng họ là trẻ trou ở đâu ^^