Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 17:



“Chúng ta không thể ngủ chung sao?”| editor: ilovesther_

Triệu Mục Trinh tuy thông minh, nhưng không phải chuyện gì anh cũng nắm rõ. Ít nhất là trong vấn đề nuôi mèo, cả anh và Ước Tây đều có một hiểu lầm lớn.

Hoá ra mèo khi đói mới chịu bắt chuột.

Còn cô và Triệu Mục Trinh thì sao, sau khi mượn mèo về, không chỉ ngày nào cũng cho nó ăn uống no nê, mà còn tắm rửa chải chuốt cho nó, đến mức lông mèo thơm tho mềm mại.

Kết quả…

Đừng nói là bắt chuột, con mèo nhỏ chỉ bận rộn toả ra sức hút quyến rũ, bạn trai cũng đã đổi đến hai đứa rồi.

Đúng là quá quyến rũ!

Chuyện này mãi đến khi Hồ Hướng Thiên sang thăm nhà họ Triệu, thấy cuộc sống sung túc của Đỗ Đen thì kinh ngạc tột độ, lúc đó hai người mới vỡ lẽ.

“Không phải đại ca nói mượn mèo về bắt chuột hả? Các cậu nuôi như này thì nó bắt kiểu gì?”

Vậy phải làm sao bây giờ?

Hồ Hướng Thiên lại nói: “Cắt cơm tối đi, cho Đỗ Đen chịu khổ một thời gian, đến lúc nó đói bụng có lẽ sẽ đi bắt chuột.”

Ước Tây là người đầu tiên phản đối: “Không được!”

Hồ Hướng Thiên: “Sao lại không được?”

Mèo đen nhỏ chưa hề hay biết đám người lớn này đang bàn chuyện cắt khẩu phần ăn của nó, ngoáy cái đuôi đi từ chỗ Triệu Mục Trinh sang bên cạnh Ước Tây.

Ước Tây ngồi xổm xuống, xoa đầu mèo nói: “Theo như lời cậu nói thì nó đang là con mèo hạnh phúc nhất thị trấn Thường Vu, tự dưng lấy đi hết những gì nó có, nó chịu không nổi đâu.”

“…”

Hồ Hướng Thiên không tài nào hiểu được.

Dừng hai giây, cậu ta tiếp tục thuyết phục: “Tiên nữ ơi, cậu yên tâm đi, nhịn một bữa tối nó cũng không chết đói được đâu.”

“Vấn đề không phải là chết đói hay không! Mà là đã từng có được rồi lại mất đi, mèo con sẽ bị hụt hẫng. Tại sao phải bỏ đói nó, nhỡ đâu nó thật sự đói đến mức ra ngoài bới rác ăn, rồi bị bệnh thì sao?”

Lý lẽ của Ước Tây cực kì độc đáo, Hồ Hướng Thiên lần đầu tiếp xúc, bị phản bác đến nỗi hai mắt đờ đẫn không nói nên lời, đành ngơ ngác nhìn về phía Triệu Mục Trinh để cầu cứu.

Triệu Mục Trinh không lạ gì, anh đã có nhiều kinh nghiệm.

Triệu Mục Trinh nói: “Nghe cô ấy đi.”

“Nhưng mà chỉ là một con mèo thôi, nó biết gì mấy chuyện này chứ.” Hồ Hướng Thiên không nhịn được lẩm bẩm: “Đúng là lòng tốt của con gái đôi khi khó hiểu thật sự!”

Ước Tây đang bế Đỗ Đen, đút cá khô cho mèo ăn cứ như chăm sóc con gái ruột.

Hồ Hướng Thiên càng nhìn càng bối rối, lắc đầu bảo: “Thật sự không hiểu nổi con gái. Đại ca, cậu có hiểu không?”

Triệu Mục Trinh nhìn Ước Tây, cũng lắc đầu.

Anh không hiểu, mà những việc làm anh không hiểu nhiều vô kể.

Thấy Triệu Mục Trinh đồng tình, Hồ Hướng Thiên như tìm được sự an ủi tinh thần, cảm thán: “Đấy, con gái khó hiểu ghê.”

Ước Tây không biết họ đang thì thầm gì, cô phản ứng chậm một nhịp, phát hiện Triệu Mục Trinh đang ngẩn người nhìn mình, bèn nhìn thẳng vào mắt anh chất vấn:

“Có phải cậu đang nghĩ tôi làm màu đúng không?”

Cái nồi đen từ trên trời rơi xuống, đập trúng Triệu Mục Trinh làm anh ngơ ngác.

“Không phải.”

Ước Tây lẩm bẩm: “Không phải thì tốt.”

Việc quay phim thường là ở một nơi nào đó một thời gian rồi lại rời đi, trên phim trường có rất nhiều mèo con chó con bị bỏ rơi. Nhìn quần áo thú cưng chúng mặc trên người, có thể thấy chủ cũ từng đối xử rất tốt với chúng khi còn hứng thú.

Vậy mà nói bỏ là bỏ, Ước Tây thấy không đành lòng.

Cô cũng không có tấm lòng cao cả để đem hết về nuôi, cô không quá thích động vật, cũng tự biết chính bản thân mình còn đang cần người khác chăm sóc, căn bản không thể chịu trách nhiệm với tụi nó.

Mỗi lần gặp, Ước Tây sẽ bảo trợ lý Tiểu Cốc lấy chút đồ ăn đặt bên đường, rồi họ lái xe rời đi.

Giờ đây tình cờ nuôi Đỗ Đen, tuy nó chẳng có chí tiến thủ, suốt ngày chỉ lo toả ra sức hút, nhưng Ước Tây vẫn có tình cảm với nó.

Cô không muốn mèo con của mình chịu cảm giác hụt hẫng.

Hồ Hướng Thiên nhìn con mèo đen bị chiều chuộng đến hư hỏng kia, gãi đầu lo lắng thay cho họ:

“Thế chuột trong nhà các cậu thì tính sao?”

Tất nhiên không thể nói với người ngoài rằng việc họ ở chung phòng tạm thời đã giải quyết được vấn đề, Triệu Mục Trinh và Ước Tây nhìn nhau ăn ý, sau đó Triệu Mục Trinh lên tiếng, Ước Tây phụ hoạ theo.

“Nghĩ cách khác vậy.”

“Để Triệu Mục Trinh nghĩ cách khác vậy.”

Hồ Hướng Thiên không tiện khuyên thêm, nhìn Đỗ Đen nói: “Thôi con mèo này tặng cho hai cậu luôn đi, dù sao đem về nhà tôi nó cũng không được sống sung sướng như ở đây. Nào là cá khô, bánh quy, súp thưởng, má nó, ăn còn ngon hơn cả tôi. Khó chiều quá, haizzz, mấy thứ này là ai mua vậy?”

Ước Tây chỉ vào Triệu Mục Trinh.

Triệu Mục Trinh khẽ hắng giọng: “Cô ấy nói phải thưởng thì mèo mới chịu bắt chuột.”

Hồ Hướng Thiên trố mắt nhìn người bạn cùng bàn ba năm, cậu ta từng vô số lần kinh ngạc vì sự toàn diện về đức, trí, thể, mỹ của chàng trai này, còn tự cho rằng bản thân đã hiểu biết sâu sắc bộ não thiên tài của Triệu Mục Trinh.

Hồ Hướng Thiên thò đầu ra, nghi ngờ hỏi: “Cậu tin thật à?”

Triệu Mục Trinh bị nhìn chằm chằm đến gáy cứng đờ, đáp lại như điều đương nhiên: “Ừ.”

Hồ Hướng Thiên càng nghi: “Không thấy vô lý à?”

“Cũng không phải lần đầu vô lý…”

Hồ Hướng Thiên không nghe rõ: “Hả? Lần đầu gì cơ?”

Triệu Mục Trinh thầm thở dài, nhìn Hồ Hướng Thiên nhưng không có ý muốn kể. Kể ra cậu ta cũng không hiểu. Nếu ai đã từng thử nhiều lần nói lý với Triệu Ước Tây, rồi liên tiếp bị mấy lý lẽ ngang ngược của cô làm cho câm nín, thì chắc sẽ hiểu, vô lý hay không không quan trọng.

Cô vui mới quan trọng.

Triệu Ước Tây không vui, cả thế giới đều có lỗi.

Ước Tây nghịch mèo xong, thắt một chiếc nơ đỏ thẫm lên cổ Đỗ Đen, thả con mèo nhỏ xinh đẹp đi hẹn hò với bạn trai mới.

Sau khi rửa tay, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó rồi hỏi Hồ Hướng Thiên.

“À đúng rồi, ngày kia là sinh nhật Võ Thái Hưng đúng không?”

Hồ Hướng Thiên: “Đúng vậy, tiên nữ vẫn còn nhớ sinh nhật cậu ta cơ à?”

Vo tròn tờ giấy ướt, Ước Tây lườm một cái, bĩu môi: “Ai mà nhớ sinh nhật của cậu ta, sáng nay cậu ta đến cửa hàng nhắc tôi đấy. Tôi không muốn cậu ta đến đón đâu, nói nhiều quá. Hồ Hướng Thiên, hay là hôm đó cậu đến đón tôi đi?”

Ngữ khí như Bồ Tát hạ phàm ban phước lành xuống nhân gian, vốn là ban cho Võ Thái Hưng, nhưng nay Bồ Tát đổi ý, quyết định ban cho Hồ Hướng Thiên.

Hồ Hướng Thiên cũng vô cùng hưởng thụ, mặt mày vui vẻ, “Được chứ! Ngày kia tôi đến đón cậu! He he, đại ca ơi đi cùng không?”

Triệu Mục Trinh: “Không, hôm đó tôi phải lên thành phố đưa đồ.”

Hồ Hướng Thiên hiểu ra: “À, vụ cuốn sổ ghi chép hả, vậy thôi, để tôi đưa tiên nữ đi!”

Trước khi ra về, Hồ Hướng Thiên còn ném cho họ một vấn đề hóc búa.

“Nhưng mà tiên nữ chỉ đến trấn Thường Vu nghỉ hè thôi nhỉ? Thế sau này con mèo kia tính sao? Chuột thì đơn giản, mua bẫy hoặc thuốc chuột là xử lý được, nhưng mèo thì sau này cứ nuôi ở nhà cậu à?”

Ước Tây tuy chiếm phòng của Triệu Mục Trinh, nhưng vẫn nhớ mình chỉ là khách, cô nhìn sang Triệu Mục Trinh: “Có thể nuôi nó ở đây mãi không?”

Triệu Mục Trinh: “Mãi mãi?”

Ước Tây gật đầu: “Ừm, không thể bỏ rơi nó được.”

Hai người nhìn nhau khó xử, Hồ Hướng Thiên đi đến chân cầu thang bỗng cười phá lên,

“Hahahaha, hai cậu nuôi mèo mà cứ như đang nuôi con ấy! Cười chết mất!”

Khoé mắt Ước Tây lạnh lùng rũ xuống, trừng cậu ta: “Đây là đang bàn chuyện nghiêm túc đấy!”

Hồ Hướng Thiên câm miệng ngay lập tức, làm động tác kéo khoá môi.

Triệu Mục Trinh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy phải hỏi xem Tú Tú có sẵn lòng chăm sóc nó không, nếu không thì theo tiêu chuẩn của cậu, hết hè chúng ta đều rời đi, chắc chắn Đỗ Đen sẽ không còn là con mèo hạnh phúc nhất trấn Thường Vu nữa.”

“Được, tối nay tôi sẽ hỏi Tú Tú.”

Triệu Mục Trinh đi cùng Hồ Hướng Thiên xuống tầng, hai người bàn bạc tiếp chuyện dùng bẫy hoặc thuốc để diệt chuột. Lĩnh vực này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi kiến thức của Triệu Mục Trinh, anh nghiêm túc nghe Hồ Hướng Thiên thao thao bất tuyệt phân tích.

“… Dùng thuốc diệt chuột là nhanh nhất, nghe nói loại thuốc này phát ra mùi mà chuột không thể cưỡng lại được, ăn vào chết ngay tại chỗ! Hiệu quả 100%, có điều giờ hơi khó mua, hay là tôi với cậu đến cửa hàng ông ngoại tôi hỏi thử?”

Ngay tối hôm đó Triệu Mục Trinh đã mang thuốc về, thuốc này hiệu nghiệm như dùng phép thuật, sáng hôm sau trong phòng Ước Tây có xác một con chuột chết thẳng cẳng.

Ước Tây nấp sau lưng Triệu Mục Trinh, hé một bên mắt nhìn từ cánh tay anh, giọng nói run rẩy:

“Chết… thật rồi?”

Tốc độ hạ gục này, nhanh đến mức khiến cuộc chiến đấu với chuột kéo dài gần một tháng qua của họ biến thành trò cười.

Triệu Mục Trinh dời ánh mắt khỏi cánh tay đang bị Ước Tây nắm lấy, rõ ràng lực tay cô không lớn, vậy mà chỗ bị nắm như có vật nặng đè nén, máu không thể lưu thông, đầu ngón tay cũng tê rần.

Anh diễn tập trong đầu một lượt, ra vẻ tự nhiên gỡ tay cô xuống.

“Cậu về phòng đi, để tôi dọn.”

Ước Tây gật đầu, còn dặn dò anh: “Đừng để ai biết, nhất là thím cậu.”

“Tôi biết rồi.”

Mối hoạ lớn trong lòng cuối cùng cũng được giải quyết, đáng lẽ ra phải thở phào, nhưng Triệu Mục Trinh lại chẳng thấy nhẹ nhõm.

Giống như từng rẽ vào một con đường sai, nay cuối cùng cũng tìm lại đúng hướng, nhưng anh biết, cảm giác khi lạc đường kia sẽ khiến quá trình thích nghi lại như cũ không dễ dàng.

Buổi tối, nghe tiếng Triệu Tú Tú ở dưới tầng gọi xuống ăn cơm, Triệu Mục Trinh đóng vòi nước, vẩy tay cho khô, thầm nghĩ: dù sao thì, trở về đúng hướng vẫn là chuyện tốt.

Ăn tối xong, khung cảnh trong phòng anh như quay trở lại lần đầu tiên họ bàn về chuyện con chuột.

Vị trí ngồi của mỗi người đều không thay đổi, Ước Tây co chân ngồi trên ghế máy tính của anh, Triệu Mục Trinh ngồi ở ghế sofa nhỏ.

Triệu Mục Trinh nói đã bắt được chuột rồi, họ cũng không nên tiếp tục ở chung phòng, bất tiện, mà nếu bị người khác biết cũng không hay.

Ước Tây ngoảnh đầu lại, rõ ràng đã suy nghĩ kỹ:

“Nhưng sao cậu biết chỉ có một con? Lỡ như con chuột đó có bố mẹ, có bạn gái nữa thì sao? Tôi không dám về đâu, cậu giết người thân của bọn nó rồi, tôi về đó chẳng phải sẽ bị trả thù à?”

Triệu Mục Trinh chưa từng nghĩ tới, hoá ra còn có thể lập luận như vậy.

Nhưng cô thực sự đã nói thế.

Anh im lặng một lúc lâu, phát hiện ra logic của cô… không chê vào đâu được.

Do dự một lúc, Triệu Mục Trinh tiếp tục nhường nhịn.

“Nếu cậu sợ đến thế, vậy thì thôi không nhắc đến chuột nữa, chỉ cần nói với chú tôi một câu rồi chúng ta đổi phòng là được.”

“Không đổi!”

Cô xù lông lớn tiếng phản đối.

Triệu Mục Trinh: “Tại sao?”

“Sao cậu có thể ở đó được chứ! Thế thì sau này mỗi ngày nhìn thấy cậu, tôi sẽ nghĩ cậu vừa chui ra từ ổ chuột! Lỡ như đêm nào đó cậu bị chuột cắn rồi biến thành yêu quái chuột thì sao?”

Nói tới đây Ước Tây nhăn mặt, bỏ cả trò chơi trong điện thoại, vừa sợ hãi vừa ghét bỏ kêu lên:

“Aaa đáng sợ quá đi mất, tôi xin cậu hãy tránh xa tụi nó ra, tôi không tin cậu không sợ chuột!”

Lời này của cô hoàn toàn không cho anh cơ hội nói “Tôi không sợ”.

Cái gì mà bị chuột cắn biến thành yêu quái chuột chứ???

Trong đầu cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?

Triệu Mục Trinh cố gắng dùng lý lẽ bình thường để nhắc nhở cô.

“Nam nữ khác biệt, cậu cứ ở chung phòng với tôi mãi cũng không thích hợp.”

Ước Tây “hừ” một tiếng, không thèm quay đầu lại, “Cậu sợ tôi lấy chuyện này ra uy h**p cậu, bắt chước ông bán bánh chạy quanh ngõ la làng chúng ta ngủ chung hả?”

“…”

Tại sao cô cứ phải nhắc đến từ “ngủ chung” một cách mập mờ như vậy? Rõ ràng là người trên giường người dưới đất, đến cả sợi tóc của cô anh cũng chưa chạm vào.

Triệu Mục Trinh bắt đầu không thể nhịn nổi.

“Cậu nghĩ việc bị người khác phát hiện so với việc cậu dùng loa la khắp ngõ có khác gì nhau không?”

Thị trấn Thường Vu chỉ rộng từng này, các bà các cô đi chợ mua rau một chuyến, tin tức vô căn cứ nào cũng có thể lan truyền khắp nơi!

Cô là con gái, lại còn là người nổi tiếng, sao không biết giữ gìn danh tiếng của mình chút nào vậy? Triệu Mục Trinh không kiềm được mà nghĩ, cũng đúng thôi, cô vốn dĩ không phải kiểu con gái ngoan ngoan yên phận, cô giỏi nhất là trêu ghẹo người khác.

Những cảm xúc mà anh luôn cố gắng kìm nén, bây giờ như một làn khói mỏng bay vào tai Ước Tây, cô quay đầu nhìn anh, hoàn toàn không để tâm.

Một cái phẩy tay nhẹ nhàng hoá giải mọi chuyện.

“Thôi được rồi, cậu đừng lo lắng quá như vậy. Không ai biết đâu, thím của cậu ngoài việc quét dọn thì chẳng lên tầng bao giờ, chúng ta rất an toàn.”

“Chúng ta rất an toàn” là cái gì nữa? Họ có làm chuyện gì không an toàn à?

Triệu Mục Trinh lại lộ ra vẻ mặt bất lực và có phần hơi xấu hổ, nhìn chằm chằm vào cái gáy đáng ghét của Ước Tây.

“Aaa! Lại chết rồi…” Ước Tây kêu lên.

Trong game, con thỏ hồng tai cụp của cô bị đối thủ đánh bại bằng một chiêu, màn hình tối sầm, hiển thị thời gian hồi sinh nhân vật.

Ước Tây quay đầu gọi Triệu Mục Trinh, “Cậu đừng lo chuyện đó nữa mà, tôi mới đáng lo đây này. Chơi game đi, tôi thua mấy ván liền rồi, chúng ta đánh đôi nhé?”

Cô nở nụ cười tươi rói nịnh nọt, sinh động hệt một con cáo nhỏ tinh ranh.

“Đi mà, cậu gánh tôi nhé!”

“Triệu Mục Trinh ơi ~”

“Giúp tôi thắng mấy ván nha?”

Triệu Mục Trinh đứng dưới ánh đèn, đưa tay vuốt trán, thở dài một tiếng.

Chuyện rắc rối nếu không giải quyết được, thì tạm thời cứ hoãn lại vậy, anh không muốn chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn kia nữa. Hơn ai hết anh hiểu rõ, chỉ cần cô ấy muốn, căn bản không ai có thể từ chối Triệu Ước Tây.

Cô quá lợi hại.

Không chỉ giỏi nguỵ biện bằng lý lẽ vô lý, làm nũng ăn vạ cũng đạt điểm tuyệt đối. Cô có thể tuỳ tiện làm mấy việc khiến đối phương vui vẻ, còn tài năng khiến người khác phát cáu thì lại càng đạt đến trình độ đỉnh cao.

“Triệu, Mục, Trinh!”

Ở lần thứ hai Ước Tây kéo dài giọng gọi anh, Triệu Mục Trinh nhận mệnh lệnh cam chịu nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. Anh dứt khoát lấy điện thoại, ngồi xuống cạnh Ước Tây, ngón tay ấn mạnh mở ứng dụng game.

Tiếng nhạc khởi động nhẹ nhàng đáng yêu, ngay lập tức làm bầu không khí trong phòng trở nên sôi nổi.

Ước Tây liếc mắt, thấy chàng trai đang cúi đầu chăm chú, được đà lấn tới:

“Cậu chơi support đi, tí nữa đi rừng cùng tôi, đừng để ai cướp bùa xanh của tôi nhé.”

Triệu Mục Trinh đã xem qua trang cá nhân của cô, lại bị kéo vào giao diện bản xếp hạng, nhìn thấy nhân vật cô chọn thì cạn lời, “Tôi đi rừng với cậu? Cậu đi rừng gà vậy mà.”

Chơi gà là một chuyện, bị người khác nói chơi gà lại là chuyện khác.

Ước Tây không nhịn nổi, mở miệng nói lý lẽ:

“Tôi gà thì tôi mới phải luyện, nếu cậu không hỗ trợ thì tôi càng khó phát huy hơn! Không chỉ bị cậu chê gà, sau này còn bị người khác chê nữa, lỡ như có ai mắng chửi tôi vì đi rừng gà thì là lỗi của ai? Không phải đều tại cậu sao? Không cho tôi luyện tập, tôi có cơ hội hết gà à? Tóm lại cậu có đi rừng cùng tôi không thì nói?”

Ừm, lại là cái kiểu lập luận vòng vo ấy.

Triệu Mục Trinh không lên tiếng.

Ước Tây mắng thầm trong lòng, cái đồ hũ nút*, bực bội hừ một tiếng với anh, quay đầu chú ý vào màn hình, nhận ra anh tuy không nói gì nhưng đã chọn một nhân vật chịu được sát thương lớn để hỗ trợ.

*hũ nút: dùng để chỉ một người ít nói, lầm lì, không bộc lộ cảm xúc suy nghĩ ra bên ngoài, giống như cái “hũ” bị “nút” chặt, không thể mở ra để biết bên trong có gì.

Ai kia lập tức thay đổi sắc mặt, khoé miệng đắc ý nhếch lên.

Đêm đó, sau khi tắt đèn, trong phòng tối om, vẫn là một người trên giường một người dưới đất.

Ước Tây trằn trọc mãi không ngủ được, cũng không bật đèn lên, chỉ xoay màn hình điện thoại hình nền mèo con đang sáng về phía Triệu Mục Trinh.

Ánh sáng lướt qua mí mắt, anh mở mắt ra, thấy Ước Tây đang quỳ rạp bên mép giường, chăm chú nhìn anh không chớp mắt.

“Muốn uống nước à?”

Ước Tây chống cằm lắc đầu.

“Triệu Mục Trinh.”

Cô nhẹ nhàng gọi anh.

“Sao vậy?”

“Tôi nghĩ kỹ rồi, đúng là tôi không nên cứ mãi chiếm phòng của cậu, chiếm giường của cậu. Nhưng tôi thật sự không muốn quay về, cũng không muốn cậu qua đó, tôi không thích cái phòng ấy, nó làm tôi cứ nghĩ đến chuột mãi. Hay là, tôi trả giường cho cậu, tôi ngủ dưới sàn có được không?”

Triệu Mục Trinh không thể tiếp tục nằm dưới ánh mắt của cô, ngồi dậy nói:

“Như vậy không phải vẫn là ngủ chung phòng à?”

Ước Tây hỏi ngược lại: “Chúng ta không thể ngủ chung sao?”

Triệu Mục Trinh bị câu hỏi nhẹ tênh của cô làm cho cứng họng, chưa kịp trả lời, đã nghe thấy giọng cô còn nhẹ hơn nữa, “Cũng đã ngủ chung bao lâu rồi, chẳng ai biết cả, tôi là con gái còn không ngại, sao cậu cứ gượng gạo mãi thế.”

Như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, rất muốn trả lời cô một câu,

“Vì tôi không tuỳ tiện như cậu”.

Nhưng không sao nói ra được.

Sao anh có thể trách cô tuỳ tiện, trong khi thứ làm anh không thoải mái, rõ ràng là những suy nghĩ miên man không thể kiểm soát của chính mình.

Anh giống như một ngọn nến có thể bị gió thổi tắt bất cứ lúc nào, một ngọn lửa chập chờn. Cô nhìn anh, ánh mắt tĩnh lặng, nhưng đó chính là cơn gió mà chỉ mình anh mới cảm nhận được.

Triệu Mục Trinh im lặng rất lâu, khiến Ước Tây hiểu lầm thái độ của anh, cô tắt điện thoại, chui vào chăn, giọng nói lạnh lùng và giận dỗi.

“Thôi, tôi hiểu rồi, ngày mai tôi dọn đi ngay!”

Ngàn lời muốn nói nghẹn lại trong lòng, vậy mà chẳng thể thốt ra nửa lời. Anh hoàn toàn rối bời, thế giới như sụp đổ, không còn lý lẽ gì để nói nữa.

Tựa như khoảnh khắc này anh nói gì cũng đều sai.

Cô đã giận rồi.

.

Editor: tr ơi hai cái đứa này, cứ được 1-2 chương là lại giận nhau tiếp =)))