Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 18:



“Giống như con mèo nhỏ bị ốm”| editor: ilovesther_

Ngày hôm sau, khi Triệu Mục Trinh trở về từ thành phố, trời đã tối đen, ánh sáng từ cửa hàng hắt ra ngoài đường.

Triệu Tú Tú đang đùa mèo ở trước cửa, cùng Đỗ Đen nhảy lên nhảy xuống mấy tảng đá. Từ xa đã trông thấy Triệu Mục Trinh, cô bé reo lên: “Anh ơi! Anh về rồi ạ!”

Triệu Mục Trinh đi đến gần: “Mọi người ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ, chị Tây Tây ra ngoài rồi, anh Hướng Thiên tới đón chị ấy. Em mới cho mèo ăn xong.”

“Ừm.”

Triệu Mục Trinh khẽ đáp một tiếng, đi qua gian nhà chính, qua sân sau rồi lên tầng. Cửa phòng vừa mở ra, bầu không khí bế tắc của cuộc trò chuyện đêm qua dường như vẫn còn lơ lửng trong bóng tối.

Tay đặt lên công tắc đèn, nhưng anh mãi không ấn xuống.

Vấn đề này đã khiến Triệu Mục Trinh bận tâm suốt một ngày.

Thậm chí lúc sáng khi nói chuyện với người ở Cục Thư viện cũng lơ đễnh, anh chợt buột miệng nói:

“Tôi không có ý đó.”

Trên chiếc bàn hội nghị tròn nhỏ, mọi người thảo luận về cách thiết kế và sắp xếp các ghi chú học tập suốt ba năm cấp ba của Triệu Mục Trinh. Anh là người ít nói, tổ trưởng thư viện thường xuyên phải chủ động hỏi ý kiến anh.

Vốn dĩ đang bàn bạc rất suôn sẻ, đột nhiên vị thủ khoa này lại buông ra câu nói kia, toàn bộ người của nhóm dự án nhìn nhau hoang mang, sau đó nhanh chóng đổi sang vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.

Tổ trưởng thư viện là người đầu tiên hỏi: “Vậy Mục Trinh, em thấy phần nào chưa đúng ý em lắm?”

Ước Tây tắt màn hình điện thoại, quay lại nằm trong chăn nói những câu hờn dỗi, nghĩ đến đây, Triệu Mục Trinh bỗng tỉnh táo lại. Khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa kiêu kỳ kia lúc này mới chịu biến mất khỏi tâm trí anh. 

Mọi người xung quanh đang nhìn anh.

Hơi lạnh từ điều hoà phả ra ào ào.

Triệu Mục Trinh cụp hàng mi dài rậm xuống, nhìn tách trà đã nguội ngắt trước mặt, phát hiện tâm trạng mình hôm nay thực sự không ổn.

“Có thể đợi một lúc rồi bàn tiếp được không ạ?”

“Được chứ được chứ, Mục Trinh, em cứ nghỉ ngơi đi, thầy gọi người mang cốc cà phê khác đến nhé? Em có ý kiến gì cứ nói ra, yêu cầu của em là ưu tiên số một, mọi người sẽ cố gắng phối hợp theo.”

Anh gật nhẹ đầu, cả người như rơi vào trạng thái trầm tư, không muốn nói chuyện.

Cho đến khi trời nhá nhem tối, nhóm dự án đã giải quyết xong một loạt vấn đề đưa ra, cái cần thương lượng đã thương lượng, cái cần giải quyết đã giải quyết. Mọi người bắt tay nói tạm biệt, mọi việc đều xử lý ổn thoả.

Tấm kính lớn được ánh hoàng hôn nhuộm thành một màu cam rực rỡ, anh bước ra từ sảnh chính của Cục Thư viện, vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với Triệu Ước Tây khi về nhà.

.

Ngón tay anh ấn xuống, đèn trần sáng bừng lên.

Mọi ngóc ngách trong phòng đều được ánh đèn chiếu sáng rõ ràng, anh đứng trước cửa nhìn vào phòng mình.

Căn phòng đã không còn giữ được dáng vẻ ban đầu.

Trên bàn uống nước có hơn chục lọ sơn móng tay với đủ kích cỡ cao thấp mập ốm, còn có một thứ trông giống mai rùa, nghe nói được gọi là đèn hơ gel.

Ghế sofa vẫn còn nửa hộp snack khoai tây cô ăn dở, và một chai xịt khoáng không biết cái nắp trong suốt đã rơi ở đâu.

Cô hay tiện đâu đặt đó, tiện tay thì cầm lên xịt xịt hai cái, thỉnh thoảng vui vẻ còn xịt cả vào anh, anh nhíu mày nhắm mắt lại, làn sương ẩm phả lên mặt.

Là mùi hoa sen dại nhè nhẹ.

Đến khi anh mở mắt ra, sẽ thấy cô ngẩng đầu cười tươi, hỏi anh có thơm không?

Còn cái bàn để máy tính của anh, ban đầu đặt một chậu xương rồng, sau một lần Ước Tây vô tình bị gai đâm, xương rồng đã bị chuyển ra bệ cửa sổ, thay vào chỗ đó là chiếc máy khuếch tán tinh dầu nhỏ của cô.

Chỗ từng đặt khung ảnh đã đổi thành mấy lọ sơn móng tay, mấy tờ giấy note cô xin từ anh cũng biến thành giấy thử màu sơn.

Bên dưới dãy màu sặc sỡ ấy, là một chữ Triệu thiếu nét được cô viết bằng mực xanh ngọc.

Ngay cả chiếc giường của anh.

Cô không có ở đây, nhưng vẫn bị con thỏ bông của cô chiếm giữ.

Con thỏ tai dài kiêu ngạo y hệt cô, đang dang hai chân ra nằm xoài. Triệu Mục Trinh đi đến, dùng hai ngón tay nhấc một cái chân thỏ bông lông xù, ép sát vào cái chân còn lại cho ra dáng thục nữ.

Rửa mặt xong anh trở lại phòng, xử lý tài liệu trong máy tính rồi gửi đi, đã hơn 9 giờ mà vẫn chưa thấy Ước Tây về.

Triệu Mục Trinh cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, do dự mấy lần mới gửi tin nhắn cho Hồ Hướng Thiên.

[ Bên các cậu khi nào xong? ]

Hồ Hướng Thiên trả lời: [ Sắp xong rồi, đang tám chuyện, chắc lát nữa là giải tán. ]

Triệu Mục Trinh: [ Cô ấy nói chuyện với ai? ]

Hồ Hướng Thiên: [ Ai cơ? ]

Hồ Hướng Thiên: [ Tiên nữ hả? Cô ấy không nói chuyện được đâu. Uống nhiều quá, đang gục xuống, không biết ngủ chưa nữa. ]

Chỉ nhìn mấy dòng chữ vô hồn trên màn hình cũng khiến Triệu Mục Trinh cảm thấy chói mắt, nhất thời không kiểm soát được cảm xúc.

[ Cậu để cô ấy gục ở đâu? Cái chỗ khói bụi đầy mùi dầu mỡ như thế mà cậu để cô ấy ngủ được à? Sao không đưa cô ấy về? ]

Ba câu chất vấn liên tiếp làm Hồ Hướng Thiên choáng váng, vội gọi điện cho Triệu Mục Trinh để giải thích trực tiếp.

“Đại ca ơi, oan cho em quá! Có phải em bắt tiên nữ nằm đây ngủ đâu, là cô ấy bảo chóng mặt, nói muốn nghỉ ngơi. Em hỏi có cần đưa về không, Võ Thái Hưng cũng hỏi rồi, nhưng cô ấy không cho ai chạm vào hết, tụi em cũng bó tay!”

Triệu Mục Trinh thở dài, siết chặt điện thoại: “Để ý cô ấy, tôi đến ngay đây.”

Chỗ đó không xa, Triệu Mục Trinh đi bộ khoảng 10 phút là đến.

Cách nửa con phố cổ, mùi ớt cay và mùi thì là nồng nặc thổi tới, trước cửa quán đồ nướng còn treo một tấm biển nhấp nháy đủ sắc màu. Ở một thị trấn nhỏ gần như không có hoạt động giải trí về đêm, nơi đây đã được tính là rất náo nhiệt.

Bàn đó toàn là bạn bè của Võ Thái Hưng, đa số là con trai, con gái chỉ có Ước Tây, Thịnh Thư Tuệ và vài người bạn thân, hầu hết đều là bạn cùng khoá với Triệu Mục Trinh.

Không ai là không biết Triệu Mục Trinh, thấy anh xuất hiện, ai nấy đều nhìn sang.

Vừa mới tốt nghiệp cấp ba, mười tám mười chín tuổi chưa thể gọi là trưởng thành, nhưng khoản giả vờ già dặn thì đã học xong mấy chiêu chuốc rượu của người lớn.

Cả bàn nhao nhao nói anh thi đại học giỏi như thế, sao không tổ chức tiệc mừng để mọi người đến hưởng chút vận may, hôm nay nhất định phải uống mấy ly.

Hồ Hướng Thiên cười mắng: “Vận may cái đầu mày! Mày hưởng được chắc? Năm sau định thi lại à?”

Mọi người cười ầm lên.

Tình huống dồn ép này, ly rượu này, Triệu Mục Trinh hoàn toàn không từ chối được, lại thêm mấy đứa con trai mặt đỏ bừng bừng hùa vào cổ vũ.

Một tên tóc vàng cầm chai rượu đứng lên lớn giọng:

“Không uống không được đâu, Triệu Mục Trinh, mày không uống ly này thì bọn tao không cho mày đưa em gái về!”

Triệu Mục Trinh vừa mới đỡ Ước Tây đang say khướt trên bàn dậy, cơ thể cô mềm nhũn, nghiêng ngả như cành tơ liễu tựa vào người anh, sườn mặt áp lên bụng anh, hơi thở nóng rực.

Cơ bụng thiếu niên lập tức siết lại.

Khoảnh khắc đáy mắt tối sầm, Triệu Mục Trinh khẽ nâng mí mắt, quét mắt về phía đám người không đạt mục đích nhất quyết không buông tha kia, rồi đỡ sau gáy Ước Tây. Anh lười tranh cãi thêm, đành thuận theo ý họ.

Tên tóc vàng mặt đỏ bừng loạng choạng bước tới, khi đi ngang qua bóng đèn treo thấp trên trần, mái tóc của cậu ta chói đến đáng sợ, tay bật một chai bia, phụt một tiếng, bọt trắng trào ra từ miệng chai xanh biếc.

Cậu ta lại lè nhè gọi Hồ Hướng Thiên lấy thêm cái cốc sạch.

“Triệu Mục Trinh, em gái mày tối nay sống chết không chịu uống với tao, nên giờ chai này mày phải uống hết, không có ý kiến gì chứ?”

Hồ Hướng Thiên vừa xin được cái cốc nhựa dùng một lần từ chỗ đám con gái, nghe vậy kêu lên:

“Quá đáng rồi đấy! Tiên nữ không uống với mày là chuyện của mày, liên quan gì mà đổ hết lên đầu đại ca bọn tao?”

Triệu Mục Trinh không có bất kỳ thói quen xấu nào, không động đến rượu bia, điều này ai cũng biết.

Dù bia không mạnh lắm, nhưng vừa đến đã bắt uống cả chai, Võ Thái Hưng nghe xong cũng thấy không ổn.

Có điều tên tóc vàng này thuộc dạng cá biệt ở trường cấp ba Thường Vu, cậu ta và Triệu Mục Trinh là hai thái cực trái ngược, một bên vô kỷ luật lêu lổng, một bên xuất sắc đạo đức tốt.

Tóc vàng có vẻ ngoài rất giang hồ, không ít nam sinh cũng phải kiêng dè. Cậu ta học cùng lớp Võ Thái Hưng, quan hệ giữa hai người không tệ.

Võ Thái Hưng không tiện làm mất mặt đối phương, cười ha hả hoà giải: “Uống một cốc thôi nhé? Mọi người cùng uống một cốc cho vui thôi mà?”

Tóc vàng liếc sang Thịnh Thư Tuệ, thấy cô cầm nửa cốc nước mặt đầy lo lắng nhìn Triệu Mục Trinh. Ánh mắt tóc vàng lại chuyển về Triệu Mục Trinh, vẻ mặt có thêm vài phần ngang ngược, mỉa mai nói:

“Một cốc? Con gái cũng đếch yếu như vậy đâu? Triệu Mục Trinh, mày uống không nổi thật à?”

Lời khiêu khích này cực kỳ tầm thường.

Triệu Mục Trinh hiểu rõ loại người như này không dễ đối phó, nói lý cũng chẳng ăn thua, lạnh giọng đáp trả:

“Còn mày, uống nổi không?”

Đối phương bị chọc đúng chỗ, lớn tiếng hô: “Chơi đi, mỗi người một chai? Lấy cho tao cái cốc!”

Bước chân tóc vàng đã lảo đảo, vội vàng cầm chai bia rót ra cốc, cốc nhựa trong suốt mềm oặt, vừa rót vừa đẩy về phía Triệu Mục Trinh.

Ngón tay lỡ trượt, bọt khí từ miệng chai b*n r*. Bia được ướp đá, từng giọt mát lạnh, không sai không lệch mà bắn trúng vào mặt Ước Tây đang ngẩng lên.

Ước Tây nhíu mày.

Triệu Mục Trinh đẩy mạnh cậu ta ra, lạnh giọng quát:

“Mày làm gì đấy? Không cẩn thận được à?”

Tóc vàng loạng choạng lùi về sau hai bước, được người đằng sau đỡ mới đứng vững lại, cười gian: “Sao? Tao không cẩn thận thì sao? Em gái mày làm bằng vàng à, không thể cho chạm vào một chút à?”

Triệu Mục Trinh dùng ngón cái và ngón giữa kẹp vào thành cốc, bọt bia từ dưới đáy trào lên, ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt đối phương, sắc mặt lạnh tanh, nói từng chữ một như cảnh cáo:

“Không thể.”

Nói xong, một hơi uống cạn cốc bia.

Đưa mắt nhìn lên, giữa hàng lông mày của thiếu niên hiện rõ sát khí, tóc vàng mặt đỏ bừng vì rượu cũng bắt đầu chột dạ, không dám đùa nữa, giật giật khoé môi nói vừa nãy không cố ý.

Cả bàn người nhìn nhau, chưa từng thấy Triệu Mục Trinh phản ứng mạnh như vậy bao giờ, có mấy cô gái ghé sát đầu thì thầm.

“Triệu Mục Trinh đối xử với em gái cậu ấy tốt ghê.”

Mọi người yên lặng nhìn anh rút tờ giấy ăn trên bàn, gấp lại hai lần, nhẹ nhàng lau vết bia trên mặt Ước Tây.

Quanh mắt Ước Tây hơi ửng đỏ, ánh mắt lơ ngơ mơ màng, ngước lên nhìn anh. Cũng chẳng biết có nhìn rõ anh là ai không, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn thôi, ngoan ngoãn để cho anh lau.

Giống như con mèo nhỏ bị ốm.

Triệu Mục Trinh vo giấy ăn trong lòng bàn tay, nhẹ giọng an ủi:

“Không sao đâu, tôi lau sạch rồi.”

Ước Tây vẫn không nói chuyện, tâm trạng cô không tốt, chỉ bất ngờ vươn hai tay ôm lấy eo Triệu Mục Trinh, tiếp tục áp má vào người anh.

Như thể chỉ khi dựa vào anh mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Triệu Mục Trinh chưa từng uống bia, lần đầu tiên uống cũng không thấy có gì khó chịu, rất nhanh đã uống xong với tên tóc vàng.

Tóc vàng vốn đã say từ trước, giờ lại bị ép uống cạn một chai, cổ họng cậu ta không chịu được nữa, dạ dày cồn cào, vai run rẩy ngã nhào sang một bên, bám vào hàng rào gỗ nôn oẹ thảm thiết.

Hồ Hướng Thiên nhăn tít mặt lại, chậc chậc hai tiếng, thấy tên tóc vàng đúng là tự rước hoạ vào thân. Rời mắt đi, lại nhìn thấy cảnh Ước Tây đang bám dính lấy Triệu Mục Trinh như một chú koala, cậu ta ngẩng đầu lo lắng hỏi Triệu Mục Trinh.

“Đại ca, cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao,” Triệu Mục Trinh lắc đầu, đặt cốc xuống, nhìn về phía siêu thị ở đối diện, “Cậu đi mua giúp tôi một chai sữa chua.”

Hồ Hướng Thiên đồng ý ngay: “Được thôi, cậu muốn vị gì?”

Triệu Mục Trinh nhìn xuống, Ước Tây vẫn đang dựa vào eo anh, hai mắt nhằm nghiền, hàng mi như hai chiếc quạt nhỏ bằng lông quạ tinh xảo, chóp mũi cũng đỏ lên, chắc là khó chịu đến mức không muốn mở miệng nói chuyện.

“Con gái thường thích uống vị gì?”

Hồ Hướng Thiên nói: “Dâu tây. Vậy tôi đi mua nhé.”