Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 20: Gọi là Hồ Cơ





“Chỉ mình cô được phép bắt nạt”| editor: ilovesther_

Bầu trời đêm sâu thăm thẳm, thị trấn Thường Vu đã tắt đèn chìm trong yên tĩnh, chỉ còn ánh sao và ánh trăng phủ xuống bốn bề của sân nhỏ. Cầu thang gỗ bị giẫm vang lên tiếng bước chân cộc cộc, Triệu Mục Trinh đi trước, Ước Tây theo sau.

Bước chân của hai người đều rất nhẹ nhàng.

Nước dự trữ trong cái chum dưới bếp không thể dùng đến, nếu không sáng mai dì Triệu phát hiện, chắc chắn sẽ truy hỏi đến cùng xem nước đi đâu mất.

Ước Tây ghét chuyện đó.

Giờ này, tất cả các vòi nước trong nhà đều vô dụng, Sở cấp nước thị trấn Thường Vu quy định sáu giờ sáng mới mở van nước, cho dù là ngôi sao hạng A nửa đêm muốn tắm cũng không được.

Đành phải múc nước từ giếng lên.

Triệu Mục Trinh chưa tỉnh hẳn khỏi cơn buồn ngủ, mái tóc hơi rối, vẫn còn uể oải.

Bóng đèn sợi đốt toả ra ánh sáng vàng dịu, thỉnh thoảng có tiếng chim đêm kêu vun vút lướt qua mái ngói, mang theo âm vang tĩnh mịch giữa nền trời đen kịt.

Xô nước dưới chân đã  múc đầy một nửa, anh nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, cảm thấy đống hỗn độn trong đầu mình còn nhiều hơn sóng nước kia.

Quá phi lý.

3 giờ sáng, cả thị trấn đều ngủ say, anh không ngủ, còn múc nước từ giếng lên cho Triệu Ước Tây tắm?

Nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy chuyện quá đáng thế này.

Nhưng đây không phải là mơ.

Anh nghiêng đầu, có thể nhìn rõ cô gái đang ôm chân ngồi trên ghế mây, khuôn mặt hiện rõ trong vùng sáng nhất dưới bóng đèn.

Ánh đèn cũ kỹ chiếu lên mặt cô, tạo nên một lớp bóng mịn như men sứ mới nung, cô ngẩn người, ánh mắt lơ đãng, tay cầm chiếc quạt hương bồ anh tặng, cứ cách hai giây lại vỗ nhẹ lên bắp chân một cái.

Quá chân thực.

Ước Tây đúng là đang thất thần, cơn say trong người đã tan hết sạch.

Giữa đêm hè, con người ta đột nhiên tỉnh táo giống như vừa bị một cơn gió lạnh thổi qua, những chuyện mất mặt lần lượt hiện ra như thước phim tua lại trong đầu.

Và hình ảnh càng lúc càng hoang đường.

Quả nhiên Bặc Tâm Từ nói rất đúng, mất mặt nhiều lần, da mặt sẽ dày lên, mà da mặt dày rồi thì sẽ không còn thấy mất mặt nữa.

Ước Tây len lén liếc nhìn Triệu Mục Trinh đang múc nước, lại đưa tay sờ gò má mềm mại của mình, cảm thấy hình như da dày hơn thật.

Vốn dĩ ban đầu còn hơi hối hận, nhưng sau khi nghĩ thông suốt, phóng lao thì phải theo lao, trong lòng lại dâng lên cảm giác nhẹ nhõm và tự do sâu sắc.

Danh tiếng của Ước Tây trong giới truyền thông trước giờ không tốt lắm, một phần là do tính cách cô, khiêm tốn hay ngọt ngào còn tuỳ tâm trạng có muốn diễn hay không, gặp tin đồn chẳng buồn bận tâm, lại càng lười giải thích.

Trước đây khi trả lời phỏng vấn thường xuyên bị hiểu lầm, ví dụ cô vừa nói thích mùa hè, ngay sau đó trên mạng sẽ có người đặt vấn đề xuyên tạc kiểu: “Haha, vậy là không thích mùa xuân à?”, “Ám chỉ mùa thu không tốt sao?”, “Hay là có ý kiến với mùa đông?”

Nhưng ở đây, dù cô làm trò xấu hổ suốt quãng đường, phát điên cả đêm, cũng không ai viết bài chửi bới mắng mỏ, ngoài Triệu Mục Trinh thấy phiền và khó chịu một chút.

Nghĩ đến đây, lương tâm trỗi dậy, vội khoác lên người Triệu Mục Trinh một tầng hào quang nhân loại lấp lánh.

Người gì mà tốt thật.

Ước Tây đặt quạt hương bồ sang một bên, hay tay chụm lại thành cái loa nhỏ, hướng về phía anh khẽ khàng gọi: “Triệu Mục Trinh ơi, cảm ơn cậu nha.”

Đuôi mắt cong cong, giọng ngọt như muốn tan chảy.

Triệu Mục Trinh mặc áo thun quần ngủ, một tay xác xô nước, gân xanh và cơ bắp nổi lên, vẻ mặt vô cảm lạnh tanh như sứ giả âm phủ đến đòi mạng.

Vóc dáng anh cao lớn, vai rộng, kéo theo cái bóng dài sau lưng đi từng bước về phía Ước Tây. Anh đặt xô nước xuống, nước sóng sánh b*n r* ngoài tạo thành một vệt ẩm ướt.

Ai đó vẫn giữ nguyên gương mặt không biểu cảm, cứng rắn nói:

“Không cần, dù sao cũng không phải tôi tự nguyện.”

Triệu Mục Trinh có nề nếp sinh hoạt điều độ, thời gian ngủ cố định, có thể vì hôm nay là lần đầu tiên uống rượu nên có thêm tác dụng gây buồn ngủ, khi Ước Tây lay anh dậy là lúc anh đang say giấc nhất.

Thật khó cho thủ khoa khối tự nhiên, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê còn phải lục lọi trong đầu xem nên nói câu “Hay là cậu đợi thêm hai tiếng năm mươi mấy phút nữa là sẽ có nước thôi” như thế nào cho uyển chuyển và dễ chấp nhận.

Nghĩ nhiều rồi.

Ước Tây căn bản không thể chấp nhận, khi anh còn chưa nghĩ ra cách sắp xếp câu chữ, Triệu Ước Tây gần như đã lắc người anh bung ra từng mảnh.

“Cậu dậy đi, dậy mau! Nghĩ cách cho tôi đi Triệu Mục Trinh! Tôi muốn tắm, tôi khó chịu chết mất!”

Triệu Mục Trinh: “…”

Vậy cậu đoán xem tôi còn cách ‘chết vì khó chịu’ bao xa?

Ước Tây mặc kệ, dù sao tôi cũng không chết thay cậu đâu, phước đức của nữ Bồ Tát giờ đã ban đến đầu cậu rồi, việc cậu phải làm thì đừng hòng trốn tránh!

Đủ loại xô chậu được bày trên sàn nhà tắm như một bàn thí nghiệm khổng lồ, nước lạnh pha với nước nóng, phải tắm bằng cách dùng gáo múc nước.

Cách một cánh cửa, tiếng nước bên trong vang lên đứt quãng, người ngồi bên ngoài không thể tĩnh tâm, nếu không đầu óc sẽ vô thức phân tích từng hình ảnh tương ứng trong khoảng thời gian ngắt quãng ấy.

Triệu Mục Trinh ngồi trên ghế trước cửa phòng tắm chờ cô, ngồi một lúc lâu, người đã tỉnh táo hẳn. Trong lòng anh hơi bứt rứt, điện thoại để trong phòng, anh lười quay về lấy, đành tiện tay cầm đại một món đồ gì đó trên bồn rửa mặt đọc giết thời gian.

Thật tình cờ, lấy được một tuýp kem tẩy lông.

Chưa mở nắp mà đã ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng, anh giống như đang làm đề thi vật lý, đọc kỹ hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Trung hai lần.  

Vừa định đọc lần ba, trong không gian nhỏ hẹp ẩm ướt lại vang lên tiếng đổ nước ào ào, lông mi anh rung nhẹ trong bóng tối.

Giọng Ước Tây run rẩy từ bên trong truyền ra:

“Triệu Mục Trinh, cậu còn ở ngoài đó không?”

Con trai thích trêu chọc con gái dường như là một loại bản năng không cần ai dạy, anh cũng không ngoại lệ. Mắt anh lướt theo dòng chữ nhỏ xíu in trên thân tuýp kem, đọc hết phần tiếng Trung đến phần tiếng Anh, cố tình không trả lời cô.

Bên trong “bẹp bẹp” hai tiếng, là tiếng lòng bàn chân dính nước đạp vào nền gạch trơn trượt, cô tiến gần cửa hơn một chút, giọng cũng càng run hơn.

Có một cảm giác nỉ non và dựa dẫm rất khó gọi tên.

“Triệu Mục Trinh, cậu đâu rồi?”

Tinh thần bỗng chốc rối loạn, nhất thời quên mất mình đã đọc đến dòng nào của phần tiếng Anh, anh hé môi, âm thanh truyền đi:

“Tôi ở đây.”

Rồi lại bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ không đi đâu cả.”

Ước Tây yên tâm, giận dỗi trách: “Thế sao nãy cậu không nói gì? Cố ý doạ tôi hả?”

“Không phải.”

Trêu chọc cô là bản năng tự nhiên, nói dối cô giờ cũng thành bản lĩnh, từ khi nào anh đã thay đổi nhiều đến vậy, ngay cả anh cũng không rõ.

“Cậu nói chuyện với tôi đi, để tôi biết cậu còn ở đó.”

Phía trên và phía dưới cửa nhà tắm đều chừa khoảng mười phân để thông gió, hơi nước nóng ẩm trộn lẫn với mùi sữa tắm thơm ngát từ bên trong tràn ra ngoài.

Triệu Mục Trinh nghiêng đầu nhìn cửa kính:

“Cậu muốn tôi nói gì?”

Khung cửa nhựa giả vân gỗ, trên dưới đều là kính, tấm kính mờ phía trên chạm khắc hoa văn quân tử chi hoa*, trông tao nhã đoan chính giữa cảnh đá đẹp suối trong. Thế nhưng loài hoa ấy cũng có một biệt danh không mấy đứng đắn, gọi là “Hồ Cơ”*.

*– Quân tử chi hoa (花中君子): quân tử trong các loài hoa.

– Hồ Cơ (胡姬) là một cụm từ trong tiếng Hán cổ, ban đầu dùng để chỉ những cô gái xinh đẹp người dân tộc thiểu số phương Bắc hoặc phương Tây (người Hồ) trong thời cổ đại Trung Quốc. Về sau, từ này được dùng rộng rãi để chỉ các cô gái làm nghề bán rượu trong các quán rượu (hay còn gọi là kỹ nữ), mang sắc thái quyến rũ, phóng khoáng.

– Hoa Hồ Cơ (胡姬花) là quốc hoa của Singapore, một loài lan dễ trồng, nở hoa quanh năm ngay cả trong điều kiện khắc nghiệt, tượng trưng cho vẻ đẹp thanh tú, đoan trang, tinh thần nhã nhặn và kiên cường.



Đọc lên một lần, dư âm quyến rũ vương vấn trên đầu lưỡi.

Ước Tây nói: “Tuỳ thôi, nói đại gì đó cũng được.” Triệu Mục Trinh mất tập trung không nghe rõ, cô im lặng một giây, nhớ đến tính cách trầm lặng như hũ nút của anh, lại gợi ý: “Hay là cậu hỏi tôi trả lời nhé, hỏi gì cũng được.”

Lần này Triệu Mục Trinh nghe rõ.

Trong đầu thoáng hiện ra vô số hình ảnh, anh muốn hỏi về những chuyện trong quá khứ không liên quan đến mình, lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, mà hỏi rồi cũng không có nhiều ý nghĩa. Anh vô thức ấn khớp ngón tay, âm thanh khẽ vang, mang theo cảm giác tê dại lan dần.

“Tối nay sao cậu uống nhiều thế?”

Nói là anh hỏi để cô trả lời, vậy mà ngay câu đầu tiên đã đi lệch hướng. Ước Tây không những không trả lời mà còn chuyển chủ đề, trước khi nói cô hừ một tiếng khinh bỉ.

“Cái tên tóc vàng bạn của Võ Thái Hưng hình như không ưa cậu đúng không?”

Thế cục đảo chiều, anh giờ thành người trả lời, giọng nói đều đều không chút cảm xúc:

“Không quen.”

Ước Tây hỏi tiếp, rất chắc chắn: “Tên đó thích Thư Tuệ nhỉ?”

Nhắc đến Thư Tuệ, Triệu Mục Trinh tự nhiên nhớ đến bản giới thiệu dở hơi mà Ước Tây gửi nhầm cho anh, giọng cũng vô thức trở nên nhạy cảm:

“Tôi không biết. Không liên quan đến tôi.”

Ước Tây gạt lọn tóc ướt dính trên cổ, múc một gáo nước ấm, ngẩng chiếc cổ thon trắng, chầm chậm dội nước từ trên vai xuống. Bọt sữa tắm thơm tho theo dòng nước chảy tí tách xuống nền gạch, tụ lại ở miệng cống thoát nước.

“Sao lại không liên quan?” Ước Tây nói như lẽ đương nhiên, “Thư Tuệ thích cậu mà? Tên tóc vàng đó chắc tích thù với cậu lâu lắm rồi, Thư Tuệ khen cậu một câu, hắn phải nói xấu lại mười câu! Nào là ‘Triệu Mục Trinh cũng bình thường thôi’, ‘Triệu Mục Trinh cũng chẳng có gì ghê gớm’, bla bla… Còn nói cái gì mà hồi lớp 11, nếu hắn không bị xe tông trúng chân, không thể tham gia đại hội thể thao thì cậu đã chẳng có cửa giành giải nhất chạy 800 mét!”

Cái cúp vô địch ấy, nhìn tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi quê mùa, ai mà ngờ đằng sau lại có câu chuyện kịch tích như vậy.

“Hừ!” Ước Tây cười khẩy: “Tôi nghe cái giọng uất ức đó, còn tưởng hắn lợi hại thế nào, kiểu thiên tài bị ông trời ghen ghét tài năng ấy. Ai ngờ hỏi ra mới biết năm lớp 10 đi thi chỉ được hạng ba! Toàn tự mình bốc phét dìm người khác xuống, thế thì đừng trách tôi đá đểu nha. Tôi mới bảo, vậy trường cấp ba Thường Vu phải cảm ơn người đã đụng trúng chân Tóc vàng ấy chứ, nếu Triệu Mục Trinh không đi thi, trường các cậu đã mất chức vô địch rồi.”

“Tên tóc vàng lúc đó tức chết luôn ha ha ha ha ha, rồi hắn quay ra đòi uống rượu với tôi.”

Tiếng cười của cô thực sự có sức lan toả.

Triệu Mục Trinh cũng cong môi theo, cho đến khi nghe câu sau, khoé miệng anh lạnh đi, bàn tay siết chặt, âm thanh trầm xuống:

“Nó ép cậu uống à?”

“Tên đó mà cũng xứng á?”

Ước Tây đảo mắt, cực kỳ kiêu ngạo: “Hắn vừa mở miệng là tôi đã từ chối rồi. Sau đó tên tóc vàng nói nếu tôi không uống tức là không nể mặt hắn, tôi đáp luôn: hì hì, đúng rồi, không nể đấy. Tên này thật sự quá low, cãi không lại tôi bắt đầu chơi trò hèn hạ, tự dưng nói cái gì mà, em gái Triệu Mục Trinh sao vậy, nhà họ Triệu đúng là ai cũng cố chấp, chán quá chán quá.”

Ước Tây không kiêng nể: “Vơ đũa cả nắm gì chứ, ai nhàm chán cơ? Cả nhà hắn chán thì có!”

“Nếu không phải vì hắn quá nhiệt tình với Thư Tuệ, ý đồ lồ lộ thì tôi còn nghi ngờ có phải Tóc vàng đó thích cậu không đấy.”

Triệu Mục Trinh: ???

Triệu Mục Trinh: “Ý cậu là gì?”

“Hắn quan tâm đến cậu lắm, chuyện cũ cỡ nào cũng có thể kể ra vanh vách rồi thêm mắm thêm muối, nói cậu chỗ này có vấn đề, chỗ kia cũng không tốt, tóm lại là muốn nói —— Thịnh Thư Tuệ à, cậu mù rồi mới thích Triệu Mục Trinh. Tóc Vàng tôi đây, một người đàn ông phong độ ngời ngời, hào sảng nghĩa hiệp, tại sao cậu lại không yêu chứ?”

Triệu Mục Trinh không nhịn được phì cười, anh cố gắng kiềm chế độ cong nơi khoé môi, bụng bắt đầu đau vì nhịn cười.

“Sau đó thì sao?”

“Tất nhiên tôi sẽ không để tên đó đắc ý!”

Ước Tây càng nói càng hăng, khí thế hừng hực như một vị tướng thắng trận trở về, hùng hồn kể lại cảnh bày binh bố trận, quyết thắng nghìn dặm.

“Tóc vàng tức lắm, còn giả vờ rộng lượng hỏi tôi không phải đang nhắm vào hắn chứ? Tôi trả lời, sao lại thế được, đâu có quen, từ đầu đến cuối còn chẳng nhìn hắn mà! Thế là hắn nói xấu tôi, còn muốn kéo đám con trai hùa vào, nói gì mà gái xinh bây giờ đều chảnh vậy à, chẳng thèm tiếp chuyện với ai? Nhưng tôi đâu có chảnh, tôi là em gái ngọt ngào dễ thương của mọi người mà. Ai nói chuyện với tôi tôi cũng cười đáp lại, trừ hắn ra, con trai mời tôi uống rượu tôi cũng không từ chối ——”  

Triệu Mục Trinh nghĩ, khi cô nói mình là em gái ngọt ngào dễ thương, nhất định là đang lắc lư đầu làm điệu. Dáng vẻ giả vờ đáng yêu và đáng yêu thật sự của cô đều rất thu hút người khác.

Lời chưa dứt, cửa phòng tắm bị đẩy ra kêu “soạt” một tiếng, hơi nước thơm ngào ngạt theo làn gió thổi ra ngoài, búi tóc ướt trên đầu cô quả thật đang lắc lư.

Rất đáng yêu.

Hai má bị hơi nóng làm ửng hồng, như thể ngậm đầy nước.

Cô giơ “móng vuốt nhỏ” về phía Triệu Mục Trinh, “Khăn tắm.”

Triệu Mục Trinh lấy chiếc khăn thêu hoa anh đào mềm mịn xuống đưa cho cô.

Ước Tây tháo dây buộc tóc, lắc đầu hất hết tóc ra sau vai, những giọt nước trên đuôi tóc thuận theo trọng lực rơi xuống như những hạt sương thơm ngát.

Cánh tay anh dính vài giọt.

Ước Tây trùm khăn lên đầu lau tóc, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay vùi trong khăn, ngoảnh đầu nhìn Triệu Mục Trinh, nói tiếp câu chuyện lúc nãy:

“Họ hỏi tôi thích kiểu con trai như thế nào.”

Động tác lau nước của Triệu Mục Trinh thoáng khựng lại, vệt nước bị ngón tay anh miết vài cái là biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

“Tôi bảo cũng không có gu cụ thể, nhưng mà ghét nhất là mấy đứa con trai hay khoác lác, nói xong tên đó tái cả mặt hahaha! Gặp phải tôi coi như hắn xui xẻo, hắn á, dù trên trán có mọc thêm cái miệng cũng không cãi lại tôi đâu.”

Chuyện này Triệu Mục Trinh tin.

Các bà các dì là người lớn nên cô còn nể mặt giữ ý, cũng lười tranh cãi đôi co, chứ xét về bản lĩnh thì Triệu Ước Tây là mũi tên toàn năng, ba môn: cãi nhau, nguỵ biện ngang ngược và châm chọc đá đểu, một mình cô cân hết cái trấn Thường Vu này.

“Vậy nên cậu uống say là vì tên đó nói xấu tôi?”

“Thì tôi phải cho hắn biết hắn đáng ghét cỡ nào chứ. Con công trong sở thú còn biết xoè đuôi để tán tỉnh cơ mà, có bản lĩnh thì đấu sòng phẳng, việc gì phải hạ thấp người khác.”

Cô nói vậy khác nào bảo anh cũng là một trong mấy con công xoè đuôi tán tỉnh. Triệu Mục Trinh trầm mặc, kiên quyết tách mình ra:

“Tôi với Thư Tuệ không có gì cả.”

Ước Tây nói: “Lấy ví dụ thôi mà!”

Cô chuyên tâm sấy tóc.

Triệu Mục Trinh có thêm một nhận thức mới về cô.

Triệu Ước Tây ngoài miệng ghê gớm nhưng trong lòng rất che chở người của mình. Giống như lúc trước cô cứ luôn doạ Đỗ Đen, nói con mèo nào không bắt được chuột thì biến khỏi trấn Thường Vu, nhưng khi Hồ Hướng Thiên đề xuất cắt bữa tối của mèo, cô lập tức không đồng ý, nói phải để Đỗ Đen trở thành con mèo hạnh phúc nhất trấn Thường Vu.

Chỉ mình cô được phép bắt nạt.