“Chiếc xe chạy bằng sức người này cuối cùng vẫn không thể làm công chúa hài lòng”| editor: ilovesther_
Đợi Hồ Hướng Thiên mua sữa chua dâu về, Triệu Mục Trinh xé lớp giấy bóng bên ngoài ống hút, c*m v** hộp sữa chua rồi đưa cho Ước Tây.
Cô hút từng ngụm nhỏ, hai má lúc phồng lúc xẹp, Triệu Mục Trinh thử giao tiếp với cô:
“Cậu uống xong cái này rồi chúng ta về.”
Ước Tây chỉ ngước ánh mắt lên nhìn anh, đầu vẫn không ngẩng.
Từ góc độ đó, đôi mắt cô trông càng to hơn, trong veo đen láy như ngọc trai nhúng trong tuyết. Cô cắn ống hút khẽ lắc đầu từ chối, âm cuối kéo lên phát ra một tiếng “ưm” nhỏ.
“Không về đâu.”
Triệu Mục Trinh hỏi: “Vậy cậu còn muốn làm gì nữa?”
Ước Tây: “Đi không nổi, tôi ——”
Đang nói thì giọng cô nghẹn lại, Triệu Mục Trinh tưởng cô bị làm sao, ai ngờ chỉ thấy cô nhíu chặt lông mày rồi lại bất ngờ giãn ra.
“Ợ.”
Một tiếng ợ nhỏ trong trẻo vang lên.
Thì ra vừa rồi là bị tiếng ợ làm nghẹn họng.
Ước Tây xoa cổ họng, nói tiếp lời đang dang dở: “Tôi… tôi mệt đến mức ợ luôn rồi đó.”
Triệu Mục Trinh: “…”
Cậu uống quá chén thì có.
Ước Tây nhìn quanh bốn phía, giờ này thị trấn Thường Vu vắng tanh, trong ngõ hẹp vọng lại tiếng bánh xe thô ráp nghiến qua nền đá gồ ghề, tiếng động cơ ầm ĩ.
Một chiếc xe bốn bánh chở dưa hấu chạy ngang qua, để lại làn khói nồng nặc mùi dầu.
Ánh mắt Ước Tây trong veo và chăm chú, không chớp mắt lấy một lần, nhìn theo cho đến khi đuôi xe khuất dạng.
Trong làn khói mùi dầu còn sót lại, cô quay đầu hỏi Triệu Mục Trinh: “Cậu có lái xe đến không?”
Triệu Mục Trinh: ?
“Tôi đâu có xe? Đi bộ chỉ mất mười mấy phút thôi.”
Ước Tây nghe anh nói không có xe, eo nhỏ từ từ gập xuống, ngụm sữa chua cuối cùng bị cô hút một hơi hết sạch, cái hộp xẹp lép cầm trên tay giống như mẩu rác mới nhặt ở đâu về.
Cô cúi đầu, r*n r* một cách khổ sở: “Nhưng mà tôi ngồi thôi cũng thấy mệt rồi…”
Nếu giới hạn chịu đựng là một loại vật chất có phân tầng, vậy thì trong cơ thể Triệu Mục Trinh chắc hẳn vừa xảy ra một vụ sụp đổ nghiêm trọng.
Giới hạn đổ sập từng tầng một.
Anh cứ tưởng bản thân miễn cưỡng cõng Ước Tây là đã xong chuyện, nào ngờ khi cõng cô đến ngõ hẹp mà xe chở dưa hấu chạy qua lúc nãy, Ước Tây bất ngờ siết hai tay lại, ôm chặt lấy cổ anh.
Mơ hồ cảm nhận được hơi thở nóng rực của cô ngày càng gần bên tai, vành tai bất giác tê rần, Triệu Mục Trinh mím chặt môi.
Hõm vai anh bỗng nặng trĩu ——
Cô đã tựa đầu lên.
Hơi thở nóng hổi đi theo từng tiếng thì thào của cô, phả lên cổ áo anh.
“Triệu Mục Trinh.”
Anh không rõ lòng mình lúc này là bình lặng hay xao động, dường như cả hai đều có, giống như khi gió mùa và khí lạnh giao nhau, nhất thời không thể xác định được mình ở trạng thái nào.
Ước Tây lại ghé sát thêm chút nữa: “Cậu chẳng có xe gì cả, vô dụng quá đi mất…”
Được rồi.
Chiếc xe chạy bằng sức người này cuối cùng vẫn không thể làm công chúa hài lòng.
Triệu Mục Trinh nghiến răng, không buồn để ý đến cô nữa, bước chân tăng tốc về phía trước. Ước Tây cũng lờ mờ cảm nhận được không khí xung quanh anh thay đổi, u ám hẳn đi.
Ra khỏi ngõ hẹp là đến cửa hàng tạp hoá có treo rèm hạt nhựa đỏ, cửa hàng nhỏ đã đóng cửa từ sớm, chỉ còn ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên rèm hạt và cửa kính.
Ước Tây yên lặng một lúc, cơn choáng đã dịu bớt, cô lại có tinh thần bắt chuyện với Triệu Mục Trinh. Trước tiên cô đung đưa hai chân để gây sự chú ý, thấy anh hơi nghiêng đầu rồi làm ngơ không thèm để ý đến mình, lại quay mặt nhìn phía trước.
Giống như bị chọc giận.
Cô nói bằng giọng cứng rắn: “Triệu Mục Trinh, cậu năn nỉ tôi đi, rồi từ nay tôi sẽ không trêu chọc cậu nữa.”
Câu trả lời của Triệu Mục Trinh còn cứng hơn.
“Tôi không năn nỉ cậu.”
Thấy anh không chiều ý, bộ não ngấm cồn của Ước Tây chỉ có thể nghĩ ra trò doạ dẫm trẻ con, cô nhe hàm răng trắng nho nhỏ, làm vẻ mặt hung dữ:
“Vậy thì sau này tôi vẫn tiếp tục chọc giận cậu đó!”
“Sợ không?”
Ngay lúc đó, một con bướm đêm lao thẳng vào bóng đèn cũ phủ đầy mạng nhện, ánh đèn vàng nhạt chập chờn vài giây, hàng mi dài rủ xuống của Triệu Mục Trinh cũng khẽ rung theo ánh sáng.
Bướm đêm ngừng vùng vẫy, anh ngây người trong giây lát, rồi cũng thả lỏng đôi môi đang mím chặt.
Giọng thiếu niên trầm thấp, nhưng ẩn chứa một sự quyết đoán.
“Tùy cậu.”
“Đồ xấu tính! Cậu chịu thua một lần thì sẽ chết hả?” Ước Tây lẩm bẩm mắng nhỏ bên tai anh.
“Triệu Mục Trinh, tôi có nặng không?”
Anh không thèm để ý đến cô, cô càng muốn nghịch ngợm.
“Nói đi chứ, tôi có nặng không?”
Triệu Mục Trinh suýt chút nữa không đỡ nổi cô, nhất là khi đôi chân trần của cô cọ vào tay anh trượt lên trượt xuống. Anh âm thầm kinh ngạc, sao da con gái lại mềm như thế, như miếng đậu hũ non mới vớt lên ở chợ, cầm trên tay cũng phải nhẹ nhàng.
Anh chưa từng cõng con gái.
Giờ phút này, anh chỉ muốn cô ngoan ngoãn một chút, bèn trả lời một câu mà anh nghĩ là không sai.
“Không nặng.”
Ai ngờ Ước Tây đột nhiên ngóc đầu dậy, suýt nữa đập trúng đầu anh, lớn tiếng chất vấn:
“Cậu còn cõng ai nữa? Cậu lấy tôi ra so với ai? Nói tôi không nặng hả? Vậy ai mới nặng?”
“Cậu say thật rồi đấy à?”
Triệu Mục Trinh dừng lại dưới cột đèn, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một cái trán nhỏ nghịch ngợm. Mấy sợi tóc mái lưa thưa trên trán cô loà xoà, có lẽ là kiểu “vẻ đẹp hoang dã” mà con gái thường khen ngợi.
Nhưng cô thì hoang dã hơi quá đà rồi.
Triệu Mục Trinh thở dài, nghi ngờ sâu sắc.
Ước Tây nghe ra sự nghi ngờ của anh đối với mình, như thể sợ tai anh không đủ to, sợ tai anh nghe không đủ rõ, cô kéo mạnh vành tai, ghé miệng lại gần, giọng lè nhè hét:
“Không say! Không say! Đã nói là tôi ngàn chén không gục, cậu không tin à? Cậu dám nghi ngờ tôi? Lại đây, uống đối đầu nè, dám không?”
Triệu Mục Trinh hối hận rồi.
Anh không nên nghi ngờ.
Sau đó Ước Tây ồn ào khiêu khích anh suốt dọc đường, anh đang cõng cô, thật sự không có cái tay thứ ba để bịt miệng cô lại.
Chắc là sáng mai, mấy con chó sống trong ngõ này sẽ kể cho nhau nghe, tối qua hình như có một cô gái dở hơi cứ hét “Triệu Mục Trinh là đồ nhát gan” suốt.
Rồi lũ chó ở ngõ bên cạnh sẽ chạy sang bảo: Thông tin sai bét! Rõ ràng là một cô nhóc mít ướt vừa khóc vừa nói, “Triệu Mục Trinh, tụi mình ngủ chung lâu như vậy rồi mà cậu còn không tốt với tôi, hu hu hu hu…”
Triệu Mục Trinh học được một từ mới từ con ma men Triệu Ước Tây —— vô phương cứu chữa.
Anh nhường cô, cô được đà lấn tới, anh không nhường, cô quay sang đổ tội.
Bó tay, hoàn toàn bó tay.
Cô đúng là diễn viên.
Hơn mười phút đi đường, Triệu Mục Trinh sống mười mấy năm cũng chưa từng khổ sở như vậy.
Anh không trách Ước Tây nữa, sau khi oán trách quá nhiều, anh cực kỳ muốn biết ai đã chuốc cho cô say ra nông nỗi này. Với dáng vẻ kiêu căng thường ngày của cô, mấy đứa ồn ào ngu ngốc chưa trải sự đời đó, dù có ầm ĩ đến mấy cũng không làm cô nổi hứng được.
Về đến ngõ Mão Nhật.
Cửa hàng nhà họ Triệu không bật đèn, ngôi nhà gỗ chìm trong màn đêm mênh mang, mái ngói màu xám đen tĩnh mịch, Triệu Mục Trinh đặt Ước Tây xuống tảng đá trước cửa.
“Mọi người ngủ hết rồi, tí nữa cậu đừng nói gì nhé.”
Ước Tây ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ say xỉn đáng yêu, vươn hai tay trắng nõn lắc lư, “Ừm, vậy cậu cõng tôi đi.”
Ánh trăng trên đỉnh đầu thật đẹp, sáng trong và thuần khiết. Triệu Mục Trinh nhìn hai cánh tay mềm mại như ngó sen của cô, làn da trắng trẻo được chăm sóc từ nhỏ, bất cứ lúc nào cô cũng toát ra một luồng ánh sáng không thuộc về nơi này, như một mặt trăng từ nơi khác rơi xuống trần gian.
Anh quay đầu ra chỗ khác, khó xử nói, “Về đến nhà rồi, để tôi đỡ cậu vào.”
“Không, tôi đi không nổi,” Ước Tây bất mãn hừ nhẹ, cô ngồi không vững, eo mềm nhũn nghiêng ngả trái phải.
Triệu Mục Trinh cắn răng nói: “Cậu không thể cứ ——”
Ước Tây thấy anh không nghe lời, bèn kéo dài giọng hét lên, hét rất vui vẻ, không chỉ cửa hàng nhà họ Triệu mà như muốn cả thị trấn đều nghe thấy.
“Tôi và Triệu Mục Trinh về đến nhà rồi! Tôi và —— ưm.”
Triệu Mục Trinh vội lấy tay bịt miệng cô, cô chẳng chống đỡ được, trừng mắt ngả người ra sau, anh lại phải đưa tay đỡ eo cô. Gân xanh trên trán giật giật, nhưng anh không dám buông tay, sợ cô lại phun ra câu “Tụi mình ngủ chung lâu như vậy rồi mà cậu còn không tốt với tôi”.
Triệu Mục Trinh hạ giọng, đặt ngón trỏ lên môi cô, bất đắc dĩ thoả hiệp.
“Tôi cõng! Đừng hét nữa, được không?”
Ước Tây mãn nguyện, trèo lên lưng anh lần nữa.
Cằm nhọn chọc vào vai anh, đôi chân nhỏ thõng xuống không yên phận mà nhẹ nhàng đung đưa, mắt cô vẫn mơ màng chưa mở hẳn, đi được nửa đường, như sực nhớ ra điều gì, chợt thì thầm bên tai anh:
“Tại sao không được nói chuyện? Triệu Mục Trinh, cậu thích người câm hả? Gâu ~”
Triệu Mục Trinh không hiểu “người câm” và “gâu~” có liên quan gì đến nhau, nhưng anh cũng không có ý định nghiên cứu hành vi kỳ quặc của Triệu Ước Tây.
Chỉ im lặng cõng cô lên tầng.
Mặc cho cô quấn quýt, mặc cho cô làm loạn, anh đặt người kia xuống chiếc ghế sofa trong phòng, đóng cửa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Kim đồng hồ đã chỉ qua 10 giờ, Triệu Mục Trinh ướt đẫm mồ hôi, đứng trước cửa gió điều hoà vạch cổ áo hứng gió cho mát. Vừa quay người lại, thấy Ước Tây ngủ say cuộn tròn như con tôm, tay vươn ra ngoài, quờ quạng xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Anh đi đến cạnh giường, lấy con thỏ tai dài từ trong chăn ra, đặt vào tay cô.
“Cái này à?”
Trong phòng yên tĩnh.
Cô không trả lời, hành động đã nói lên tất cả.
Cơ thể càng cuộn tròn hơn, Ước Tây ôm chặt con thú bông trong lòng, áp nó lên chiếc má vẫn còn đỏ bừng chưa tan hơi men, nếp nhăn giữa lông mày dần giãn ra.
Cô không hề thấp, chiều cao thực tế ít nhất cũng trên 1m6, nhưng vì chân dài, tay chân thon thả nên khi cuộn tròn trông vô cùng nhỏ bé.
Triệu Mục Trinh không tiện di chuyển cô nữa, tìm một chiếc chăn nhỏ đắp lên, đoán nửa đêm cô sẽ tỉnh dậy, anh lại xuống tầng rót nước, đặt cốc lên bàn.
Tắt đèn, đi ngủ.
Giấc ngủ này không kéo dài được đến lúc bình minh.
Khoảng ba giờ sáng, chăn bị đạp vài cái, trong cơn khó chịu, Ước Tây mơ màng mở mắt ra thấy một mảng mờ mịt, cái tay chống dưới người cảm nhận được lớp vải thô cứng của sofa.
Cô ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, dưới lớp quần áo là cảm giác nóng dính khó chịu vì mồ hôi khô lại bên trong.
“Triệu Mục Trinh.”
Anh vốn ngủ không sâu, Ước Tây vừa gọi hai tiếng, Triệu Mục Trinh đã có phản ứng, khẽ ừ một tiếng, giọng trầm như loa bass. Đây là thời điểm anh thường ngủ say nhất, cộng thêm hơi men còn sót lại đang phát huy công lực, tinh thần càng thêm lười nhác. Anh thậm chí không mở mắt, giọng thiếu niên khàn khàn mang theo cơn buồn ngủ uể oải nói:
“Nước ở trên bàn.”
Ước Tây vươn tay ra phía trước, quả nhiên chạm vào một cốc nước.
Trong không gian yên tĩnh có thể nghe được cả tiếng kim rơi, tiếng cô nuốt nước vang lên rõ ràng rồi biến mất.
Tiếp đó…
Cô lần mò trong bóng tối, bò đến chỗ ngủ của anh, lắc lắc cánh tay anh, nhỏ giọng nói:
“Triệu Mục Trinh ơi, tôi muốn tắm.”
Triệu Mục Trinh khó nhọc mở mắt ra, trong cơn mơ màng, hai người nhìn nhau ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Anh khó tin, tưởng rằng mình nghe nhầm:
“Cậu nói gì cơ?”
“Tôi muốn tắm.”
Ước Tây kéo cổ áo lên mũi ngửi, nhăn mặt tỏ vẻ ghét bỏ: “Toàn mùi đồ nướng, khó chịu quá, tôi phải thay quần áo sạch.”
Triệu Mục Trinh mở điện thoại, xem được thời gian chính xác là 3 giờ 7 phút sáng.
Cái giờ chó chưa sủa gà chưa gáy.
Chùm sáng nhỏ tản ra trong phòng, chiếu sáng một vùng nhỏ rồi nhạt dần, họ như được bao bọc bởi một quả cầu ánh sáng mờ ảo. Triệu Mục Trinh ngồi dậy, đến cả nếp gấp thanh tú trên mí mắt cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Bây giờ ngắt nước rồi, cậu tắm kiểu gì?”
Vẻ mặt Triệu Mục Trinh đầy nghi vấn.
Ước Tây ghé sát vào anh, mặt cũng đầy nghi vấn: “Ừm, vậy nên tôi mới hỏi cậu đó. Bây giờ ngắt nước rồi, tôi tắm kiểu gì?”