Chương 3: Quạt hương bồ“Sao lại nói tôi để cậu bị lạc?”| editor: ilovesther_
Trước khi đến trấn Thường Vu, chị Tinh đã hỏi thăm qua giám đốc Hứa, điêu khắc bia đá là nghề gia truyền trăm năm của nhà họ Triệu. Chị không để tâm chuyện cậu cháu trai lắm nhưng vẫn nhớ giám đốc Hứa từng dành không ít lời khen ngợi.
Chắc là con nhà có gia giáo.
Chị Tinh yên tâm hơn, giọng nói lại đều đều: “Vậy thì tốt, em ở chỗ người ta cho tử tế, đừng có nổi cáu vô cớ đấy nhé.”
Ước Tây nghe xong chỉ muốn bật cười, cô nổi cáu vô cớ bao giờ? Chẳng lẽ bắt cô đứng ở trên tầng gào lên “Tôi, Triệu Ước Tây, sống 18 năm cuộc đời có lần đầu tiên bị con trai mở hộp quần chip, không chỉ nhìn mà còn nghiên cứu kỹ càng nữa đó!”.
Thôi được rồi.
Anh ta cũng đỏ mặt xin lỗi rồi, quên xừ đi cho xong!
Ước Tây tuyệt đối không kể chuyện mất mặt này cho ai, tự an ủi trong lòng như thế.
Thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương, Ước Tây tin câu này. Ba ngày trôi qua, cảm giác nhục nhã kia gần như đã tan biến không dấu vết.
Buổi sáng Ước Tây không bao giờ chịu dậy sớm.
Vì sợ bị chị Tinh phát hiện, cô lập tài khoản phụ để thức đêm chơi game với bạn bè ở Bắc Hi. Sau khi đã thoả thuận 3 điều với dì Triệu, trừ lúc cần dọn dẹp ra thì sẽ không còn ai đến đập cửa phòng cô nữa.
Ước Tây mỗi ngày đều ngủ đến gần giữa trưa mới dậy rửa mặt rồi xuống tầng.
Gặp Triệu Mục Trinh cô đã có thể thân thiện “hi” một cái, nhưng mọi sự giao tiếp cũng chỉ dừng lại ở câu “hi” đó mà thôi.
Chị Tinh gọi điện hỏi cô cảm nhận về mấy ngày sống ở trấn Thường Vu.
Ước Tây ngại không dám nói thật.
Thị trấn cổ lụp xụp này khiến cô chẳng có chút h*m m**n khám phá nào, đến một tuần, cũng ở trong nhà một tuần, phạm vi hoạt động mỗi ngày của cô chỉ quanh quẩn từ vườn rau sau nhà đến cửa hàng phía trước, chưa bước ra khỏi cửa hàng khắc bia nhà họ Triệu lần nào.
Mà thật ra cửa hàng phía trước cô cũng ít khi tới.
Đầu xuân đến giữa hè là mùa cao điểm của nghề khắc bia đá, Ước Tây nghe dì Triệu tám chuyện với người khác nên biết, nhưng cũng không hiểu lắm, cô đoán có thể là do giữa chừng có tiết Thanh Minh*.
*Tiết thanh minh là tiết thứ 5 trong 24 tiết khí, bắt đầu sau ngày Lập Xuân 45 ngày và sau ngày Đông chí 105 ngày. Đây là ngày mà nhiều gia đình lựa chọn để đi tảo mộ, thắp hương, bày biện mâm lễ dâng lên tổ tiên.
Hồi cấp ba, kiến thức mấy môn văn hoá của cô toàn được nhồi nhét cấp tốc sau khi thi năng khiếu, học cũng chẳng vào, khái niệm cung cầu gì đó hoàn toàn mù tịt.
Gần đây nhà họ Triệu người ra kẻ vào tấp nập, trông rất bận rộn.
Mấy chú trung niên đều là thợ lâu năm nhà họ Triệu thuê, cả ngày đục đá khắc bia, tiếng ồn lớn, bụi mịt mù.
Cô trắng trẻo như ngọc, đứng đó thôi cũng làm người ta luống cuống tay chân, nghe tiếng cô ho, mấy chú vội xót xa khuyên cô đứng xa một chút kẻo dính bụi.
Chị Tinh nghe xong câu chuyện, tức đến nghiến răng mà không làm gì được. Ước Tây ngoài mặt tỏ vẻ thành khẩn khai báo, nhưng thật ra trong lòng đắc ý: “biết sao giờ, cả thế giới đều cưng chiều em mà!”.
“Tây Tây, chị biết em đến đây chắc chắn không quen, sẽ không thoải mái như ở nhà. Nhưng đã chịu khổ rồi thì phải tận dụng tối đa giá trị của nó, em hiểu không?《 Bia đá cũ 》khả năng cao sẽ quay ngoại cảnh ở Thường Vu, em có trải nghiệm thực tế, đến lúc đó đảm bảo đạo diễn Hà sẽ nhìn em bằng con mắt khác! Coi như chị Tinh xin em, ngoan nha.”
Chị Tinh là kiểu phụ nữ mạnh mẽ giỏi mềm nắn rắn buông, vừa tận tình khuyên bảo xong lập tức ra chỉ thị như vũ bão:
“Thế này nhé, mỗi tuần gửi cho chị một bài cảm nhận, phải viết tay, kèm thêm 5 bức ảnh chụp những gì em thấy ở thị trấn Thường Vu. Cố gắng đi hết những nơi ghi trong sách hướng dẫn du lịch. Chốt rồi đó, chị còn một cái hợp đồng cần đàm phán đây.“
Thị trấn Thường Vu và thành phố Bắc Hi cùng một múi giờ, nhưng thời gian ăn cơm thì không hề giống như vậy.
Mùa hè ngày dài hơn đêm, hơn 5 giờ chiều mà ánh mặt trời vẫn còn chưa dịu, bữa tối nhà họ Triệu đã được dọn lên bàn.
Cơm nước xong xuôi, Ước Tây chào chú Triệu, tranh thủ ra ngoài lúc trời chưa tắt nắng.
Vừa ra đến trước cửa, chú Triệu hỏi cô muốn đi đâu, Ước Tây thật thà nói muốn đi lang thang xung quanh. Chú Triệu lại càng thật thà hơn, liệt kê cho cô cả đống chỗ thích hợp để dạo chơi ngắm cảnh.
Ước Tây nghe chỉ đường vòng vèo quanh co mà đầu óc mơ hồ, chỉ nhớ kỹ câu đầu tiên, ra khỏi ngõ Mão Nhật sẽ thấy ngay một tiệm tạp hoá, trước cửa có cây dù lớn và tủ đựng đá, rất dễ nhận ra.
Được rồi.
Chuyến đi đầu tiên, Ước Tây đã có kế hoạch.
Đến tiệm tạp hoá check-in trước đã!
Tủ đựng đá kiểu cũ cồng kềnh làm Ước Tây có thêm khiến thức về “tuổi thọ” của tủ lạnh. Vỏ sắt màu xanh rêu, tiếng vận hành ầm ầm như thể động cơ bên trong đã hỏng hết.
Mặt trên tủ còn phủ một tấm chăn dày gập đôi để giữ lạnh.
Bà cụ chủ tiệm mặt đầy nếp nhăn, vén tấm chăn lên, dùng sức đẩy mạnh nắp kính trượt. Những mảnh băng đóng dày bên mép tủ rơi lạo xạo, đập xuống vỏ kem sặc sỡ bên dưới.
Triệu Ước Tây cúi đầu nhìn vào bên trong, ánh mắt bỗng sáng rực.
Đây có thể xem như là niềm hạnh phúc bất ngờ đầu tiên của cô từ khi đến trấn này, vậy mà có bán kem Magnum!
Ước Tây cầm một que lên hỏi giá.
Cặp kính lão của bà chủ mờ đục loang lổ, tròng kính còn dày hơn cả đáy chai bia, gọng bị gãy đã được quấn chặt bằng sợi dây ngả màu. Bà cụ chậm rì rì đẩy kính lên mắt, đỡ bên gọng chưa gãy, nhìn qua rồi thong thả báo giá.
“Ba tệ.”
Bất ngờ thứ hai tới rồi.
Trước giờ đồ ăn vặt của Ước Tây đều do trợ lý Tiểu Cốc mua, lại thêm chị Tinh luôn quản chặt chế độ ăn uống nên cô hiếm khi được ăn mấy món lạnh nhiều calo này. Có lần trộm mua hai que, hình như giá không phải như vậy.
Địa phương nhỏ vật giá thấp, nguyên tắc này Ước Tây hiểu, nhưng kem Magnum chỉ bán giá 3 tệ… Thật sự có thể rẻ đến mức này à?
Ước Tây chợt nhớ đến Triệu Mục Trinh.
Nghĩ lại thì nơi này còn cho ra được thủ khoa khối Tự nhiên thành phố Nam Hồ, biết đâu thật sự là vùng quê thần kỳ. Nhưng khi cô cúi đầu nhìn kỹ lại, một cảm giác cạn lời ùa tới, lạnh buốt như luồng khí trong tủ đá xộc thẳng vào người.
Thần kỳ cái con khỉ!
Làm gì có Magnum nào, đây là thằng em của nó, Mộng Vưu*.
*梦龙: Magnum – Hán Việt: Mộng Long
梦尤 – Hán Việt: Mộng Vưu
Ước Tây: “……”
Xưa nay cứ nghĩ hàng nhái chỉ là trò đùa trên mạng, kiểu như “anh em của Khang Sư Phụ*” – “Khang Soái Phụ” chẳng hạn, đây là lần đầu tiên Ước Tây gặp ngoài đời. Mở mang tầm mắt luôn, đúng là trải nghiệm kỳ lạ mà sau này viết tự truyện cũng có thể đưa vào.
*Khang Sư Phụ – 康师傅 : một thương hiệu mì gói của Trung Quốc
Bà chủ tiệm hơi mất kiên nhẫn.
“Cô bé, kem socola này là loại tốt nhất nhà bà đấy, giá nhập về đã mắc, nếu cháu không mua thì bỏ lại đi. Trời nóng thế này để bên ngoài một lát là chảy, người khác không chịu mua nữa đâu.”
Triệu Ước Tây không dám ăn kem socola loại tốt nhất chưa từng nghe tên này, đổi sang một cây kem kiểu cũ giá rẻ nhất.
5 hào một chiếc.
Cô lục lọi, mãi mới móc ra được một đồng xu màu bạc, đặt lên tủ kem kêu “keng” một tiếng.
Bà lão nhận tiền, thối lại một đồng xu vàng nhỏ hơn, ánh mắt liếc qua cô có ý tứ rất rõ ràng, cho rằng cô không đủ tiền mua Mộng Vưu.
Ước Tây thật sự không thể hiểu nổi thị trấn Thường Vu.
Lần đầu tiên chị Tinh nhắc tới nơi này, đứng trước mặt bố mẹ cô, nói hiện giờ dư luận đang bất lợi, phải biết “lấy lùi làm tiến”, rút lui đúng lúc chờ thời cơ. Việc quan trọng nhất bây giờ là lĩnh hội kịch bản, cho ra một tác phẩm chuyển hình thực sự chất lượng và có tiếng vang.
Bố mẹ Ước Tây tra thử thị trấn Thường Vu, nổi đoá ngay tại chỗ.
Không được, không được! Cái nơi bé tí bằng lỗ kim ấy, muốn cái gì cũng không có, chẳng mấy mà Tây Tây ngột ngạt chết mất.
Hiện giờ Ước Tây vẫn chưa ngột ngạt chết, mà là bị lạc đường trong cái thị trấn bé tí bằng lỗ kim này.
Cô ăn xong que kem lập tức phát hiện có gì đó không ổn, hai bên đường là những căn nhà gỗ mái ngói xám, nhưng sao càng đi lại càng thưa thớt? Cho đến khi cô dừng lại ở cuối con hẻm nhỏ, gió chiều lồng lộng, ngẩng đầu lên thấy một hồ sen xanh biếc đang lay động theo gió.
Xa hơn một chút nữa, chính là con đê chống lũ mà cô từng đi qua khi mới đến…
Hoàng hôn đẩy ánh chiều tà ép sát đường chân trời, màu xanh lam che khuất sắc cam rực rỡ, màn đêm bắt đầu buông xuống.
Thị trấn giữ thói quen nghỉ ngơi sau khi mặt trời lặn, nhiều người sau bữa cơm cầm quạt hương bồ* đi thăm hỏi hàng xóm, tụm năm tụm ba tản bộ trò chuyện. Con đường lát đá xanh bên cạnh đầm sen trống trải rộng thoáng, gió lùa làm bay bay vạt áo người đi đường.
*Quạt hương bồ còn được gọi là quạt đuôi mèo, là một loại quạt tay phổ biến ở Trung Quốc, được làm từ lá của cây cỏ nến (cây hương bồ).
Áo lụa thêu hoa rực rỡ dường như là trang phục truyền thống ở nơi đây, các bác gái ai cũng có một chiếc.
Trước kia cô đi đâu cũng có trợ lý theo, lại thêm app chỉ đường, Ước Tây không hề biết mình mù đường đến thế. Cô ngoảnh lại nhìn phía sau, thậm chí không thể nhớ nổi lúc chăm chú l**m miếng kem cuối cùng, mình đã rẽ trái hay phải.
Không nhớ được đường về thì thôi, cô mở điện thoại, ngón tay do dự giữa danh bạ và WeChat, bỗng không biết phải làm gì tiếp theo.
Quá vô lý! Cô chẳng có số liên lạc của bất kỳ ai nhà họ Triệu cả, mà giờ gọi cho chị Tinh thì đảm bảo ăn mắng.
Ngay khi cô bất lực đứng nhìn xung quanh, một dì gái nhiệt tình nhìn cái đã nhận ra cô.
Ước Tây nhíu mày nhẹ, quay đầu theo tiếng gọi.
Hơi quen mắt một chút, hình như từng đến nhà họ Triệu chơi.
“Ôi, phải cô bé họ hàng nhà dì Triệu đây không, sao lại đi bộ một mình thế này? Mục Trinh đâu rồi?
Dì ấy nói xong nhìn quanh tìm bóng dáng Triệu Mục Trinh.
Ước Tây chỉ mất hai giây thất thần, một ý tưởng nảy sinh trong lòng, cô lắc lắc chiếc điện thoại:
“Cháu vừa đi mua kem, ra ngoài đã không thấy cậu ấy đâu nữa. Điện thoại cháu hết pin rồi, dì có thể gọi cho cậu ấy giúp cháu được không ạ?
“Được chứ!”
Dì gái đồng ý ngay lập tức, quay đầu gọi lớn: “Thái Hưng ơi, gọi điện cho Mục Trinh đi. Em họ xa của nó đang tìm nó này.”
Ước Tây im lặng không tiếp lời, ồ, thì ra thân phận mới của cô là em họ xa của Triệu Mục Trinh.
Chàng trai bị gọi tên Thái Hưng kia cũng trạc tuổi Triệu Mục Trinh, đang chơi bóng với mấy người bạn khác. Quả bóng rổ kẹp dưới nách đã cũ đến phai màu, cậu sờ tay vào túi: “Con không mang điện thoại.”
Nói xong quay sang gọi người khác: “Ê Hồ Hướng Thiên, vào nhóm lớp cậu tag Triệu Mục Trinh nhanh, em gái cậu ta lạc rồi.”
Hồ Hướng Thiên cầm điện thoại mân mê một hồi, trong nhóm lớp của trường cấp ba Thường Vu lập tức có thêm một tin nhắn mới.
Hồ Hướng Thiên: [ Đại ca ơi, phải em gái cậu đi lạc đến hồ sen không, đến đón phát @Triệu Mục Trinh ]
Chưa thấy Triệu Mục Trinh đọc tin nhắn.
Trong nhóm có người trả lời trước:
[ Triệu Tú Tú nghỉ hè về bà ngoại rồi, đại ca làm gì còn đứa em gái nào mà lạc? ]
Hồ Hướng Thiên chụp ngay một tấm ảnh Ước Tây gửi vào nhóm.
Hồ Hướng Thiên: [ Không phải Tú Tú, chắc là em gái khác. Mẹ của Võ Thái Hưng kêu đi tìm. Ông đâu rồi? @Triệu Mục Trinh ]
Đừng nói đến bố cục, ngay cả nét còn chẳng lấy, tấm ảnh toàn thân mờ tịt, chỉ dựa vào làn da trắng và khí chất của Ước Tây mà vẫn có tác dụng làm nổ tung nhóm chat:
Bạn học Giáp: [ Vãi! Em gái đại ca trắng trẻo xinh xắn quá, đại mỹ nữ rồi còn gì. ]
Bạn học Ất: [ Không phải người Thường Vu đúng không, chưa gặp bao giờ. Đại ca làm gì mà để em gái đi lạc thế? ]
Bạn học Bính: [ Trời ơi, đôi chân dài này quá đỉnh… mà Hồ Hướng Thiên chụp kiểu gì vậy trời? ]
Bạn học Đinh: [ Em gái đại ca học lớp mấy rồi thế, trông cũng lớn ghê. ]
…
Tin nhắn trong nhóm lớp thi nhau nhảy ra, Hồ Hướng Thiên là bạn cùng bàn cấp ba của Triệu Mục Trinh, kiêm luôn chức vụ ‘người phát ngôn không chính thức’, lúc này chỉ chọn lọc vài câu để trả lời.
[ Mới nghe mẹ Võ Thái Hưng kể, hình như là em gái vừa vào mua kem, đi ra đã không thấy đại ca đâu rồi. ]
Đợi đến khi Triệu Mục Trinh phát hiện mình được tag, tin nhắn trong nhóm lớp đã hiện 99+, cái mới nhất là bạn cùng bàn của anh – Hồ Hướng Thiên nhắn. Phía trước có vài bạn nam hỏi xin phương thức liên lạc.
Hồ Hướng Thiên: [ Hahahahaha Võ Thái Hưng đã ra tay, mấy ông hết cửa rồi nhé. ]
Con trai trong nhóm cực kỳ bất mãn, đồng loạt công kích:
[ Hồ Hướng Thiên sao mày không cản lại hả. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, em gái đại ca thì cũng phải để anh em trong lớp tiếp cận trước chứ? ]
[ Chuẩn luôn! ]
[ Đồ phản bội!! @ Hồ Hướng Thiên ]
.
Lúc Triệu Mục Trinh chạy đến bờ đê bên cạnh hồ sen, trời đã tối hẳn, từ xa đã thấy Võ Thái Hưng và Ước Tây đứng đối diện nhau trên bờ.
Võ Thái Hưng niềm nở bắt chuyện.
Ước Tây cầm quạt hương bồ không ngừng đập vào chân mình, có lẽ là để đuổi muỗi.
Vừa nhìn thấy Triệu Mục Trinh, Võ Thái Hưng cau mày, lập tức lên giọng phàn nàn, còn tỏ ra uất ức hơn cả người trong cuộc là Ước Tây.
“Đại ca, cậu làm sao thế, em gái xinh đẹp như này mà cũng tuỳ tiện để lạc? Em gái cậu sắp bị muỗi ăn sạch rồi đấy!”
Triệu Mục Trinh trước tiên chào hỏi mẹ của Võ Thái Hưng, sau đó quay sang phía Ước Tây, muốn nhìn cô một chút. Anh cả ngày hôm nay chưa gặp Ước Tây, thì lấy đâu ra chuyện đi mua kem với cô, lại còn để cô bị lạc?
Ước Tây làm như không thấy ánh mắt ngầm dò hỏi của Triệu Mục Trinh, trả quạt lại cho mẹ Võ, còn cảm ơn vì đã cho cô mượn.
Làn da Ước Tây trắng nõn, hai chân lộ ra dưới ống quần short rộng bị muỗi đốt không ít nốt đỏ ửng.
Mẹ Võ vẫn nhiệt tình dúi quạt lại cho cô: “Cứ cầm mà dùng đi, nhà dì thiếu gì một hai cái quạt này.”
Võ Thái Hưng cũng muốn Ước Tây nhận quạt, lấy từ trong tay mẹ mình, cười cười nhét vào tay cô, “Đúng đó, cậu cứ dùng đi, tự lo cho mình nhé, trên đường về muỗi cũng nhiều lắm đấy.”
Khó mà từ chối sự nhiệt tình, Ước Tây đành phải nhận lấy.
Chờ mẹ con họ Võ đi một đoạn xa.
Triệu Mục Trinh lên tiếng:
“Sao lại nói tôi để cậu bị lạc?”
Ước Tây liếc anh: “Tôi bị lạc thật mà, ngõ ngách chỗ các cậu rối rắm quá đi mất. Tôi cũng không có số điện thoại của ai, đành phải nhờ người gọi cậu một tiếng. Làm sao, cậu ra đón tôi một chút không được à?”
Triệu Mục Trinh đưa tay ra.
Ước Tây hoài nghi: “Làm gì vậy?”
Triệu Mục Trinh: “Điện thoại.”
“Ồ.”
Anh nhận lấy điện thoại, nhập số vào, nhập liên tiếp bốn dãy số có mười một chữ số, phần ghi chú cũng đánh rõ ràng: chú, dì, ông, Triệu Mục Trinh.
Trên người anh toát ra khí chất sạch sẽ thuần khiết, đến cả việc gõ số điện thoại thôi cũng trở nên chuyên chú một cách đặc biệt.
Ước Tây nhìn sườn mặt anh, sống mũi tựa như dãy núi xanh nhạt trong ngày mưa mù, cao dọc hiền hoà, hàng mi dài lặng lẽ gom lấy một vùng bóng râm.
Bên rìa bóng râm đó, nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt vẫn bắt mắt như cũ.
Khoé môi Ước Tây khẽ cong lên, hỏi: “Cậu lưu cho tôi nhiều số như thế, sau này có việc thì gọi cái nào trước?”
“Cậu muốn gọi số nào cũng được.”
“Vậy tôi sẽ tìm cậu!”
Ước Tây lấy lại điện thoại của mình từ lòng bàn tay anh.
Trên đường về nhà, Ước Tây vỗ quạt hương bồ đuổi muỗi, rảnh rỗi rút mấy sợi lá quạt bị rụng. Tay cô không có chừng mực, lá này dính vào lá kia, cứ thế kéo ra một cái lỗ.
Ước Tây hỏi:
“Sao nhà cậu không có thứ này?”
Đó là cái quạt mà người khác vừa tặng cô, Triệu Mục Trinh cứ thế nhìn cô biến cái lỗ nhỏ thành cái lỗ lớn, anh nhắm một mắt lại, dùng cái lỗ trên quạt làm ống nhòm.
“Có mà.”
Ước Tây gãi nốt muỗi đốt trên cánh tay, “Có thật hả, hình như tôi chưa từng thấy.”
Triệu Mục Trinh đang định nói cô mấy ngày nay không ra khỏi cửa thì làm sao mà thấy được, trong giây lát nhớ đến cảnh thím Triệu cắn hạt dưa buôn chuyện với hàng xóm.
Nói rằng tiểu thư thành phố mỏng manh yếu ớt, cả ngày bật điều hoà, ăn uống kén chọn, không phải nghịch điện thoại thì là nghịch ipad, chẳng mấy khi thấy cô xuống tầng.
Có lẽ… cô ấy đúng là như vậy thật.
Triệu Mục Trinh thu lại ánh mắt.
Sự khác biệt giữa người và người thường xuất phát từ nhiều phương diện khác nhau, việc hiểu nhau là rất khó, nhưng tôn trọng lẫn nhau thì không khó, nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng nói.
Lời bị nuốt trở lại, anh nói bằng giọng bình thản: “Có, chỉ là cậu chưa thấy thôi.”
“Vậy về cậu tặng tôi một cái nhé?”
Triệu Mục Trinh nhìn vào tay cô: “Không phải cậu có rồi sao?”
Ước Tây xoay cái quạt, hai mắt đánh giá một lúc, ghét bỏ bĩu môi: “Cái này cũ quá, tôi muốn một cái mới.”
Vừa dứt lời, mặt quạt đập nhẹ vào chóp mũi xinh xắn của cô, ngửi thấy gì đó, Ước Tây nhíu mày, chiếc quạt bị thủng lỗ bất ngờ áp sát mặt Triệu Mục Trinh.
Cô cũng nghiêng người về phía trước, giọng nói như kề sát bên tai anh:
“Cậu ngửi thử xem, có phải mùi lạc luộc không?”
Ước Tây lại nói tiếp: “Dù sao cậu cũng nói nhà cậu có mà, vậy cho tôi một cái đi.”
Động tác đột ngột xích lại gần của cô khiến sống lưng Triệu Mục Trinh cứng đờ, cả người trở nên mất tự nhiên. Anh xoay nhẹ cái cổ đã hơi căng cứng, cố dời ánh mắt đi chỗ khác.
Ước Tây nghiêng đầu theo anh, ánh mắt không chịu buông tha, như muốn truy hỏi đến cùng.
“Được không? Cái này bị tôi cạy hỏng luôn rồi.”
Cô cũng khá có ý thức về sự phá hoại của bản thân.
Bị ép phải đối mặt với cô, Triệu Mục Trinh khẽ nuốt cổ họng khô khốc, tiếng “ừm” nghẹn đến mức gần như không nghe thấy. Anh nhanh chóng lấy lại giọng nói bình thường, lùi sang một bên, nhìn về con đường phía trước, ra hiệu cho cô.
“Được, đi thôi.”
.
Vòng qua hai con hẻm, con đường trước mắt Ước Tây đã thấy có chút quen thuộc.
Những cột đèn đường cách xa nhau, ánh sáng mờ ảo lác đác lọt vào tầm nhìn. Bên cạnh có một cửa hàng nhỏ, không có bảng hiệu đèn led, chỉ treo một tấm biển gỗ nhỏ ngoài cửa sổ, quét sơn viết “thuốc lá, rượu, chất tẩy rửa, đồ dùng cá nhân”.
Lúc ra ngoài, dì Triệu gọi Thẩm Mục Trinh lại, bảo anh tiện đường đi mua luôn chai xì dầu.
Anh vào trong mua xì dầu.
Ước Tây chờ ở cột điện trước cửa.
Cột điện bê tông chi chít vết trầy xước, trên dưới đều bị dán đầy quảng cáo rác. Tờ rơi quảng cáo ở mấy vùng nhỏ đều không được trau chuốt, bố cục thiết kế chẳng có gì đặc biệt.
Chữ đậm cỡ lớn, ngắn gọn rõ ràng.
Từ nhà tự xây đến cho thuê mặt bằng, từ dịch vụ tang lễ trọn gói đến tổ chức tiệc cưới hỏi, từ tuyển công nhân nhà máy chè đến…
Quý bà giàu có treo thưởng tìm “đối tác” sinh con trai?
Ước Tây mở to mắt, đọc xong nội dung rồi cười nghiêng ngả, lấy điện thoại chụp lại gửi cho Bặc Tâm Từ xem.
Cô bạn thân cũng suýt ngất vì cười.
Bặc Tâm Từ: [ Bà chị này đòi hỏi ghê, cao trên 1m8, IQ trên 120, phải đẹp trai dáng chuẩn, lại còn dưới 25 tuổi, chỗ quỷ đó có ai đáp ứng nổi hả? ]
Phía trước phát ra tiếng động khe khẽ.
Ước Tây ngẩng đầu.
Triệu Mục Trinh vén tấm rèm hạt nhựa màu đỏ đã phai, bước ra từ cửa hàng nhỏ đèn không sáng rõ đó, một tay cầm chai xì dầu, tay kia cầm chiếc quạt hương bồ màu vàng có lẫn ánh xanh.
Ước Tây rời mắt, nhanh tay gõ ba chữ lên màn hình, bấm gửi.
[ Có thật đấy. ]
Triệu Mục Trinh bước tới, đưa quạt cho cô.
Ước Tây hơi sửng sốt, nghĩ tới việc đây là món đồ anh bỏ tiền ra mua, tuy không phải thứ gì quý giá, nhưng khi nhận lấy, ngửi thấy mùi hương thanh mát đặc trưng của lá hương bồ, nhất thời cũng có chút ngượng ngùng.
“Cậu mua cho tôi hả?”
Triệu Mục Trinh tiến lên phía trước, bước chân anh không nhanh, giọng nói ôn hoà:
“Cái ở nhà cũng cũ rồi.”
Vừa nãy cô nói muốn có một cái mới.
Ước Tây chợt hiểu ra, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, khoé môi cong lên mãn nguyện, bước chân vui vẻ theo kịp anh.