Chương 4: Đêm phá băng“Nhật ký quan sát tiểu thư ở trấn cổ”| editor: ilovesther_
Một lúc sau, Ước Tây đã chơi chán hai cái quạt mới phát hiện ra có điều không ổn.
“Tôi cầm mỗi tay một cái như này trông giống mấy bác gái nhảy quảng trường quá, cậu cầm một cái đi.”
Triệu Mục Trinh nghĩ thầm trong lòng, cảm thấy cô có chút ngốc, xếp hai cái vào nhau rồi mới cầm thì sẽ không giống nữa. Nhưng anh không nói ra, cứ thế cam chịu, vươn tay không chút oán than.
Ước Tây đưa tay trái ra trước, thành công phân chia công việc.
“Cậu cầm cái bị rách này đi!”
Triệu Mục Trinh: “…”
Thím anh thường hay ví Triệu Ước Tây suốt ngày đóng cửa không ra ngoài như mấy cô tiểu thư khuê các, nhưng thật ra nhìn cô… chẳng giống khuê các chút nào.
Cô giống loài bươm bướm, nhìn từ xa thấy tĩnh lặng đậu trên cành hoa, đến gần rồi mới biết, rong ruổi khắp nơi, không ai bắt nổi.
Không hiểu cô nghĩ ra chuyện gì vui, thoắt cái xoay người, vừa đi lùi vừa phe phẩy cái quạt hương bồ mới toanh một cách vui vẻ, đánh giá Triệu Mục Trinh từ trên xuống dưới, còn đưa ra lời nhận xét trêu chọc:
“Một tay xì dầu một tay cầm quạt, trông cậu cũng giống người đàn ông của gia đình đấy.”
Triệu Mục Trinh khuyên cô:
“Cậu có thể đi đứng cẩn thận không? Phía sau cậu…”
Ước Tây nhướng mày, càng cố tình bướng bỉnh phản kháng:
“Không đó! Á——”
Triệu Mục Trinh đứng cách cô hai bước, vừa nghiêng người tới muốn đưa tay ra đỡ nhưng không kịp.
Người nào đó đã đập gáy vào cột điện.
Triệu Mục Trinh: “…”
.
Con hẻm cũ dài hun hút, ánh sáng hắt ra từ cửa sổ trông như những ánh nến vàng nhạt, thi thoảng lại có nhà nào đóng cửa kêu “cót két”, là lúc một ngón nến tắt lịm. Âm thanh và bóng tối đều bị nhốt lại trong nhà, chỉ còn một tia sáng nhỏ rò rỉ qua khe cửa dưới đất, trên đầu là ánh trăng trong vắt phủ xuống hai người.
Họ cùng nhau đi về nhà, màn đêm ở thị trấn cổ cũng đã đến lúc đậm nhất.
Cửa hàng nhà họ Triệu vẫn còn sáng đèn.
Dì Triệu thấy Ước Tây tay cầm quạt đi vào đầu tiên. Má cô phồng lên, sắc mặt khó chịu, chân dài bước nhanh như một cơn gió mạnh, chưa để dì Triệu kịp mở miệng thắc mắc, cô đã chạy tới chỗ cầu thang.
Triệu Mục Trinh bước theo sau, trong tay cũng có một chiếc quạt hương bồ, loại rách tả tơi.
Anh đưa chai xì dầu cho bà.
Dì Triệu nhận lấy, ngạc nhiên hỏi: “Ai chọc con bé thế?”
Ước Tây vừa bước chân lên cầu thang, tai còn rất thính, nghe tiếng hỏi thì quay lại trừng mắt về phía Triệu Mục Trinh, dáng vẻ uy h**p muốn “giết người diệt khẩu”.
Anh ta dám nói là cái cột điện thử xem?
Dì Triệu như thể đang viết cuốn “Nhật ký quan sát tiểu thư ở trấn cổ”, nếu giờ mà anh khai thật, chẳng cần đợi đến lúc đi mua rau sáng mai, cả thị trấn thể nào cũng sẽ có thêm một giai thoại nổi tiếng — tiểu thư và cột điện kết duyên, mối duyên lành khó dứt.
Dưới ánh mắt đe doạ đầy sát khí của Ước Tây, Triệu Mục Trinh bình thản nói: “Không có ai ạ.”
Dì Triệu không tin lắm, nhưng cũng không hỏi thêm.
Chỉ nhìn đồng hồ rồi nói đã muộn rồi, giục họ mau lên tầng tắm rửa.
Trấn Thường Vu sau 9 giờ tối sẽ cắt nước toàn trấn cho đến 6 giờ sáng hôm sau.
Triệu Mục Trinh đi theo Ước Tây lên tầng.
Người trước người sau, đến tầng hai thì tách ra, kẻ trái người phải.
Ước Tây đóng rầm cửa một cái rồi mới nói chuyện với anh, cũng không hẳn là nói chuyện, chính xác hơn là ra mệnh lệnh.
“Tôi tắm trước!”
Triệu Mục Trinh đứng ngoài cửa phòng cô đáp: “Ừm.”
Anh không hiểu sao cô lại giận nữa, rõ ràng anh đã nhắc rồi, là cô không chịu nghe.
Lúc đó Ước Tây ôm cái gáy bị thương, đau đến mức nước mắt sắp trào ra, mắng anh một trận tơi bời, cứ như tội của anh còn nặng hơn cái cột điện kia vậy.
Một là anh nhắc quá trễ.
Hai là ai lại nhắc kiểu đó? Phải nói thẳng là có cột điện chứ, lại còn “cậu đi cho cẩn thận được không” nữa? Triệu Mục Trinh! Đúng là dịu dàng quá đi!
Triệu Mục Trinh nghẹn tới tái mặt, tự biện bạch cho mình:
“Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy có người đụng đầu vào cột điện. Cậu không sao chứ?”
Thủ khoa ban Tự nhiên theo nguyên tắc ‘không biết thì không có tội’, nhưng rơi vào tai Ước Tây đã hoàn toàn bị thay đổi ý nghĩa. Đây là đang ẩn ý nói rằng trong tất cả những người anh từng gặp, cô là đứa ngu ngốc nhất đúng không?
Ánh mắt Ước Tây như dao sắc: “Không sao mới là lạ!”
Sau đó là cảnh tượng khi họ vào nhà.
Con gái trở mặt nhanh như lật sách, kiến thức này Triệu Mục Trinh đã từng được lĩnh giáo, dựa theo kinh nghiệm trước đó, có lẽ phải vài ngày nữa cô mới nguôi giận.
Anh gạt chuyện đó ra khỏi đầu, dù sao thì giờ giấc sinh hoạt của hai người cũng không giống nhau, ở chung một nhà nhưng trừ giờ ăn cơm ra thì rất ít khi chạm mặt.
Không ngờ rằng, đêm phá băng lại đến nhanh như vậy.
.
Trăng bán nguyệt chỉ lộ ra nửa vầng phía Đông, thời gian đã âm thầm chuyển từ cuối tháng Sáu sang đầu tháng Bảy.
Đèn đường ở trấn Thường Vu mặc dù đã cũ nát, lúc bật lên thì yếu ớt chẳng thấy rõ, nhưng lúc tắt thì lại rất đúng giờ, đồng hồ vừa điểm 11 giờ đêm, đèn lập tức tắt ngúm, mang cả thị trấn cổ chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Triệu Mục Trinh ngủ không sâu, mơ hồ nghe thấy một tiếng hét chói tai của con gái, sau đó cửa phòng bị đập liên hồi, vang lên những tiếng bốp bốp nặng nề.
“Triệu Mục Trinh! Triệu Mục Trinh!”
Triệu Mục Trinh bật đèn đầu giường, nhanh chóng đi ra mở cửa, cửa còn chưa mở hết, Ước Tây đã chen vào phòng anh như thể có ma đuổi phía sau.
Triệu Mục Trinh không kịp phản ứng, quay đầu lại thấy mặt cô toàn là nước mắt, cả người run rẩy, hơi thở hoảng loạn gấp gáp.
Ước Tây giục anh: “Đóng cửa! Đóng cửa!”
Triệu Mục Trinh do dự một chút, cuối cùng vẫn làm theo, đóng cửa lại nhẹ nhàng hỏi cô:
“Có chuyện gì vậy?”
Cô nhăn mặt, khóc đến mức không nói nên lời, cánh tay mảnh khảnh trắng muốt lộ ra ngoài bộ đồ ngủ, vừa run rẩy vừa chỉ loạn:
“Con chuột to, to vầy nè, kêu chít chít chít, chạy vụt một cái……”
Triệu Mục Trinh mím môi cố nhịn cười, tiếng nức nở của cô rất có nhịp điệu, giống hệt như đang
lắc lư đầu hát nhạc thiếu nhi vậy.
“Chuột hả?”
Ước Tây nghẹn ngào gật đầu: “Một con cực lớn, chạy vọt từ mép giường tôi ra sau tủ, nó còn kêu nữa huhuhu……”
Vừa bất ngờ vừa không có cách giải quyết, Triệu Mục Trinh chỉ thấy nước mắt của cô gái tuôn ra như vòi nước bị hỏng. Đầu óc trống rỗng vài giây, anh rút khăn giấy đưa cho cô.
Anh nhìn về phía phòng Ước Tây, trong nhà có chuột là chuyện bình thường, có lẽ cô ấy chưa thấy bao giờ nên mới bị doạ đến mức này. Nhưng giờ mà ầm ĩ gọi cả nhà lên thì cũng hơi quá.
Suy nghĩ một lúc lâu, Triệu Mục Trinh hỏi: “Cậu sợ, vậy giờ muốn tôi làm gì?”
Ước Tây bị chuột doạ đến thất thần.
Sau tiếng hét cô lao ra ngoài, chỉ kịp mang theo một con thỏ bông tai dài hay ngủ cùng, nước mắt vẫn lăn dài trên má. Cô lau đi những vệt nước ẩm ướt ở cằm, nhìn chàng trai vừa hỏi cô muốn gì.
Ước Tây sụt sịt mũi, giọng đã mềm nhũn vì khóc.
“Cậu có thể lấy điện thoại giúp tôi không?”
“Tôi không dám quay lại phòng, tôi muốn về nhà, tôi không muốn ở đây nữa.”
Triệu Mục Trinh đồng ý: “Được, tôi đi lấy giúp cậu.”
Ước Tây vẫn lo lắng khịt mũi dặn dò: “Cậu nhanh lên nhé, đừng để bị chuột cắn.”
Rất nhanh Triệu Mục Trinh đã mang điện thoại và sạc pin của Ước Tây đến.
Anh bật đèn chính trong phòng, không nói gì, lặng lẽ nhìn Ước Tây ngồi co gối trên chiếc sofa nhỏ, cô vẫn còn đang khóc, chạm vào màn hình điện thoại rồi đưa lên tai nghe.
Không gọi được, lại gọi tiếp lần nữa.
Đến lần thứ tư thì tổng đài báo bận, giọng nữ máy móc trong điện thoại xin lỗi rồi tự động ngắt. Cô giận dữ ném điện thoại, may mà dưới đất có thảm, chiếc điện thoại với ốp lưng hoạ tiết nổi chỉ nảy lên hai cái, cuối cùng dừng lại bên chân Triệu Mục Trinh.
Cô vùi mặt vào đầu gối, vai run càng lúc càng dữ dội, từ tiếng nức nở khe khẽ biến thành bật khóc nấc lên, giống như vừa bị cả thế giới bỏ rơi.
Triệu Mục Trinh nhặt điện thoại, đi đến đặt hộp khăn giấy bên cạnh cô.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Cô gái từ từ ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe.
Lúc chờ điện thoại, trong đầu cô tuôn ra vô số điều muốn nói, cô muốn hỏi tại sao mình phải đến nơi quái quỷ này chịu khổ! Đóng phim và tham gia sự kiện đã khiến cô mất đi cuộc sống trung học bình thường, tại sao ngay cả kỳ nghỉ cuối cùng của cấp ba cũng không để cho cô được vui vẻ nữa.
Nỗi uất ức và giận dữ lấp đầy lồng ngực, nhưng chẳng có ai để cô san sẻ cùng.
Xa xôi cách biệt, trong trấn Thường Vu nhỏ bé, cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng như ngọc của Triệu Mục Trinh.
Cô nhìn anh, không kìm được mà nấc lên, đột ngột lắc đầu khiến tóc mai rối tung. Rồi cô xoè bàn tay phải ra, chỉ vào ngón út cho khán giả duy nhất xem:
“Tôi sợ lắm, hồi bé tôi từng bị chuột cắn… Hức, tôi thực sự rất sợ…”
Khoảnh khắc cô gái bất ngờ lao vào lòng mình, Triệu Mục Trinh mới ý thức được bản thân đã sai rồi, đôi đồng tử đen láy của anh đờ đẫn, cánh tay cầm giấy vẫn còn lơ lửng trong không trung.
Có lẽ là vì cô đã khóc đến hoa mắt chóng mặt, nên mới nghĩ rằng động tác đưa khăn giấy ấy là anh đang dang tay ra đón.
Trong cơn hoảng loạn, cô theo bản năng mách bảo tin vào cậu thiếu niên từng mua quạt mới cho mình, run run đưa tay ra, không chút do dự lao tới, vòng tay mềm mại ôm lấy cổ anh.
Thế giới của Triệu Mục Trinh bỗng chốc như bị phủ một lớp keo, từng giây từng phút trôi qua chậm chạp.
Những ngón tay thon dài từ từ vò tờ giấy ăn trong lòng bàn tay lại rồi siết chặt. Cánh tay anh chầm chậm thu về, cuối cùng dừng lại ở tấm lưng mỏng manh của cô, thử thăm dò, rồi khẽ vỗ về an ủi theo nhịp thở run rẩy.
Khoảnh khắc ấy anh cảm thấy lòng mình không chút tạp niệm, chỉ là một bản năng nào đó trỗi dậy. Ngọc sứ trắng tinh khiết sắp rơi, anh không nỡ nhìn nó vỡ tan, nên mới đưa tay đỡ lấy.
Nhưng lúc ấy anh vẫn chưa biết rằng, con gái không phải là thứ có thể tùy tiện chạm vào, một khi đã đỡ lấy rồi là không thể buông tay.
Cô khóc dữ dội.
“Tôi không muốn ở cùng chuột đâu, huhuhu không muốn…”
Triệu Mục Trinh lóng ngóng dỗ dành, giọng nói chân thành nhưng rất kiệm lời: “Ừm”
“Hức, phòng cậu có chuột không?
“Không có.”
“Vậy… vậy tôi muốn ngủ ở phòng cậu.”
Triệu Mục Trinh do dự trong giây lát.
Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, tiếng cô thút thít, hơi ấm từ những giọt nước mắt thấm vào áo anh, nhịp tim gần như đồng điệu giữa hai người khi cơ thể kề sát nhau. Tất cả những cảm giác ấy cứ như đang không ngừng khuếch đại, từng chút một trở nên rõ ràng hơn.
Mỗi giây anh chần chừ, thứ cảm xúc xa lạ ấy lại như một mệnh lệnh, đẩy anh tiến gần hơn về phía trước.
Cuối cùng anh nói: “Được.”
Cô mềm mại dựa vào vai anh khóc đến kiệt sức, tiếng nấc khản đặc giống một con thú nhỏ ướt sũng đang bị thương.
Cô không còn nơi nào để đi, đây là thành luỹ cuối cùng của cô.
Cái gáy mà ngày hôm đó anh không kịp che chắn trước cột điện, cuối cùng vẫn được chính tay anh chạm vào trong một đêm trăng tĩnh lặng khác.
Anh thử xoa tóc cô, động tác an ủi rất nhẹ nhàng, chỉ sợ lỡ tay vượt quá giới hạn, nhưng trong lòng hiểu rất rõ, biết mình ôm cô như vậy, dù nhẹ đến mấy cũng đã là vượt giới hạn rồi.
“Đừng sợ nữa nhé Triệu Ước Tây.”
Cô khóc cho đã mới dừng, tự lau nước mắt, quay đầu nhìn cái ghế sofa nhỏ, rồi lại ngó sang Triệu Mục Trinh thăm dò, giọng nói đã trở về trạng thái ngang ngược vô lý.
Chỉ là mới khóc xong nên cổ họng còn khản đặc, lúc này nói gì nghe cũng thấy đáng thương.
“Tôi không ngủ sofa đâu, cứng chết đi được.”
Triệu Mục Trinh vốn cũng không có ý định để cô ngủ ở ghế sofa, chỗ này quá chật.
“Vậy cậu ngủ giường tôi?”
Ước Tây khịt khịt mũi, chóp mũi đỏ bừng. Nhớ lại việc tối nay mình khóc lóc ầm ĩ trước mặt Triệu Mục Trinh, cô thấy mất mặt không để đâu cho hết, trong lòng sinh ra tâm lý phản kháng, kiểu gì cũng phải gỡ gạc lại chút thể diện.
“Đương nhiên!”
“Còn cậu ngủ chỗ nào?” Ước Tây dùng mắt đánh giá cái sofa, với chiều cao của Triệu Mục Trinh mà muốn ngủ ở đó, ít nhất phải cưa bớt một đoạn bắp chân. Ngẫm nghĩ ba giây, cô chột dạ nói: “Cậu chắc ngủ không vừa đâu ha…”
“Tôi trải đệm ngủ dưới sàn.”
Giọng Triệu Mục Trinh phát ra từ phía tủ quần áo, Ước Tây thấy anh có chỗ ngủ rồi thì yên tâm. Làm ầm ĩ tới tận khuya, cả người cô đã mệt lả, sức lực vừa hồi lại một chút thì cơn buồn ngủ cũng kéo tới.
“Ồ, vậy tôi ngủ đây.”
Triệu Mục Trinh vừa lấy được bộ chăn ga sạch từ trong tủ ra định thay, sau lưng vang lên hai tiếng “bộp bộp” nghe rõ mồn một. Anh quay đầu lại thấy đôi dép xăng đan nhỏ nhắn đã bị cô đá văng, cái ngửa cái nghiêng nằm dưới đất.
Cô đã trèo lên giường của anh.
Là “trèo” đúng nghĩa, dùng cả tay và chân để trèo.
Giống hệt con thú nhỏ đi kiếm ăn thất bại đã mất hết sức lực chiến đấu, rúc đầu vào ổ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong chăn có lẽ vẫn còn lưu lại hơi ấm anh vừa nằm, nghĩ đến đó, gân xanh trên mu bàn tay Triệu Mục Trinh bỗng nổi lên trong bóng tối.
“Triệu Mục Trinh, giảm điều hoà xuống một chút, hơi nóng.”
Triệu Mục Trinh cất bộ chăn ga mới lấy, không thay nữa, rồi lấy đệm và chăn khác trải xuống tấm thảm trên sàn.
Anh cầm điều khiển điều hoà bấm mấy cái.
Dãy số đỏ hiển thị trên màn hình giảm xuống hai độ theo tiếng “tít tít”.
Chăn bị kéo xuống, gương mặt Ước Tây lộ ra, đôi mắt sưng đỏ vẫn còn ươn ướt.
“Triệu Mục Trinh.”
Triệu Mục Trinh vẫn đứng trước điều hoà chỉnh hướng gió, nghe tiếng gọi thì quay đầu, thấy cô đang cuộn mình trong chăn của anh.
Chăn màu xám đậm càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn.
Góc nhọn của điều khiển cấn vào lòng bàn tay, anh chỉ nhẹ nhàng “ừm” đáp lại tiếng gọi.
Ước Tây nói: “Tôi muốn bật đèn ngủ có được không?”
“Được.”
Đặt điều khiển xuống, Triệu Mục Trinh bắt đầu sắp xếp chỗ ngủ tạm thời của mình. Anh hơi có chút ám ảnh cưỡng chế, tấm thảm trải sàn có hoa văn caro trắng đen cho nên chăn anh trải cũng phải song song và vuông góc với các đường kẻ.
Cuối cùng cũng có thể nằm xuống, nhìn đồng hồ đã gần ba giờ sáng.
Triệu Mục Trinh vừa nhắm mắt, lại nghe thấy tiếng Ước Tây, giọng mũi yếu ớt vẫn chưa tan hết.
“Triệu Mục Trinh.”
“Ừm?”
“Tôi khát, muốn uống nước.”
Triệu Mục Trinh hồi tưởng lại gương mặt đầy nước mắt của cô cách đây không lâu, khát là phải rồi, khóc mà thiếu chút nữa cả người biến thành nước luôn.
“Cốc ở trong phòng cậu à?”
“Không lấy cái đó!”
Triệu Mục Trinh ngồi dậy, Ước Tây cũng thò đầu ra mép giường, cô nói:
“Cốc của tôi không có nắp, lỡ chuột chạm vào rồi thì sao…”
Cũng có lý.
Ước Tây nhìn chằm chằm vào mắt anh, ngập ngừng hỏi: “Cậu có thể tìm một cái cốc mới lấy nước cho tôi được không?”
Bốn mắt nhìn nhau, vùng quanh mắt cô đỏ ửng, như vệt hoa đào phai đang nhẹ nhàng lan rộng. Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt ấy toát ra vẻ yếu thế bẩm sinh, dù là câu hỏi lịch sự nhưng không hề cho Triệu Mục Trinh cơ hội từ chối.
Rõ ràng cũng không thân nhau, Triệu Mục Trinh âm thầm nhìn con thỏ tai dài cô ôm trong tay, đầu bỗng hiện lên một cảnh tượng: anh lắc đầu nói “Không”, con thỏ đó chắc chắn sẽ được ném thẳng vào anh.
Cô ấy sẽ giận.
Lý do à, không có lý do cụ thể.
Chỉ là trực giác mách bảo vậy, cô dường như từ khi sinh ra đã được hưởng sự chiều chuộng, không nên coi lớp mặt nạ lịch sự bên ngoài là thật, kiêu ngạo mới là bản chất bên trong của cô, được nuôi dưỡng bởi cuộc đời luôn trải thảm xanh.
Triệu Mục Trinh không được phép làm đèn đỏ cản đường.
“Tôi không có cốc nào phù hợp cả.”
Cái cốc cô thường dùng là do cô mang đến, Triệu Mục Trinh đã từng nhìn thấy nhưng không biết chất liệu cụ thể, nó giống như một viên pha lê xanh nhạt, hoạ tiết nổi in một bức tranh trừu tượng nổi tiếng, viền cốc màu vàng ánh kim, tay cầm nhỏ nhắn, trong suốt và tinh xảo.
Rót nước giếng vào cũng trong veo như ngọc.
Ước Tây mấp máy cánh môi khô khốc, cố gắng mặc cả:
“Thế có cái cốc nào “không phù hợp” không?”
Triệu Mục Trinh không chịu nổi ánh mắt trông mong của của cô, quay mặt đi chỗ khác, một giây do dự đó đã bị Ước Tây nhìn thấu.
Rõ ràng là có, nhưng không sẵn lòng đưa cho cô.
Dĩ nhiên đã làm cô không vui: “Tôi khát lắm rồi! Tôi mua cái cốc của cậu đã được chưa?”
“Không phải…”
Không thể giải thích rõ ràng, cũng không muốn giải thích, Triệu Mục Trinh im lặng.
Trong tiếng lục tủ xột xoạt, anh lấy ra được một chiếc cốc mới có nắp, rửa qua một lần rồi xuống bếp tráng nước nóng, sau cùng mới rót một cốc nước ấm mang lên cho cô.
Cô cầm cốc uống một hơi dài, nuốt xuống ừng ực.
Bận rộn dưới tầng nãy giờ, giờ đây nhìn thấy cô uống nước, Triệu Mục Trinh bỗng có chút cảm giác thành tựu vui vẻ, như thể… cô là con vật nhỏ được anh che chở cẩn thận.
Anh đã chăm sóc cô rất tốt.