Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 38: Khu đại học



“Haiz, hơi ghen tị với mấy người có đời sống t*nh d*c”| editor: ilovesther_

Ước Tây ôm cánh tay bị đập lần thứ hai, giả vờ bị thương nặng. Cô khẽ nghiêng người né tránh, phủ nhận một cách yếu ớt: “Không có, ai trêu chọc anh ấy đâu, không thể có chuyện đó được.”

Chị Tinh tin lời cô mới là lạ.

“Nói thật đi, em đã làm gì Triệu Mục Trinh?”

Ước Tây trợn tròn mắt, vội quay sang nhờ Tiểu Cốc phân xử: “Anh nghe xem, nói thế mà nghe được à? Anh Tiểu Cốc, anh nói đi, Triệu Mục Trinh cao to như vậy, em là cô gái nhỏ tay chân yếu ớt, trói gà còn không chặt thì có thể làm gì anh ấy chứ? Trừ khi ——”

Ước Tây nghiêm túc bổ sung: “Là anh ấy cũng muốn.”

Khả năng nguỵ biện ngang ngược của Ước Tây, Tiểu Cốc và chị Tinh đều biết rõ, Tiểu Cốc đương nhiên bênh cô vô điều kiện, còn nói đỡ một câu “cũng hợp lý mà”.

Chị Tinh miệng cứng lòng mềm, bên ngoài tỏ vẻ ghét bỏ:

“Em mà cô gái nhỏ cái nỗi gì, chị thấy em là tiểu yêu tinh mới đúng!”

Tính cách kiêu ngạo bướng bỉnh của Ước Tây chẳng phải ngày một ngày hai mà có, chị Tinh bình thường cũng rất cưng chiều Ước Tây.

Nhưng tình huống lần này thì khác.

Nếu đối phương là một chàng trai bình thường còn đỡ, đằng này lại là con trai của Cát Mạn Sinh, bố ruột là Triệu Văn Trai, bố dượng là Hà Hồng Trác, chỉ cần nghĩ đến đây thôi, chị Tinh đã muốn ấn huyệt thái dương.

Cứ như có người đang gảy đàn trên dây thần kinh của chị vậy.

“Em không được làm bậy nữa, biết chưa?”

Ước Tây cụp mắt, bện tua rua khăn choàng thành từng bím nhỏ, khẽ lẩm bẩm:

“Có làm bậy đâu… Anh ấy cũng không cho em làm bậy nữa rồi.”

Huyệt thái dương lại giật mạnh một trận, ngay cả lông mày cũng giật theo, chị Tinh nhắm mắt, hít sâu, rồi lại mở mắt ra, nén giận hỏi: “Thì ra là vậy, nghĩa là trước đây người ta còn chiều cho em làm bậy hả?”

Sao mà dám thừa nhận chuyện này, Ước Tây tiếp tục bào chữa: “Lúc đó em đâu có biết mẹ anh ấy là cô giáo Mạn Sinh, chỉ đơn thuần là thích thôi mà.”

Vừa nãy lên xe, Ước Tây nhanh chóng đá phăng đôi giày cao gót lạnh buốt như giẫm trên băng, cô nằm vùi trong tấm chăn trên ghế, lúc này đã thay sang đôi tất lông màu trắng dài đến bắp chân được Tiểu Cốc chuẩn bị sẵn.

Chân cô thon gầy, dù đi tất lông dày trông vẫn mảnh mai, hai chân co lên, đặt dưới vạt váy màu vàng tơ.

Chị Tinh cúi người vuốt lại nếp váy bị cuộn giúp Ước Tây, ánh mắt nhìn cô như nhìn công chúa nhỏ do mình cưng chiều từ bé, nghiêm túc khuyên nhủ: “Cho dù mẹ người ta là ai, em cũng không được phép đùa giỡn tình cảm của người ta, như vậy là không đúng.”

Bên ngoài cửa kính xe là cảnh mùa đông ở Bắc Hi, quảng trường Thời Xuân có rất nhiều nhà hàng kiểu Tây, Giáng Sinh sắp đến, các cửa hàng đều trang trí theo tông màu đỏ, xanh, vàng rực rỡ.

Ước Tây chống cánh tay gầy bên cửa sổ, nghiêng đầu dựa vào.

“Em biết mà, em theo chị bao năm nay, chị có thấy em qua lại lung tung với chàng trai nào không? Đùa giỡn gì chứ, đâu có nghiêm trọng đến thế, lúc đó không phải vì chuyện vớ vẩn của Ước Thư Lâm nên em mới gấp gáp trở về à. Với lại em còn phải xem hợp đồng nữa chứ, nhỡ đâu yêu đương vi phạm hợp đồng thì sao.”

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, khoang xe yên tĩnh, nhỏ đến mấy cũng nghe được.

Tiểu Cốc ngồi sau mím môi cười.

Chị Tinh bỗng hiểu ra, cố tình nghiêm mặt nói: “Ồ, bảo sao, hồi trước chị dạy cách đọc hợp đồng thì không chịu nghe, sau khi từ trấn Thường Vu về lại nổi hứng bảo Tiểu Cốc mang hợp đồng ra xem. Giỏi lắm rồi Triệu Ước Tây! Tính toán trong lòng cả rồi đúng không!”

Ước Tây vội hứa: “Em sẽ không làm bậy đâu.”

“Tổ tông nhỏ của tôi ơi, em để chị bớt lo một chút đi, không được làm cô Mạn Sinh khó xử, cũng không được gây sự với con trai cô Mạn Sinh!”

“Ai gây sự chứ.” Ước Tây trong lòng mừng thầm, giả vờ lạnh lùng nói: “Chị vừa bảo Triệu Mục Trinh cứ nhìn em mãi còn gì.”

Chị Tinh cười khẩy, dội một gáo nước lạnh không chút nương tay: “Hơ, nhưng chị có nói người ta nhìn em bằng ánh mắt yêu thương đâu?”

Ước Tây: “…”

Chị Tinh không nhiều lời nữa, bắt đầu mở máy tính xử lý công việc, chị hiểu tính cách bướng bỉnh của Ước Tây chỉ là bề ngoài, cô sớm đã trưởng thành, lớn lên trong môi trường giải trí phức tạp, làm việc gì cũng có nguyên tắc riêng của mình.

Nhắc nhở vài câu là đủ, nói nhiều cũng vô ích.

Xe chạy ổn định, Ước Tây dựa vào vai chị Tinh làm nũng, vô tình liếc thấy màn hình máy tính, là thông tin cá nhân của một chàng trai tên Trần Nghiêu Sơn.

18 tuổi, cuộc đời trải ra cũng chẳng có bao nhiêu để viết, nhưng người này lại có vài câu chuyện.

Bố qua đời vì tai nạn công trường, mẹ goá con côi bị đám côn đồ địa phương quấy rối, trong quá trình tự vệ người mẹ vô tình gây ra cái chết cho tên đầu sỏ, một năm sau, mẹ kết hôn với người cảnh sát điều tra vụ án đó.

Người cảnh sát này Ước Tây biết.

Anh trai ruột của chị Tinh, chuyện Ước Thư Lâm lần trước cũng là nhờ Hồ Nham giúp đỡ.

Ước Tây nhìn tấm ảnh thẻ sắc lạnh của Trần Nghiêu Sơn, ngũ quan đẹp nhưng ánh mắt lạnh lẽo và đầy cảnh giác, tâm sinh tướng, những người như vậy đa phần đều lớn lên trong hoàn cảnh bất ổn.

“Là người lần đó đánh nhau trong trường, cảnh sát Hồ bận nên nhờ chị đến trường giải quyết đúng không ạ?”

Chị Tinh gật đầu, xoay màn mình, phóng to bức ảnh cho Ước Tây xem: “Ừ, trông rất đặc biệt đúng không? Cả người đầy gai nhọn, gặp ngoài đời còn ấn tượng mạnh hơn. Em thấy giống người đó không, cả khuôn mặt lẫn trải nghiệm đều giống.”

Chị Tinh nói tên một nam diễn viên có thực lực trong giới.

Ước Tây xem xét một lúc, chậm rãi nói: “Xuất thân từ thị trấn nhỏ, bố mất sớm, mẹ tái hôn, tự mình trưởng thành… Vậy thì Triệu Mục Trinh cũng giống mà.”

“Sao mà giống được.”

Chị Tinh xưa nay nhìn người nhìn việc, vừa chuẩn vừa hiểm.

“Em biết cái gọi là sai một ly đi một dặm không? Triệu Mục Trinh và Trần Nghiêu Sơn chính là hai thái cực trong cùng một hoàn cảnh. Đôi mắt con người không thể che giấu những gì họ đã trải qua, vị công tử họ Triệu kia vừa nhìn là biết không thiếu người yêu thương, ngay cả trăng sao, trời đất cũng không nỡ bạc đãi người như vậy. Môi trường trưởng thành trong sạch đơn giản, cho nên cậu ấy trông mới ôn hoà, khiêm nhường, hiểu lễ nghĩa, biết ơn người khác. Nói một cách dễ hiểu, Triệu Mục Trinh chưa từng gặp kẻ xấu tột cùng, hoặc ít nhất là chưa có ai dám đối xử tệ với cậu ấy, cậu ấy chưa từng tuyệt vọng hoàn toàn với thế giới này.”

Đây là lần đầu tiên Ước Tây nghe có người phân tích và khen ngợi Triệu Mục Trinh một cách hệ thống như vậy.

“Chị thấy chưa, mắt nhìn người của em cũng không tệ nhỉ?”

Chị Tinh búng trán cô, hạ giọng: “Vâng, người ta xui xẻo lắm mới vướng phải em đấy!”

“Chị nói gì vậy, gặp em rõ ràng là phúc phận của anh ấy mà.” Ước Tây dựa vào chị Tinh, tiếp tục hỏi: “Thế còn Trần Nghiêu Sơn thì sao ạ?”

Ảnh là vật vô hồn, nhưng có những người chỉ cần tồn tại đã là một câu chuyện khiến người ta muốn tìm hiểu.

“Trần Nghiêu Sơn à? Vừa nhìn là biết lớn lên trong khổ cực, cho nên luôn đề phòng cảnh giác, không tin tưởng người khác, chỉ lủi thủi một mình, kiểu người như thế sinh ra đã là câu chuyện rồi.”

“Chị định ký hợp đồng, đưa Trần Nghiêu Sơn về studio sao?”

Chị Tinh xoa ấn đường: “Lần trước chị đến trường xử lý vụ đánh nhau có xem qua bảng điểm, chuyển cậu ấy về trường trung học số 1 Bắc Hi thì hoàn toàn không theo kịp tiến độ học tập ở đây. Chị khuyên cậu nhóc thi nghệ thuật, chẳng biết có nghe lọt tai không nữa.”

Xe dừng trước cổng Học viện Điện ảnh Bắc Hi, trước khi Ước Tây xuống, chị Tinh còn chỉ vào cô dặn dò, tuyệt đối không được làm bậy với Triệu Mục Trinh.

Ước Tây quấn chặt áo khoác đứng trong gió, tay cầm túi xách, vâng dạ lấy lệ.

“Em cũng muốn làm bậy lắm, nhưng bây giờ gặp người ta còn khó.”

Lời này là thật, thật sự khó gặp.

Lúc trước Bặc Tâm Từ còn nói Đại học Hi và Đại học Truyền thông có mối quan hệ hàng xóm sát vách, dùng chung một con phố ăn vặt, muốn tình cờ đụng mặt chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.

Học viện Điện ảnh ở khu Phiên Lâm bên cạnh, Ước Tây tin lời, hai tuần nay liên tục lượn lờ quanh khu đại học hẹn Bặc Tâm Từ đi ăn, ngoài việc bị đồ ăn vặt vỗ béo lên bốn cân thì chẳng có tiến triển gì.

Ngay cả nửa cái bóng của Triệu Mục Trinh cũng chưa từng thấy.

Bặc Tâm Từ nói: “Hay là bọn mình vào thẳng bên trong tìm đi, dù sao Đại học Hi bây giờ cũng dễ vào.”

Ước Tây đội mũ len đen, một thân All Black toát ra vẻ u ám, mái tóc dài xoã ra càng làm gương mặt nhỏ nhắn trở nên tinh xảo, vừa rồi cô tranh thủ soi gương ở ghế phụ lái, dặm lại lớp son bóng màu đỏ berry, đóng nắp lại, khoanh tay trước ngực tạo dáng “đừng hòng”.

“Tớ đi tìm anh ấy á? Thế thì mất mặt lắm.”

Ngoài cửa kính xe, một chàng trai trẻ phóng xe đạp dễ dàng vượt qua, quay đầu nhìn chiếc Maserati màu cam bắt mắt nhưng bò chậm như rùa, đại khái đang tự hỏi chiếc xe này có vấn đề hay người lái xe có vấn đề.

Bặc Tâm Từ có nỗi khổ tâm riêng, khó khăn vạch trần một sự thật: “Tây Tây, chẳng lẽ bọn mình cứ chạy vòng vòng trong khu đại học như xe bị xịt lốp thì có mặt mũi lắm hả?”

Vừa dứt lời, điện thoại Bặc Tâm Từ trong giá đỡ rung lên, cái tên hiển thị khiến Ước Tây lập tức trưng ra vẻ mặt ghét bỏ.

—— Kẻ ăn bám.

Kỹ thuật lái xe của Bặc Tâm Từ không thể gọi là giỏi, cô ấy còn bận điều khiển cái xe chậm chạp này, nhờ Ước Tây nghe hộ.

Ước Tây vừa bắt máy, đầu dây bên kia phát ra tiếng nhạc điện tử xập xình, cũng không ngăn cản được giọng nói như muốn cầm dao chém người, xé toạc màng loa của Bành Duy Châu.

“Bặc Tâm Từ! Em không thèm đón Giáng Sinh với anh thì thôi đi, bạn anh còn nói thấy con xe nát của em chạy quanh khu đại học bốn vòng rồi! Em cmn lại để mắt đến ai nữa? Về đây ngay cho anh, nghe rõ chưa!”

Nữ đại gia họ Bặc vốn đang ung dung lái xe, nghe vậy bỗng phanh gấp, mặc kệ con xe cam choé vẫn đang chình ình giữa khu đại học sầm uất, giật điện thoại từ tay Ước Tây bắt đầu đáp trả.

“Bành Duy Châu, tôi thấy anh chán sống rồi phải không! Anh đang nói chuyện với ai đấy! Dám nói xe của tôi là con xe nát? Tôi thích mua màu sặc sỡ, tôi thích đó thì sao! Liên quan quái gì đến anh!”

Ước Tây tự động biến thành người vô hình, nhường không gian cho cô bạn thân cãi cọ, mở trò chơi xếp hình ra nhấn nhấn nhấn.

Trong lúc Bặc Tâm Từ xả một tràng thành ngữ bóng gió châm chọc, Ước Tây còn phối hợp đắc lực, xếp được một chuỗi combo ăn điểm.

Màn hình đầy màu sắc, âm thanh đáng yêu reo lên.

“Unbelievable!”

Mười mấy phút quyết liệt chiến đấu, nữ đại gia Bặc Tâm Từ hạ tối hậu thư, bảo cái tên ăn bám đó phải lết về nhà trước một giờ, sẽ cho anh ta một cơ hội dỗ dành, dỗ không xong thì cứ chờ bị thay thế đi!

Ước Tây biết, kiểu “dỗ” này không phải dùng miệng, mà hình như cũng phải dùng miệng, nhưng lại không chỉ dùng mỗi miệng.

Trước kia nhìn cô bạn thân yêu đương, cứ ba bữa lại cãi nhau rồi làm lành, cô thấy phiền phức vô cùng, giờ trưởng thành rồi, suy nghĩ cũng thay đổi.

Haiz, hơi ghen tị với mấy người có đời sống t*nh d*c.

Bặc Tâm Từ: “Cái ánh mắt gì đấy hả? Tớ nói cho cậu biết, đàn ông chẳng thằng nào ra hồn cả!”

Câu này Bặc Tâm Từ từng nói rồi, Ước Tây mọi lần thường phụ hoạ theo “ừ ừ đúng đúng cậu nói không sai”, nhưng lần này, Ước Tây khẽ kéo vành mũ xuống, dáng vẻ sẵn sàng ra trận, tặc lưỡi nói: “Tớ phải thử cái không ra hồn ấy trước đã, chưa trải nghiệm thì làm gì có quyền phát biểu.”

Bặc Tâm Từ: “…”

Chuyện xảy ra chỉ vài phút sau khi xe lăn bánh trở lại.

Bặc Tâm Từ nhìn về phía trước, đột nhiên nhấn vô lăng muốn rẽ, cô ấy khác Ước Tây, lần cuối cùng diễn xuất đã từ mười năm trước rồi, giờ diễn lại giả trân không tả nổi.

“Tây Tây, hay là bọn mình về đi? Đến chỗ Bành Duy Châu nhé, bữa nay tụ tập đông vui lắm.”

“Không đi đâu, chẳng phải toàn đám bạn xấu đó thôi à.” Ước Tây vừa nói xong đã phát hiện điểm nghi vấn, “Cậu quay đầu làm gì?”

Ánh mắt cô quét qua cửa kính, không lệch chút nào rơi thẳng trên người Triệu Mục Trinh.

Cũng không phải do anh phát sáng giữa đám đông, mà là anh cùng một cô gái đứng bên cạnh chùm bóng bay phát sáng, trong khung cảnh người qua kẻ lại tấp nập đó, bọn họ chính là tiêu điểm thu hút ánh nhìn.

Một chùm bóng bay trong suốt có giăng đèn nhấp nháy, kiểu bóng trendy giới trẻ hay cầm chụp ảnh.

Hình như sinh viên đại học quanh đó đang làm khảo sát đường phố, cô gái kia cúi đầu điền thông tin, thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với Triệu Mục Trinh.

Ước Tây nhìn rõ khuôn mặt cô gái khi cô ấy quay đầu lại.

Là dạng mà gửi ảnh chụp đến hòm thư của studio có thể qua vòng sơ tuyển ngay, da trắng, mắt to, mặc bộ trang phục may riêng theo mùa của một thương hiệu cao cấp, mũ nồi đội lệch, khí chất lanh lợi đáng yêu, vừa ngọt ngào vừa kiêu ngạo.

Bặc Tâm Từ cũng nhìn thấy, não nhảy ra một suy nghĩ:

“Tây Tây, cậu có phát hiện ra một điểm quan trọng không?”

Ước Tây chăm chú nhìn hai người kia: “Gì cơ?”

“Cô gái đó trông khá giống cậu.”

“Giống chỗ nào?”

“Trông xinh đẹp nhưng không dễ chọc vào, cũng không dễ nói lý lẽ ấy.”

Đây mà là lời khen à?

Ước Tây nhíu mày, kéo dài giọng: “Hửm?”

Bặc Tâm Từ cuống quýt chữa cháy, nhận ra không chữa nổi: “Ý là… ý là cái thần thái ấy, cảm giác giống giống…”

Ước Tây lười để ý chuyện này, nhìn thêm một giây là bực thêm một giây, ngực phập phồng mấy cái, cô nghiến răng nói: “Triệu Mục Trinh cái đồ đáng ghét! Rõ ràng nửa câu ngọt ngào cũng không biết nói, tại sao cứ dính dáng đến gái đẹp suốt vậy hả?”

Bặc Tâm Từ chậc một tiếng, từ tốn lái xe nhích lên mấy mét: “Cậu biết tớ phục cậu nhất ở điểm nào không Tây Tây?”

Nếu là ngày thường, Ước Tây chắc chắn sẽ ung dung ngồi nghe Bặc Tâm Từ tâng mình lên tận mây xanh, nhưng bây giờ cô làm gì còn tâm trí mà nghe lời khen của người khác, mắt dính chặt vào khung cảnh bên ngoài cửa kính, tiện miệng đáp: “Phục gì?”

Bặc Tâm Từ nói: “Cậu mắng người khác nhưng vẫn có thể khéo léo tự khen chính mình, đỉnh của chóp, bái phục!”

Thấy Ước Tây chuẩn bị xuống xe, Bặc Tâm Từ tháo dây an toàn, vội vàng đè tay giữ cửa, nhắc nhở:

“Ê ê, có hơi ngại không? Còn không biết cô gái kia là ai mà?”

Ước Tây nói: “Chẳng lẽ tớ còn phải quay về tự tưởng tượng xem cô ấy là ai à? Tớ có miệng, bây giờ tớ đi hỏi luôn!”

Bặc Tâm Từ giật giật khóe môi: “…!! Ngầu thật, nhưng mà… không sợ mất mặt hả?”

Ước Tây cong môi nở một nụ cười có tính khiêu khích, đặt tay lên má, kéo dài giọng ngọt xớt:

“Sao lại mất mặt được, thể diện của người xinh đẹp là do chính mình giành lấy đấy!”

Bặc Tâm Từ theo cô xuống xe, trong đầu còn lo lắng thay Ước Tây, cảnh gặp mặt ngượng ngùng này nên mở đầu như thế nào?

Hi, trùng hợp quá, em với bạn thân đang ăn cơm ở gần đây thì thấy anh.

Bạn thân em bảo có trai đẹp, ôi chao, em vừa quay sang nhìn, thì ra đây là người quen mà!

Trên đây là phỏng đoán của Bặc Tâm Từ.

Còn thực tế, kẻ đã dám một đao xông thẳng không sợ chết thì đều là dũng sĩ cả, dám đối mặt với sự xấu hổ, sự xấu hổ sẽ không còn tồn tại nữa.

“Triệu Mục Trinh!”

Âm thanh chất vấn lạnh lẽo từ xa.

Như một nhát dao rạch ngang bầu không khí ồn ào, nhưng chỉ vài giây sau, quảng trường khu đại học lại khôi phục sự náo nhiệt vốn có, trong gió đêm phảng phất mùi thơm ngọt từ cửa hàng trà sữa và bánh ngọt.

Triệu Mục Trinh và cô gái điền phiếu khảo sát đều ngoảnh đầu nhìn theo tiếng gọi.

Anh giữ nguyên tư thế nghiêng đầu, không nói gì, cô gái kia nhìn Ước Tây một cái rồi dời mắt về gương mặt Triệu Mục Trinh.

Máy gắp thú bông xung quanh phát nhạc inh ỏi, ánh đèn lờ mờ hắt lên khuôn mặt anh, góc nghiêng vẫn anh tuấn dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn về phía trước lại có gì đó phức tạp.

Tại sao anh không trả lời?

Cô gái bấm bút bi, tạch tách tạch tách.

“Thầy giáo Tiểu Triệu, chẳng phải thầy bảo không có bạn gái sao?”

Chỉ đơn thuần là một câu trêu ghẹo.

Trước khi Ước Tây đến gần, anh nghiêm giọng cảnh cáo: “Lát nữa đừng có nói linh tinh.”

Con gái rất hiểu con gái, nhất là cùng một kiểu người thì hiểu nhau càng rõ, cô gái nhún vai hả hê:

“Có vẻ vô ích rồi, chị ấy giận rồi, nhưng em có thể giúp anh xác nhận, chị ấy thích anh đấy.”

Đã chạm mặt, màn giới thiệu bản thân là không thể thiếu, bấy giờ mối quan hệ hàng xóm sát vách giữa hai trường mới phát huy tác dụng, Bặc Tâm Từ thay Ước Tây lên tiếng:

“Đây là…?”

Cô gái tự mình giới thiệu: “Chào chị, em là Khương Di, mẹ em là bạn của dì Mạn Sinh.”

Hoá ra là cùng sống trong khu Di Hoà Thiên Tuỵ, bố mẹ Khương Di sau khi biết điểm thi đại học của Triệu Mục Trinh thì hết lời khen ngợi, anh không thể thoát được nhiệm vụ dạy kèm môn toán cho Khương Di.

Bản thân Khương Di đã rất thông minh, là học sinh top đầu của trường trung học số 1 Bắc Hi, gọi là dạy kèm chứ cũng không nghiêm túc, Triệu Mục Trinh chỉ giảng cho cô bé vài bài, hai người giống cùng nhau ứng phó với người lớn hơn.

Tối nay theo kế hoạch cũng là buổi dạy kèm, bố mẹ Khương Di đều ra nước ngoài, chỉ có người giúp việc ra mở cửa cho Triệu Mục Trinh.

Làm xong đề trắc nghiệm, Khương Di thu dọn sách vở, rủ anh đi dạo quanh khu Đại học Hi, vừa ăn cơm xong thì gặp mấy bạn sinh viên trong trường đang phát phiếu khảo sát.

Gần thi cuối kỳ, nhiều chuyên ngành có bài tập khảo sát thực tế, khu quảng trường này đông đúc, sinh viên thường hay phát quà, mặc đồ hoá trang để tìm người điền phiếu.

Khương Di nhìn Ước Tây: “Trông chị quen lắm, chị là Triệu Ước Tây phải không?”

“Đúng vậy.”

Ước Tây hơi nâng cằm, không hề giấu diếm.

Khương Di cũng không bất ngờ, ngược lại còn quay đầu nhìn Triệu Mục Trinh, cười nói: “Thầy giáo Tiểu Triệu giỏi ghê!”

Triệu Mục Trinh lớn hơn Khương Di hai tuổi, lúc người lớn giới thiệu bảo cô ấy gọi anh là anh, nhưng Khương Di không chịu, cứ cố tình trêu ngươi gọi là thầy giáo Tiểu Triệu.

Đôi khi, Triệu Mục Trinh có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của Ước Tây trên người cô ấy, có lẽ đây là điểm chung của những cô gái như họ, rõ ràng chẳng mấy thân thiện, nhưng khi hứng lên lại rất thích trêu chọc người khác.

Khác biệt là, dù Khương Di có trêu chọc đến đâu anh vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt nghiêm khắc, mềm cứng đều không sợ, tuyệt đối không nhường nhịn một chút nào.

Triệu Ước Tây là người duy nhất khiến anh thất bại thảm hại.

Anh giữ dáng vẻ đứng ngoài cuộc, nhìn ba cô gái xã giao giả tạo, nhìn họ vừa chụp ảnh chung vừa ngầm ganh đua, nhìn họ cười nói châm chọc hỏi nhau bình thường có hay chỉnh ảnh không.

Khéo thật, cả ba đều là mỹ nữ trời sinh.

Ai cũng trả lời: không chỉnh nha!

Cậu sinh viên vừa nãy phát phiếu khảo sát đã đi chỗ khác phát tiếp, nhưng trí nhớ khá tốt, vẫn nhớ quay lại phát bóng bay.

Cậu ta ôm một chùm lớn, tay còn lại cầm lẻ một quả, nhìn cảnh một nam ba nữ trước mặt thì hơi ngớ người, hình như đưa cho cô gái nào cũng không ổn.

Thế là cậu ta nhanh trí, giao quyền lựa chọn cho Triệu Mục Trinh.

“Đây, tặng bạn gái cậu đi.”

Quả bóng trong suốt được quấn đèn nhấp nháy đổi màu, Triệu Mục Trinh cầm trong tay, ánh sáng li ti như những vì sao rơi trên gò má anh, thoáng chốc còn phản chiếu vào đáy mắt. Anh nhìn Ước Tây, môi khẽ động đậy.

Âm thanh còn chưa phát ra, tay anh đã trống không.

Khương Di giật lấy quả bóng, trên mặt vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, trông giả dối y hệt kiểu cười cong mắt thường ngày của Ước Tây: “Cái này là của em, em điền phiếu khảo sát mà.”

Về lý thì đúng là vậy.

Nhưng Triệu Ước Tây đâu phải người thích nói lý lẽ.

“Triệu Mục Trinh, em muốn!”

Triệu Mục Trinh ngoảnh lại phía sau như đang tìm cậu sinh viên phát bóng khi nãy, muốn thì dễ thôi, điền thêm tờ nữa là được.

Ước Tây cũng hiểu ngay ý anh.

“Em không điền gì hết! Em chỉ muốn cái này!”

Không phải muốn quả bóng bay, mà là muốn quả bóng bay được nói “tặng cho bạn gái Triệu Mục Trinh.”

Khương Di không ngại thêm dầu vào lửa, tốt bụng nói khích: “Không thể điền đâu nha, nếu không nửa cái quảng trường này sẽ biết có người nổi tiếng đến đó, không ổn lắm nhỉ.”

Bặc Tâm Từ trả lời tin nhắn của Bành Duy Châu xong, nghe thấy vậy, âm thanh chưa kịp đi qua não đã buột miệng, Ước Tây không tiện nhưng cô ấy tiện mà.

“Hay là để tôi ——”

Câu nói bị chặn lại bởi ánh mắt Ước Tây liếc sang, rẽ một góc 180 độ: “Tôi thấy mọi người cứ nên bàn bạc tiếp đi, hì hì…”

Điện thoại Khương Di đổ chuông, sau khi trả lời vài câu ngắn gọn, cô ấy lắc lắc quả bóng bay, đèn nhỏ nhấp nháy rực rỡ, nói với Triệu Mục Trinh: “Cô giúp việc giục rồi, thầy giáo Tiểu Triệu đưa em về đi.”

Ước Tây sắp nghiến nát răng rồi.

Hai người kia vừa rời đi, cô bạn thân vội xoa lưng trấn an, dịu giọng dỗ dành: “Chúng ta không giận, không giận nha bé cưng, tớ sẽ bảo Bành Duy Châu chuẩn bị mười tám anh đẹp trai, tối nay chúng ta quẩy cho đã đời!”

“Phải mười tám người như Triệu Mục Trinh cơ!”

Mười tám người? Lại còn phải như Triệu Mục Trinh?

Thôi bỏ đi.

Bặc Tâm Từ hít sâu một hơi, làm bộ muốn xông lên trước: “Chắc chưa đi xa đâu! Chị đây liều mạng cũng phải cướp bóng về cho cưng!”

Sau khi Bặc Tâm Từ nói chuyện điện thoại với Bành Duy Châu xong, sắc mặt Ước Tây vẫn không khá lên chút nào, hai người đi về phía lề đường, chưa được mấy bước đã nhìn thấy chiếc Maserati màu cam choé.

Bên cạnh gương xe kẹp một quả bóng bay tròn xoe, trong suốt lấp lánh, trên đầu cán dài gắn nhiều ánh đèn nhấp nháy như những vụn sao nho nhỏ.

Ước Tây lập tức bật cười.

Mây mù tan biến, đắc ý không thôi, cô lon ton chạy tới gỡ bóng bay ôm vào lòng.

“Cậu nhìn đi! Của tớ đấy!”

.

Editor: Mấy bà đọc xong chương này có nhận ra hai nhân vật phụ Khương Di, Trần Nghiêu Sơn được miêu tả khá đặc biệt không? Bởi vì tác giả từng có ý tưởng viết truyện riêng cho 2 người này á, mà bả bảo hết cảm hứng nên cất xó rồi :))) Ai thích đọc thử văn án thì kéo xuống dưới nha.