“Trai đẹp số một khoa Vật lý”| editor: ilovesther_
Sau đêm Giáng sinh nhộn nhịp, trên bàn ký túc xá của Ước Tây có thêm một hàng táo, đều là do các bạn cùng lớp tặng. Kỳ học này chẳng môn nào cô đi đủ số buổi, nhưng mối quan hệ với bạn bè lại khá tốt.
Cô cũng không ngờ mình được yêu mến đến vậy.
Hoặc có thể nói là từ trước tới giờ, dưới sự tẩy não của Cố Ngọc Bình, cô vẫn luôn mắc kẹt trong một suy nghĩ sai lầm. Cố Ngọc Bình tận tình khuyên nhủ rằng cô quá xinh đẹp, lại còn là ngôi sao nổi tiếng, mấy cô gái cùng tuổi ở trường cấp ba thường tâm tư phức tạp, dù trước mặt hay sau lưng đều sẽ nói xấu cô, xa lánh cô, cô sẽ không thể có cuộc sống cấp ba bình thường, vậy nên cứ ở đoàn phim nhiều còn tốt hơn.
Buồn cười là, lâu dần Ước Tây cũng tin thật.
Chưa tiếp xúc cô đã mặc định rằng sẽ chẳng có cô gái nào thích mình, nhưng thực tế quan hệ giữa cô với Bặc Tâm Từ, hoặc với mấy cô bạn trong giới đều rất tốt.
Từ khi đến Học viện Điện ảnh, cô thường xuyên được hai cô bạn cùng phòng và các bạn trong lớp chăm sóc, không ai vì việc cô xinh đẹp, nổi tiếng mà xa lánh hay dè chừng.
Tiếp xúc vài lần là biết Triệu Ước Tây chỉ có vẻ bề ngoài lạnh lùng chứ thực ra khá ngốc, hay lạc đường, dễ quên đồ linh tinh. Hỏi chuyện về người trong giới cô sẽ không bao giờ nói xấu sau lưng, nhưng hỏi chuyện của bản thân thì cái gì cô cũng kể hết, không cố tình ra vẻ thần bí.
Trên bàn bày không ít chai lọ, nào là mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, dụng cụ trang điểm chen chúc nhau, thêm một hàng táo đỏ xếp dọc mép bàn, có quả còn nguyên bao bì đã được Ước Tây gỡ ra hết, tổng thể trông khá ấm cúng.
Nhưng khi mở máy ảnh điện thoại lên, chỉnh mấy góc độ vẫn không ra được cảm giác ưng ý.
Ước Tây mà đã có hứng thì vô cùng kiên nhẫn với những chuyện nhỏ nhặt này, cô loay hoay hơn chục phút, vừa cất vừa giấu, cố gắng tạo cho bàn học không khí tự nhiên mà vẫn tinh tế, đậm chất cuộc sống đời thường.
Quan trọng nhất là phải làm nổi bật hàng táo đỏ, lát nữa cô sẽ đăng lên Weibo.
Cô bạn cùng phòng chuyên về mảng thời trang thường ngày vẫn tự chụp tự chỉnh ảnh, rất chú trọng đến trọng tâm bức ảnh, cô ấy nhìn rồi nhắc Ước Tây:
“Tây Tây, cậu cất quả bóng bay đằng sau kia đi, nổi bật quá.”
Ước Tây đang tìm sticker Giáng sinh, ngón tay di chuyển trên màn hỉnh chỉnh vị trí, nghe vậy cũng không rời mắt khỏi tấm ảnh, chỉ là khoé miệng không kìm được mà cong lên.
“Nổi bật lắm hả?”
Cô bạn cùng phòng gặm táo rột rột, quả táo mới rửa xong còn đọng nước, khi cô bạn ghé sát lại, vài giọt nước nhỏ xuống cánh tay Ước Tây, lạnh lạnh, có mùi trái cây thơm ngọt.
“Dĩ nhiên rồi, đèn nhấp nháy quá mà.”
“Nhấp nháy thì cứ nhấp nháy đi.”
Ước Tây chỉnh sticker xong, vô cùng ưng ý, ấn đăng Weibo.
[ Hình ảnh ] [ Giáng Sinh vui vẻ ]
Xong xuôi cô cũng không để ý phần bình luận.
Còn một tháng nữa là đến nghỉ đông, ngoài mấy môn thi cuối kỳ, vở kịch lớn của lớp Diễn xuất cũng đã được xếp lịch, lịch trình khá gấp rút, ngoài ôn tập bài vở thì thời gian còn lại sẽ dành cho tập kịch.
Hợp đồng đại diện chưa quay quảng cáo, bên công ty sản xuất muốn quay càng sớm càng tốt nhưng chị Tinh vẫn cố cản lại.
Học kỳ đầu tiên ở đại học, mở đầu đã không trọn vẹn, kết thúc làm thế nào cũng phải suôn sẻ.
Chị Tinh ngoài miệng cố tình hung dữ: “Tại lo lắng em học hành không tốt đấy, nhỡ đến lúc thi trượt, bảng điểm bị tung lên mạng, người ta lại bảo studio bóc lột chỉ lo kiếm tiền, cuối cùng chịu khổ vẫn là chị đây này!”
Ước Tây giơ tay cam đoan, thi sẽ điểm cao, kịch sẽ diễn hay, tuyệt đối không để chị Tinh chịu khổ!
“Tốt nhất là em nói được làm được nhé!”
Buổi chiều đi tập kịch, giờ giải lao, Ước Tây gọi cà phê và đồ ngọt cho mọi người trong phòng tập. Vở kịch lớn cuối kỳ là hợp tác liên chuyên ngành, ngoài khoa Diễn xuất của cô còn có người bên khoa Kịch và khoa Đạo diễn, Ước Tây không câu nệ, đã mời là mời hết.
Ăn uống no nê, mọi người lại tiếp tục tập thoại, thảo luận cách bố trí sân khấu.
Đến tối muộn, hai dãy đèn tuýp trên trần sáng trưng, ánh đèn chiếu lên sàn gỗ màu be bóng loáng.
Ước Tây cất sạc dự phòng và bình giữ nhiệt của mình, vừa quay đầu đã thấy có người.
Áo hoodie graffiti kết hợp với áo khoác bò sờn cũ, trông rất thời thượng và không sợ lạnh.
Chàng trai này tên là Phạm Minh Hiên, sinh viên khoa Đạo diễn, cũng là đạo diễn của nhóm cô.
Ước Tây có ấn tượng về người này.
Lúc mới bắt đầu, Phạm Minh Hiên đối xử khá lạnh nhạt với cô —— không phải kiểu lạnh nhạt quá tiêu cực, điều này thể hiện ở việc anh ta đối xử với các bạn nữ khác trong nhóm vẫn bình thường, nhưng cứ đến Ước Tây thì lại cố tình tránh tiếp xúc, đưa kịch bản cũng nhờ bạn nam khác đưa hộ.
Ước Tây kinh qua bao nhiêu đoàn phim, chút phân biệt đối xử non nớt này chẳng thấm vào đâu, cô chẳng buồn bận tâm, tám với mấy bạn nữ trong nhóm còn không hết chuyện, thời gian đâu mà để ý mấy cậu con trai.
“Cảm ơn cà phê hồi chiều nhé, bọn tôi chuẩn bị đi ăn lẩu ở cổng Nam, quán đó khá ngon, cậu muốn đi cùng không?”
Phạm Minh Hiên bước đến nói, tay chỉ về phía sau, Ước Tây nghiêng đầu thấy mấy khuôn mặt cười hềnh hệch, còn có hai người mặt lạ hoắc, trước đây chưa từng gặp, chắc là sinh viên khoa Đạo diễn.
Ước Tây xách túi, lịch sự từ chối: “Tôi không đi đâu, cảm ơn nhé. Các cậu ăn vui vẻ.”
Phạm Minh Hiên chắn trước mặt Ước Tây, vẻ mặt căng thẳng, “Đợi đã, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Ước Tây cảm thấy buồn cười: “Sao vậy, các cậu ăn lẩu còn cần tôi phê duyệt hả?”
Phạm Minh Hiên cũng bật cười: “Không phải, tại tôi thấy hình như giữa chúng ta có hiểu lầm. Thật ra lúc đầu nhận danh sách nhóm, biết phải cùng nhóm với cậu, nói sao nhỉ, tôi không thoải mái lắm. Tôi biết cậu có kinh nghiệm phong phú, nên rất sợ cậu…”
Câu này nói thế nào cũng dễ lỡ lời mà thành nặng nề, anh ta khựng lại, nhưng Ước Tây đã hiểu ý, khẽ ồ lên, nói tiếp:
“Ồ, sợ tôi biến công sức cả nhóm thành sân khấu cá nhân của mình, can thiệp vào kế hoạch đạo diễn của cậu đúng không?”
Phạm Minh Hiên nói: “Tại trước đây từng có trường hợp như vậy rồi, nghệ sĩ nổi tiếng, kinh nghiệm nhiều hơn bọn tôi.”
Ước Tây hiểu, nếu thực sự xảy ra bất đồng, nghệ sĩ nổi tiếng mở miệng ra nói câu “trong đoàn phim là như thế đấy, cậu đã từng thấy chưa?”.
Lời này ai nghe mà chẳng sợ.
“Mỗi người một chuyên môn mà, tôi có phải đạo diễn đâu, nếu chỉ nhìn thôi là biết hết thì tôi còn vào trường Điện ảnh làm gì, đóng phim bao nhiêu năm nay rồi.”
Ước Tây dễ nói chuyện hơn Phạm Minh Hiên nghĩ.
Anh ta chỉ tay vào đám bạn: “Vậy thì cùng đi ăn lẩu nhé? Tôi mời.”
Ước Tây lắc đầu: “Thật sự là không được.”
Phạm Minh Hiên: “Sao vậy?”
Ước Tây nghiêm túc nói ra hai chữ: “Giảm cân.”
Muốn trách thì phải trách con phố ăn vặt gần Đại học Hi, nó thật sự đã làm Ước Tây béo thêm vài cân thịt, mấy ngày nay cô leo lên cân là sợ phát khiếp, may mà dạo này không phải lên hình, chứ không ngay cả Tiểu Cốc cũng sẽ bị chị Tinh mắng.
Bữa tối, cô gọi đồ ăn về ký túc xá.
Hộp salad bị Ước Tây lật tung đáy, cuối cùng tìm thấy nửa lát giăm bông, cô cuốn cùng đám xà lách khô như cỏ rồi nhét vào miệng.
Không ăn thì đói.
Ăn rồi thì khổ.
Tự giác giảm cân rốt cuộc là cái khổ ải trần gian gì vậy?
Ước Tây than ngắn thở dài, rảnh rỗi lướt Weibo, phát hiện một blogger nhiếp ảnh mấy triệu người theo dõi tên Malloy vừa ấn theo dõi mình. Cô bấm vào trang cá nhân, đa phần là video ngắn, có cảnh thiên nhiên có cảnh chân dung, phong cách khá độc đáo.
Lướt xuống thì thấy ảnh selfie của Phạm Minh Hiên, Ước Tây hiểu ra, ấn theo dõi lại.
Lịch trình ba điểm: ôn thi – tập kịch – quay quảng cáo cứ thế trôi qua, thoáng cái đã sang tháng Một, Ước Tây hơn một tuần rồi chưa gặp Bặc Tâm Từ, tin nhắn WeChat chất thành đống.
Chuyện chính chỉ có một.
Thứ Bảy tuần này là sinh nhật cậu em họ của Bành Duy Châu, hẹn Ước Tây nhất định phải nể mặt đến dự.
Bặc Tâm Từ: [ Người ta miệng ngọt xớt gọi tớ là “chị dâu thân yêu ơi”, cái nguyện vọng nhỏ nhoi này mà người làm chị dâu như tớ không thực hiện được thì còn mặt mũi nào nữa! Nói chung cậu phải đến đấy, trời có sập cậu cũng phải đến! ]
Chuyện nhỏ thôi, nhưng Ước Tây vẫn lo lắng.
[ Không có yêu cầu trang phục chứ? Không phải mấy cái party kỳ quái đâu nhỉ? ]
Bặc Tâm Từ: [ Tất nhiên, tớ bảo đảm với cậu! Chỉ có vài người bạn đại học của nó thôi, bất ngờ duy nhất chắc là cậu sẽ “vô tình” thu hoạch thêm vài fan nam, dù sao gu thẩm mỹ của trai thẳng đều giống nhau, cậu lại xinh thế cơ mà! ]
Thấy bản thân sắp được thổi phồng lên trời, Ước Tây vội ngăn lại.
[ Thôi được rồi, tớ đi, nhưng tớ chỉ ghé qua cho có mặt thôi đấy nhé. ]
Bặc Tâm Từ: [ Cậu chỉ cần ghé qua cũng tính là tiên nữ hạ phàm rồi! Không cần cầu kỳ! ]
Chiều thứ bảy Ước Tây còn buổi tập kịch, sau khi kết thúc cô về ký túc xá tắm rửa, trang điểm đơn giản, chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều mà mở tủ quần áo lấy luôn chiếc váy len màu đen, kiểu dáng ôm sát tôn lên vai thon lưng thẳng, đi đôi bốt cao quá gối, khoác thêm áo phao đen dài, xách chiếc túi giản dị rồi ra cổng trường.
Lên taxi, Ước Tây cúp điện thoại của Bặc Tâm Từ, chuyển qua WeChat nhắn cho cô bạn biết mình đã lên xe, không cần cử người đến đón.
Quán bar Phiến Mộng Ước Tây rất quen thuộc, nằm trên phố bar nổi tiếng nhất thành phố Bắc Hi.
Suốt quãng đường, cô không để ý điện thoại.
Nhìn biển đèn rực rỡ ngoài cửa kính, cô nhớ tới quả bóng bay hot trend gần hết hơi trong ký túc xá, dây đèn nhấp nháy cũng không còn sáng nữa.
Xe vừa rẽ vào phố bar đã như đâm sầm vào biển đèn chớp nháy và tiếng ồn ào náo nhiệt, tài xế tìm được chỗ đỗ thuận tiện, Ước Tây quét mã trả tiền, kéo thấp chiếc mũ trùm viền lông rồi bước nhanh vào trong quán.
Cô lên tầng hai gửi áo khoác, giờ này quán bar vẫn chưa thực sự náo nhiệt, cách một bức tường cách âm bọc nhung đỏ sẫm, chỉ loáng thoáng nghe thấy ai đó đang hát bài khuấy động không khí.
Vì ít người hưởng ứng, nhịp sôi động cứ mãi ngập ngừng, luôn có cảm giác thiếu thiếu gì đó, vẫn còn trống trải.
Em họ Bành Duy Châu bao trọn khu vực VIP ngay trung tâm, đảo mắt nhìn quanh, nam nhiều nữ ít.
Trong số mấy cô gái hiếm hoi ấy, Bặc Tâm Từ mặc chiếc áo len ngắn màu đỏ, một bên không tay một bên ống loe, phất phơ trước gió, bước chân nhanh nhẹn như bà mối tiến tới chỗ cô:
“Nói cho cậu biết chuyện này! Có bất ngờ đấy!”
Không đợi Ước Tây hỏi, hai người lại tiến thêm mấy bước, trong đám đông có một chàng trai đội mũ chóp đỏ có tua rua kim tuyến phát sáng lao ra, vô cùng phấn khích vẫy tay gọi mọi người.
“Chào mừng nào! Mau lên! Mau chào mừng nào!”
“Bùm ——”
“Bùm ——”
Giấy màu và ruy băng kim tuyến bay tứ tung.
Thậm chí có một mảnh nhỏ rơi xuống mí mắt Ước Tây, hơi ngứa, cô chớp chớp mắt, mảnh giấy lấp lánh trượt xuống.
Khung cảnh trước mắt nhộn nhịp, tiếng cười nói huyên náo, bởi vì không ít người đã vây quanh Ước Tây, nên khu ghế VIP hình chữ U bỗng trở nên vắng vẻ.
Vắng đến mức tầm nhìn cũng bỗng nhiên quang đãng.
Nghi thức chào mừng đã kết thúc, nhưng Ước Tây lại cảm thấy tiếng “bùm bùm” kia vẫn chưa biến mất, còn có xu hướng ngày càng mạnh hơn bên tai cô.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nguồn âm thanh phát ra từ dưới lớp váy mỏng, ngay vị trí lồng ngực.
Anh cũng mặc đồ đen.
Chiếc áo sơ mi đen khoác lên người anh toát ra vẻ cấm dục mà trầm tĩnh, cả người hơi nghiêng về phía trước, hai tay đặt nhẹ trên đầu gối, những ngón tay thon dài kẹp lấy ly rượu vuông đựng chất lỏng màu hổ phách.
Viên đá trong ly nửa nổi nửa chìm, phản chiếu mọi ánh sáng mờ ảo xung quanh, như một viên kim cương lấp lánh xoay tròn trong lòng bàn tay anh.
Chủ tiệc sinh nhật phấn kích đến mức căng thẳng, đưa tay ra: “Tây Tây, chào cậu, tớ là Vệ Bân, em họ của Bành Duy Châu. Tớ rất vui vì cậu đồng ý đến dự tiệc sinh nhật của tớ, tớ… tớ sắp không nói nên lời rồi!”
Ước Tây cố lấy lại chút tỉnh táo, bắt tay với Vệ Bân.
“Xin chào, rất vui được gặp cậu.”
Bên cạnh có một ánh mắt sắc lạnh chợt quét qua.
Bặc Tâm Từ đẩy nhẹ Vệ Bân: “Được rồi được rồi, buông ra nào! Mau giới thiệu cho Tây Tây mấy người bạn này đi, không thì cô ấy chẳng quen ai, tối nay chơi tiếp kiểu gì hả?”
Vệ Bân buông tay, vội vàng nói vâng dạ, nghiêm túc hết mức có thể:
“Đây là bạn cùng phòng của tớ, Khang Thắng.”
Ước Tây chủ động đưa tay ra, Khang Thắng rõ ràng bị bất ngờ, lúng túng không biết nên đặt tay ở đâu, còn vô thức liếc sang cô gái mặt tròn bên cạnh. Cô gái đó trông cứ như là em bé trong tranh dân gian, trắng trẻo mềm mại, giọng nói cũng ngọt như kẹo.
“Mau bắt tay đi chứ, ngôi sao lớn đó!”
Khang Thắng nắm nhẹ đầu ngón tay Ước Tây một cái rồi buông ra, căng thẳng nói một lèo: “Chào cậu, tôi là Khang Thắng, bạn cùng phòng của Vệ Bân. Nhưng bọn tôi không học cùng ngành, tôi học Vật lý.”
Cô bạn gái giọng ngọt như kẹo của anh ta bật cười: “Người ta có hỏi anh học khoa nào đâu.”
Vệ Bân nói: “Đây là bạn gái của Khang Thắng.”
Ước Tây đưa tay: “Chào bạn, mình là Triệu Ước Tây.”
Cô bạn gái nắm tay cô, ngọt ngào hỏi lát nữa có thể chụp ảnh chung không.
Ước Tây cũng cười ngọt ngào đáp lại: “Được chứ.”
Bởi vì người nào đó ngồi tận trong góc xa nhất, Ước Tây bắt tay hết một lượt, Vệ Bân mới phát hiện còn sót một con “cá lọt lưới”, bèn chỉ tay về phía đó, giọng điệu khoa trương nói:
“Đây là Triệu Mục Trinh! Cũng là bạn cùng phòng của tớ, trai đẹp số một khoa Vật lý, Đại học Hi trăm năm lịch sử chưa có ai vượt qua cậu ấy đâu!”
Ước Tây vươn tay, vui vẻ phụ hoạ: “Lợi hại vậy sao? Chào cậu, tôi là Triệu Ước Tây.”