Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 54



“Đến bên anh đi”| editor: ilovesther_

Triệu Mục Trinh ngồi ở ghế phụ, nhìn qua kính chắn gió đằng trước, bên cạnh biển hiệu quảng cáo có gắn đèn ở trạm dừng, một cô gái mặc áo khoác đen đang nhéo tai một chàng trai, vặn đến mức người kia nghiêng ngả như cái cây cong cổ.

Nào là quét chân, nào là vung nắm đấm, đối phương tránh đòn như đang nhảy tap dance, lúc thì né sang phải ba tấc, lúc thì lấy tay che ngực bên trái ba tấc. Tất cả đều vô ích, rõ ràng người ra đòn đã rất thành thạo kỹ năng đánh người rồi.

Còn ai vào đây nữa, chẳng phải cô bạn gái dịu dàng yếu ớt, đến nắp chai cũng không vặn nổi của anh đây sao.

“Chú Tiểu Trương, dừng xe đi ạ.”

Lương tâm cuối cùng còn sót lại trong vai trò làm anh của Ước Thư Lâm, có lẽ chính là khi thấy có người bước đến, theo phản xạ khẽ nghiêng người che chắn trước mặt Ước Tây.

Nói sao nhỉ, giống như dùng đũa để uống nước sôi, thừa thãi vô cùng, hoàn toàn không cần thiết. Ước Tây ngay giây sau đã bực mình đẩy anh ta ra.

Chắn mất bạn trai cô rồi.

“Biến!”

Ước Tây vuốt lại mấy lọn tóc rơi ra trước vai vì màn thi triển võ công ban nãy, thông báo ngắn gọn với Ước Thư Lâm: “Bớt hại con gái nhà người ta đi. Không có tiền, chỉ có một cái mạng thôi, là cái mạng của anh đấy.”

Triệu Mục Trinh đã đi tới gần, trên người mặc một chiếc áo khoác trắng có mũ, bên trong là áo len cao cổ dệt kim cùng tông màu, quần jean ống suông màu xanh đậm, ống quần gập gọn gàng. Anh đi đôi giày thể thao trắng tinh, bước đến trước mặt Ước Thư Lâm đang méo mặt th* d*c vì đau.

Hình ảnh tương phản mạnh mẽ, có chủ đề rõ ràng.

—— Sự khác biệt giữa các cá thể nam giới loài người.

Một người là nam chính bước ra từ bản OST phim Hàn, sạch sẽ, dịu dàng, thâm tình; một người vừa xuất hiện đã khiến khán giả lo lắng, thầm nghĩ thằng ngu này chắc chắn sắp làm chuyện xấu.

Từ ánh mắt Ước Thư Lâm nhìn Triệu Mục Trinh, có thể thấy rõ anh ta cũng khá biết thân biết phận.

Cùng cha mẹ sinh ra, cùng thừa hưởng cái gen tự luyến giống Ước Tây, Ước Thư Lâm hiếm khi chịu thua ai về mặt nhan sắc. Đối với các “tiểu thịt tươi” trong giới giải trí, anh ta luôn giữ thái độ khinh thường, phán một câu: toàn tô son trát phấn.

“Cậu là…?”

Ước Tây không cho họ thời gian tự giới thiệu, chỉ tay về hai phía, giải quyết nhanh gọn.

“Đây là bạn trai tôi, Triệu Mục Trinh.”

“Ước Thư Lâm.”

Triệu Mục Trinh khẽ gật đầu chào Ước Thư Lâm: “Chào anh.”

“Chào cậu, chào cậu.”

Ước Tây không có ý định giới thiệu Triệu Mục Trinh và Ước Thư Lâm làm quen, nói xong cô bảo Ước Thư Lâm tự lo mà về, chú ý an toàn, rồi chuẩn bị rời đi cùng Triệu Mục Trinh.

Cửa sau xe được mở ra, Triệu Mục Trinh giơ tay chắn hờ trần xe cho cô, Ước Tây cúi người, vừa đặt một chân vào.

Ước Thư Lâm từ biển hiệu quảng cáo đuổi tới: “Có xe thì cho tôi đi nhờ một đoạn! Cái chỗ chết tiệt này khó bắt xe quá, gió lạnh sắp chết cóng tôi rồi!”

Cửa ghế phụ vừa mở ra, Ước Thư Lâm đụng ngay gương mặt cười hiền hoà của chú Tiểu Trương. Anh ta cũng cười lại, thắt dây an toàn, quay đầu hỏi Triệu Mục Trinh ngồi ghế sau: “Anh bạn, cậu ổn phết nhỉ, có tài xế riêng luôn?”

Triệu Mục Trinh trả lời: “Không phải của tôi.”

Ước Thư Lâm lại hỏi: “Thế cậu mua xe chưa?”

“Chưa.”

Ước Thư Lâm: “Chưa có bằng lái?”

Triệu Mục Trinh: “Có bằng, không có xe.”

Ước Thư Lâm bĩu môi, “chậc” một tiếng đầy ẩn ý.

Trong đầu Triệu Mục Trinh bỗng nhớ lại một đêm ở trấn Thường Vu, chiếc xe bốn bánh chở dưa hấu chạy ngang qua con ngõ nhỏ, để lại làn khói nồng nặc mùi dầu. Triệu Ước Tây say rượu gục đầu trên vai anh, nói: “Triệu Mục Trinh, cậu chẳng có xe gì cả, vô dụng quá đi mất…”

Anh em ruột vẫn có sự ăn ý.

Ước Thư Lâm lại hỏi tiếp: “Hai năm tới có dự định mua nhà ở Bắc Hi không?”

Triệu Mục Trinh: “Không.”

Ước Thư Lâm từng nghe Tần Hàn nói sơ qua về Triệu Mục Trinh, nhưng chỉ là vài câu lúc say rượu, không rõ thật giả: “Cậu học ở Đại học Hi nhỉ? Chuyển hộ khẩu chắc không khó, còn có thể mua nhà. Chẳng lẽ cậu định về quê?”

Triệu Mục Trinh: “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Ước Thư Lâm nghĩ đến việc mình cũng đang lo lắng chuyện tiền bạc, bèn chắp hai tay lên đầu gối, chà xát một cách mệt mỏi như thợ xây đi vác gạch về mà chẳng có cơm nóng ăn, than thở: “Haizzz, đàn ông chúng ta…”

Lúc ăn tối ở quán vịt quay, Ước Thư Lâm không nể nang gì tên quỷ mắt xanh nên chẳng uống giọt rượu nào, vậy mà giờ đây lại cứ như mấy ông chú trung niên sau khi ngà ngà say, bắt đầu thao thao bất tuyệt về tình hình quốc tế, từ sự phát triển kinh tế mấy năm gần đây của Bắc Hi cho tới xu thế ngành nghề, tiện thể châm biếm thời cuộc.

“… Nói sao nhỉ, tiền thì đúng là khó kiếm, nhưng cơ hội cũng đầy rẫy, chỉ xem có biết nắm bắt hay không thôi.”

Ước Tây đã nhịn đến cực hạn.

“Chú Tiểu Trương, phía trước có chỗ dừng xe không ạ?”

Tái xề Tiểu Trương nhìn Ước Tây qua gương chiếu hậu: “Cô Triệu muốn xuống mua gì sao?”

Ước Thư Lâm phản ứng rất nhanh, lập tức xua tay bảo chú tài xế đang chuẩn bị giảm tốc cứ tiếp tục chạy, quay đầu cười nịnh nọt hứa với Ước Tây: “Tôi không nói nữa, không nói nữa thật đấy. Sắp đến nơi rồi, Tây Tây, đừng đuổi anh trai cô xuống xe giữa đường mà.”

Ước Tây ném cho anh ta một ánh mắt hình viên đạn.

Ước Thư Lâm mặt dày quen thói, người uốn éo như cái bánh quẩy chen xuống ghế sau, tiện tay kết bạn WeChat với Triệu Mục Trinh.

Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước cửa một căn hộ có vườn hoa nhỏ ở phía Nam khu Thời Xuân. Ngược về mười mấy năm trước, khi các khu nhà ở mang phong cách Trung Quốc cao cấp ở thành phố Bắc Hi còn chưa sốt giá, thì những căn hộ kiểu nhà vườn như này vẫn được xem là rất thời thượng.

Đêm đông lạnh lẽo, Ước Thư Lâm đi đến chốt bảo vệ, mượn lửa hút thuốc từ anh bảo vệ quen mặt, rồi tựa vào cửa sổ nhỏ, vừa nhả khói thuốc vừa cười nói vui vẻ với anh bảo vệ đang thò nửa cái đầu ra. Tia đỏ ở đầu thuốc lá lập loè theo từng hơi thở, tư thế của Ước Thư Lâm trông vô cùng quen thuộc và thả lỏng.

Đó là cảnh Triệu Mục Trinh thấy khi nhìn theo ánh mắt của Ước Tây.

“Em muốn xuống xem thử không?”

Ước Tây lắc đầu.

Cô chỉ bỗng dưng nhớ lại cảnh cả nhà bốn người họ dọn vào An Phỉ Hoa Viên ngày trước.

Mấy chiếc xe tải nhỏ ra ra vào vào.

Cô mặc váy nhỏ, ôm con thỏ bông của mình, nhảy từng bậc trên bậc thềm lát gạch, như một nàng công chúa vừa đặt chân đến lãnh địa mới.

Cô cùng Ước Thư Lâm hơn cô hai tuổi, chơi chạy đuổi bắt quanh mấy thùng đồ lớn nhỏ dưới đất. Cô bảo Ước Thư Lâm cõng mình chạy, Ước Thư Lâm khi đó hơi còi cọc, chỉ cao hơn cô một chút xíu, cõng cô chạy được vài bước đã lảo đảo ngã thẳng vào bồn hoa.

Ước Tây không sao, Ước Thư Lâm rụng mất hai cái răng cửa.

Nói chuyện còn bị gió lùa một thời gian.

Hồi đó, cô và Ước Thư Lâm đều nghĩ căn nhà này thật đẹp.

Từ khi nào bắt đầu không thích nơi này nữa?

Có lẽ là vô số lần không muốn đến đoàn phim, không muốn đến studio, dù nũng nịu hay khóc lóc thế nào cũng vô ích, Cố Ngọc Bình chỉ lau sạch nước mắt trên mặt cô, nói rằng bố con làm ăn thua lỗ, mỗi tháng còn phải trả một khoản vay thế chấp lớn, Tây Tây ngoan nhé, chúng ta không thể mất căn nhà to đẹp này được.

Một luồng khí nghẹn lơ lửng trong lồng ngực.

Cảm giác đó giống như con ve sầu lột xác, có chút đau nhói và kéo căng âm ỉ, nhưng bạn hiểu rằng không sao cả — ai rồi cũng đến lúc phải bước ra khỏi tuổi thơ, lớp xác ve chẳng có mấy tác dụng bảo vệ ấy, chỉ là cô lột ra sớm hơn người khác mà thôi.

Ước Tây quay đầu, lao về phía trước, như thể sau lưng thực sự mọc ra một đôi cánh vô hình. Hai tay cô ôm lấy cổ Triệu Mục Trinh, mặt úp xuống, giọng nói nghẹn lại trong lớp vải mềm mại và thơm tho nơi cổ áo anh.

“Triệu Mục Trinh, anh thích kiểu nhà như thế nào?”

Triệu Mục Trinh ra hiệu cho chú Tiểu Trương khởi động xe, rồi vòng tay ôm lấy Ước Tây.

“Anh sao cũng được, còn em?”

Ánh đèn đỏ vàng bên ngoài cửa xe nhanh chóng lùi lại phía sau, những vệt sáng chớp nháy liên tục như một thước phim tốc độ cao, gam màu kỳ dị đó lướt nhanh qua mí mắt cô, nhưng không hề ảnh hưởng đến nhịp chớp mắt.

Cô trông rất yên tĩnh.

“Em thích căn nhà ở trấn Thường Vu của gia đình anh.”

Hành lang sâu hun hút, gió xuyên qua sảnh chính thấm đẫm tháng năm thổi đến, mát mẻ và lặng lẽ, còn phảng phất hương gỗ nhè nhẹ.

Thích từng cánh cửa ngăn, từng gian phòng nhỏ, thích mái ngói cũ kỹ chẳng chịu nổi gió mưa, giếng nước cũ khó kéo, giàn dưa hấu và hoa lựu trong sân nhỏ.

Còn thích cả con mèo nhỏ cô từng nuôi.

“Đỗ Đen dạo này có khoẻ không?”

Triệu Mục Trinh xoa nhẹ tóc cô, ghé sát tai cô thì thầm, giọng nói khẽ khàng như chỉ nói cho một mình cô nghe: “Tú Tú chăm sóc nó rất tốt, nó mãi mãi là con mèo hạnh phúc nhất ở trấn Thường Vu.”

“Tết năm nay anh về trấn Thường Vu, nhớ quay video Đỗ Đen cho em xem nhé.”

“Được.” Triệu Mục Trinh đồng ý nói: “Nếu em thích, sau Tết anh sẽ mang nó lên đây.”

“Thôi, trong thành phố không thoải mái, chắc nó không thích bị nhốt vào túi mèo suốt đâu.”

Không để chú Tiểu Trương chờ dưới tầng, xe dừng hẳn trước khu căn hộ Quân Hoà. Triệu Mục Trinh đưa Ước Tây lên, áo khoác còn chưa kịp cởi, hai người đã tựa vào tủ giày ngay lối vào mà hôn nhau.

Rèm cửa sổ sát đất được kéo gọn sang hai bên, muôn vàn màu sắc đắm chìm trong gam tối mờ mịt, những chùm ánh sáng rực rỡ không mời mà đến, lặng lẽ làm khán giả cho đôi tình nhân trẻ mới bước vào giai đoạn yêu đương say đắm, dùng môi răng để thể hiện nỗi nhớ và niềm yêu.

Triệu Mục Trinh khẽ th* d*c, dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi cô: “Lát nữa anh phải đi.”

“Không ở lại sao?”

“Ngày mai anh về trấn Thường Vu, còn chưa xếp hành lý.”

“Vậy lúc anh quay lại là không được gặp em nữa rồi. Mùng Sáu phim khai máy, mùng Năm em phải đến phim trường.”

Cô đã nhận được kịch bản, địa điểm quay không phải ở trấn Thường Vu.

Nghe nói do cảnh quan hiện tại ở trấn Thường Vu khác biệt khá lớn so với mô tả trong nguyên tác, việc chiếm dụng mặt bằng quay phim cũng khó đàm phán với chính quyền địa phương. Vậy nên các cảnh ở bến tàu sẽ được quay tại một thị trấn cổ du lịch khác tên là Dung Hương, còn nơi ở của nam nữ chính và một phần cảnh sắc trấn cổ thì được phục dựng trong phim trường.

Nếu là trước đây, Ước Tây có lẽ sẽ thấy hơi khó hiểu, càng bám sát nguyên tác thì khâu quảng bá phim sau này sẽ càng thuận lợi, nhưng sau khi biết câu chuyện giữa bố mẹ Triệu Mục Trinh, cô có thể hiểu được vì sao Cát Mạn Sinh lại đưa ra quyết định như vậy.

Nếu trong ký ức có một vùng đất thuần khiết, chỉ cần không đặt chân đến đó, nó sẽ mãi rực sáng ở nơi ấy.

Đêm Giao thừa, Ước Tây và Bặc Tâm Từ ở quán bar.

Khi Triệu Mục Trinh gọi video đến, trong phòng VIP đang vào lúc náo nhiệt nhất, cô nhặt một quả cà chua bi nhưng không cho vào miệng, mà “bụp” một tiếng thả vào ly của mình. Ước Tây lục trong túi tìm tai nghe bluetooth, đi ra ngoài kiếm chỗ yên tĩnh.

Cầu thang sắt bên ngoài bị phun đầy những hình vẽ graffiti kỳ quái, màu sắc táo bạo và hoang dã.

Gần 0 giờ, MC và DJ trong quán bar điên cuồng khuấy động không khí, lúc này chẳng có mấy ai ra ngoài hóng gió. Không khí lễ hội nồng đậm, nhưng con ngõ nhỏ phía sau lại thiếu sức sống, ánh đèn trang trí trở nên vô nghĩa, càng náo nhiệt lại càng trống rỗng.

Cô bấm nhận cuộc gọi, góc nghiêng khuôn mặt chàng trai bất ngờ hiện lên trên màn hình, kèm theo giọng nói phấn khích quen thuộc của một cô bé truyền đến:

“Anh ơi, mình đốt pháo hoa được chưa ạ?”

Triệu Mục Trinh quay đầu nhìn cô bé, nói được rồi.

Ước Tây nghe thấy tiếng bật lửa, không giống loại bật lửa chống gió thông thường, “xẹt” một cái, lửa phụt ra xì xì, cô đoán chắc vẫn là chiếc bật lửa nhựa được tặng kèm ở siêu thị lớn nhất trấn Thường Vu.

Miếng sắt rất dễ bị nung đỏ, sơ ý một chút sẽ bị bỏng tay.

Ánh lửa cũng chập chờn, một cơn gió nhẹ thổi qua là tắt.

Vài giây sau, trong đêm giao thừa trống rỗng ở thành phố Bắc Hi, chợt vang lên tiếng pháo hoa nổ rền từ bầu trời đêm thị trấn Thường Vu, tàn lửa rực rỡ bay về phía bầu trời đen kịt, từng tiếng vang lên, nổ tung.

Trong khung hình có Triệu Mục Trinh, có Triệu Tú Tú mặc áo bông đỏ thẫm, có cả Đỗ Đen bị tiếng pháo hoa doạ sợ mà rúc vào lòng Tú Tú, cả ba đều mặc đồ mới tươi tắn không khí Tết, đều do Ước Tây gửi về.

Triệu Tú Tú nắm lấy bàn chân nhỏ mềm mại của Đỗ Đen, vẫy tay với cô: “Chị Tây Tây, chúc mừng năm mới!”

Triệu Mục Trinh mỉm cười nhìn cô, nói hai câu.

“Triệu Ước Tây, năm mới vui vẻ.”

“Ước Tây, cũng năm mới vui vẻ.”

Ước Tây lặng lẽ bấm chụp màn hình khoảnh khắc này.

Năm mới, thật vui biết bao.

Pháo hoa ở bến tàu cũ trong ngõ Mão Nhật được bắn chừng mười phút.

Ở thành phố bắc Hi, rõ ràng họ cứ quấn quýt bên nhau là có vô vàn chuyện để nói, vậy mà giờ qua video lại ngượng nghịu lạ kỳ.

Cũng có thể là do bóng đèn nhỏ Triệu Tú Tú này, cứ liên tục hỏi “Chị Tây Tây ơi, khi nào chị đến nhà bọn em chơi vậy? Nghỉ hè chị có về đây không? Chị Tây Tây ơi, em nhớ chị lắm á! Chị Tây Tây ơi, chị là ngôi sao lớn đúng không ạ? Có phải chị không được tự do ra ngoài không?”

Ước Tây kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Cô và Triệu Mục Trinh giống như hai người lớn khi phim truyền hình đột nhiên chiếu đến cảnh thân mật, cố tỏ ra tự nhiên trước mặt con nít bằng cách không nói gì, chỉ dựa vào ánh mắt để trao đổi.

Cuối cùng, Triệu Tú Tú vẫn phát hiện ra điều bất thường.

Cô bé nhiệt tình mời chị Tây Tây đến nhà chơi như thế, tại sao anh trai lại không nói giúp một câu nào?

Cô bé bất mãn lắc lắc cánh tay Triệu Mục Trinh: “Anh ơi! Anh nói gì đi chứ.”

Anh bỗng nhiên bật cười, một nụ cười đẹp chết người, môi đỏ răng trắng, vừa nghe tiếng gọi liền nghiêng đầu, mắt hơi cụp xuống, hàng mi dài rung lên như đang trêu chọc nốt ruồi nhỏ dưới khoé mắt. Ước Tây nhìn mà cũng bị mê hoặc không chịu nổi.

Anh hỏi: “Nói gì giờ?”

Triệu Tú Tú hướng dẫn tận tình: “Anh nói là anh cũng nhớ chị Tây Tây, anh cũng muốn chị ấy đến nhà mình chơi! Nói mau đi anh!”

Cô bé doạ nạt, ôm con mèo nhỏ đặt lên vai anh. Đỗ Đen tuy đã lâu không gặp Triệu Mục Trinh nhưng chẳng lạ lẫm chút nào, ngoan ngoãn nằm rạp trên vai anh, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe.

Nửa năm không gặp, Đỗ Đen lớn hơn rất nhiều, cũng mập ra trông thấy. Trên cổ mèo con còn thắt nơ đỏ, kêu “meo” một tiếng mềm mại.

“Anh xem, Đỗ Đen còn biết nói rồi đó.”

Triệu Tú Tú cực kỳ không hài lòng, vừa lắc vừa lay anh.

Triệu Mục Trinh đưa tay lên, ngón tay thon dài khẽ đặt trên vai mình, bàn tay với các khớp xương rõ ràng đặt lên đầu mèo con, v**t v* vài cái.

Cách vuốt ấy, nhìn đã thấy có gì đó sai sai. Hệt như mỗi lúc hôn, anh cũng thích bóp nhẹ cổ Ước Tây như thế, không cho cô trốn, không cho cô tránh. Có lần, Ước Tây nũng nịu thoát ra được, gục đầu lên vai anh than thở: “Hôn mà cứ như thi nhịn thở ấy, anh cho em thở một chút đi.”

Triệu Mục Trinh nhéo nhẹ gáy cô một cái, lực không mạnh lắm, đủ khiến người ta tê rần. Trớ trêu là biểu cảm không chịu nổi trên mặt Ước Tây lại cực kỳ ăn khớp với câu anh nói sau đó.

“Lúc nào cũng đòi nghỉ lấy sức? Thể lực kém thì phải rèn luyện thêm.”

Ước Tây nhào tới cắn anh, giả vờ hung hăng dữ dằn, anh lập tức nhường bước, nói cắn người thì cô là số một.

Ước Tây nghĩ tới đó, nước bọt trong khoang miệng giống như bị k*ch th*ch bởi ký ức, đột ngột dâng lên nơi cổ họng. Cô khẽ nghiêng đầu, đưa tay che nửa mặt dưới một cách tự nhiên.

Cô đang cố nhịn để không bật cười.

Triệu Mục Trinh không chịu nổi sự mè nheo của Triệu Tú Tú, anh hắng giọng một cái, nhìn vào màn hình, giọng nói cứng ngắc mà chân thành: “Anh cũng nhớ em.”

Ước Tây bật cười, hoàn toàn không nhịn được nữa.

Đạo diễn nhỏ Triệu Tú Tú làm việc vô cùng nghiêm túc và có trách nhiệm, nắm bắt trọn vẹn cảm xúc lời thoại của nam chính, nghiêm khắc yêu cầu: “Còn nữa mà! Anh ơi, anh nói tiếp đi chứ! Còn một câu nữa kìa!”

Triệu Mục Trinh: “Muốn em đến nhà anh.”

Triệu Tú Tú không hài lòng: “Anh ơi, phải nói liền mạch! Anh nói tách ra mất rồi, nói vậy chẳng có thành ý chút nào!”

Ước Tây hạ tay xuống, kiểm soát biểu cảm, cô nhàn nhạt nhìn sang, trong mắt thấp thoáng chút thất vọng, cũng hùa theo Triệu Tú Tú châm dầu vào lửa, nhỏ giọng buồn bã nói: “Đúng đó, chẳng có thành ý chút nào. Ai biết có thật sự nhớ em hay không. Vậy thôi em không đến nữa nhé.”

“Anh ơi!”

“Anh mau nói đi! Nói lại từ đầu đi!”

“Anh ơi! Anh nói cho chân thành vào!”

Triệu Mục Trinh sắp bị Triệu Tú Tú làm ồn đến điên rồi.

Ước Tây càng nhìn càng khoái chí.

Anh nâng mắt lên, hơi nhướng mày nhìn cô, ánh mắt đen thẫm mang theo vẻ cảnh cáo như muốn nói “anh nhớ rồi đấy”. Một gương mặt tuấn tú mà làm ra biểu cảm xấu xa đó, sức sát thương quả thực quá lớn, đúng là “văn nhã bại hoại”.

Rõ ràng không biết anh sẽ trả đũa ghi thù như thế nào, nhưng Ước Tây vẫn hơi sợ một chút, ho nhẹ rồi nói: “Không nói thì thôi.”

Khoảng vài giây sau.

Như thể đang đợi cho những ồn ào vô hình lắng xuống, cũng giống như khoảnh ngưng suy tư trước mỗi lời nói quan trọng.

Anh nhìn cô, nói: “Triệu Ước Tây, anh rất nhớ em, đến bên anh đi.”

Bên kia bờ sông, tiếng pháo hoa vẫn vang vọng từ xa, những chùm sáng nhỏ lấp lánh soi rực bầu trời đêm, tiếng động nặng nề mơ hồ như nhịp tim phóng đại trong lồng ngực.

Không biết đã qua bao lâu, đạo diễn nhỏ Triệu Tú Tú vẫn chưa nhận ra nam chính vừa thay đổi lời thoại, chỉ nhỏ giọng nhắc nhở nữ chính:

“Chị Tây Tây, chị sẽ đến chứ?”

— Sẽ đến bên anh ấy chứ?