“Cái thời buổi này, tôi thật sự không hiểu nổi”| editor: ilovesther_
Kết thúc cuộc gọi video với Triệu Mục Trinh, Ước Tây vừa đi bộ quay về vừa mở phần mềm chỉnh ảnh, đưa bức ảnh chụp màn hình lúc nãy vào để điều chỉnh kích cỡ và tông màu.
Những bức ảnh pháo hoa trong đêm thế này, quan trọng là phải tạo độ tương phản sáng tối rõ rệt, làm nổi bật không khí và thần thái của nhân vật.
Chẳng mấy chốc, một tấm hình nền Triệu Mục Trinh đã được Ước Tây hào hứng chỉnh sửa xong. Cô cúi đầu thay hình nền điện thoại, bước đi rất chậm, bất ngờ bị một cái bóng chắn ngang phía trước.
Giọng nam cất lên đầy vẻ khinh thường:
“Cô vì cái đồ của nợ Triệu Mục Trinh mà từ chối Tần Hàn? Quay phim đến hỏng não rồi à?”
Khi nói câu này, đối phương cụp mắt liếc xuống màn hình điện thoại của cô với vẻ ngạo mạn, điếu thuốc cháy dở trên tay bốc khói mù mịt, nồng đến mức khiến người ta ngột ngạt.
Ước Tây khẽ nhướng mí mắt nhìn lên, ngón tay thon dài không hề dừng lại, dứt khoát nhấn nút “Đặt làm hình nền”, lại ngắm thêm một lúc nữa, sau đó mới xem như chính thức quan sát Hà Dập trước mặt.
Người này hôm nay ngồi chung bàn với cô.
Nhưng cái giới này vốn dĩ là thế, có thể ngồi chung một bàn chưa chắc đã thân quen gì với nhau, ai cũng là “bạn bè” cả.
“Đồ, của, nợ?”
Ước Tây đọc từng chữ một, đôi môi xinh đẹp màu đỏ mận khẽ mấp máy, âm điệu tròn vành rõ chữ. Thái độ bình tĩnh này khiến Hà Dập hơi bất ngờ, anh ta không lên tiếng, trong cơn chế giễu ngẫu hứng ban nãy, đột nhiên có thêm chút hứng thú ngoài dự tính.
“Anh vẫn luôn gọi anh ấy như thế?”
Ước Tây tùy tiện chớp mắt với anh ta một cái, cảm xúc khó đoán, lại mang theo vẻ hững hờ đầy khiêu khích.
Đôi mắt chán đời kia, ngày thường nhìn ai cũng lười liếc thêm một cái, nhưng sự kiêu ngạo lại như chiếc móc câu lạnh lẽo, khiến người ta khó mà rời mắt.
Hà Dập quen biết Ước Tây cũng đã hai ba năm, Ước Thư Lâm và anh ta học cùng chuyên ngành đại học, nhưng thực sự quen nhau là qua một buổi tiệc do Bành Duy Châu tổ chức, hai người miễn cưỡng được coi là bạn bè xã giao.
Hà Dập cũng không phải chưa từng có ý với Ước Tây, dù sao Triệu Ước Tây đẹp là điều không ai có thể phủ nhận.
Chỉ là Hà Dập này vốn sĩ diện và kiêu ngạo, xung quanh không thiếu người tự dâng tới cửa, nên sớm đã dẹp bỏ ý định đâm đầu vào tấm thép cứng như cô, huống hồ trong hội bạn anh ta cũng có người theo đuổi mà chẳng ăn thua.
Hà Dập lười nhác đứng đó, một tay đút túi quần, ném ngược câu hỏi về lại phía Ước Tây.
“Chẳng lẽ cậu ta không phải?”
Ước Tây trông còn thảnh thơi hơn cả Hà Dập, gật đầu lấy lệ: “Ồ, nếu anh cảm thấy như vậy, sao không kể cho người anh em tốt Tần Hàn của anh nghe đi? Để cho anh ta vui vẻ một chút, không phải mấy người trước giờ vẫn giỏi trò chế giễu người khác lắm à? Ai mà được các quý công tử nhà giàu các anh đưa lên miệng giễu cợt vài câu, thì đúng là vinh hạnh của họ rồi. Sao, dạo này thiếu trò vui à?”
Hà Dập cười khẩy: “Tôi nhắc đến cậu ta làm gì? Bố tôi ly hôn với Cát Mạn Sinh từ lâu rồi, cậu ta dựa vào đâu mà bám lấy nhà tôi? Nực cười, chẳng qua là cái của nợ mẹ cậu ta dắt tới thôi, tôi với cậu ta không quen thân, việc gì phải kể với Tần Hàn?”
“Vậy à?” Ước Tây khẽ nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu lắm: “Tôi rất thích các bộ phim của bố anh, cũng có tìm hiểu qua đôi chút. Mấy năm nay ngành phim ảnh lạnh lẽo, bao nhiêu đạo diễn nổi tiếng bị giới tư bản ép buộc phải cúi đầu vì tiền, chen chân vào dòng phim thương mại rồi thi nhau làm dở, kết cục là đánh mất danh tiếng khi về già.”
“Nhưng bố anh thì vẫn luôn giữ vững đẳng cấp, danh tiếng tốt, kiếm tiền đầy túi, điều này nhờ vào đâu vậy? Nhờ vào một công ty đầu tư tên là Thanh Hà Ảnh thị, gần 5 năm qua chưa từng vắng mặt trong bất kỳ bộ phim nào của bố anh, ra tay đầu tư hào phóng, mà người đại diện pháp nhân mang họ Cát.”
“Người ngoài không biết chuyện này, công chúng nói rằng đạo diễn Hà nổi danh nhờ loạt tác phẩm của cô giáo Mạn Sinh, hai người nâng đỡ nhau cùng thành công, ly hôn trong hoà bình, vẫn có thể tiếp tục hợp tác cống hiến cho sự nghiệp điện ảnh.”
Nói đến đây cô bỗng chuyển hướng.
“Nhưng tôi thấy, anh nên hiểu rõ, rốt cuộc là ai nâng đỡ ai?”
Ước Tây nghiêng đầu, tay trái đỡ khuỷu tay phải, ngón giữa tay phải ấn nhẹ vào huyệt thái dương, lông mày cô hơi nhíu lại, như đang cố gắng lý giải điều gì đó.
“Anh không nói với Tần Hàn, là vì sợ Triệu Mục Trinh hưởng ké ánh hào quang nhà anh, hay bởi vì… anh ấy vốn dĩ đã là ánh hào quang rồi?”
“Người ta chưa nói bố anh ăn bám, anh lại mắng con trai người ta là đồ của nợ? Haizz, cái thời buổi này, tôi thật sự không hiểu nổi.”
Nói xong, Ước Tây nhớ ra mình còn một câu hỏi chưa trả lời, lúc này mới như sực tỉnh, cười híp mắt nói: “À đúng rồi, tôi từ chối người bạn tốt Tần Hàn của anh, không phải vì Triệu Mục Trinh đâu. Chỉ đơn giản là vì “vật họp theo loài, người phân theo nhóm”, tôi không ưa, vậy thôi!”
Khi Ước Tây quay lại phòng VIP, ánh mắt lướt qua dãy ghế sofa hình chữ U, đã không còn thấy bóng dáng Hà Dập đâu nữa.
Chắc hẳn tâm trạng anh ta khi quay lại chẳng vui vẻ gì cho cam, Ước Tây ngồi về chỗ cũ, đổ bỏ ly cocktail có mấy quả cà chua bi đỏ tươi nổi lơ lửng. Cô dùng nước ngọt tráng ly, thong thả xoay cổ tay lắc nhẹ.
Phía bên kia, có người huých khuỷu tay hỏi người ngồi bên cạnh: “Hà Dập làm sao đấy? Ai chọc anh ta à? Sao tự dưng bỏ đi vậy?”
Bặc Tâm Từ vừa song ca bản tình ca với Bành Duy Châu, hớt hải chạy tới, giật luôn ly nước trong tay Ước Tây uống cạn một hơi, há miệng th* d*c: “Cổ họng muốn bốc khói luôn rồi! Tên Bành Duy Châu đúng là trâu bò thật, cứ kéo lên tông cao, muốn chơi tớ hả!”
Ước Tây tốt bụng nhắc nhở, lông mày hơi chau lại, cố giữ chút thể diện mà nói: “Mấy chuyện kiểu như anh ta chơi cậu ấy mà, vẫn nên nói nhỏ một chút thì tốt hơn.”
Bặc Tâm Từ lúc này mới sực hiểu, cười toe toét đẩy Ước Tây ra: “Xí, cậu biến đi!”
Đùa giỡn cùng Bặc Tâm Từ một lát, Ước Tây lại nhớ đến chuyện với Hà Dập vừa rồi. Chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, để chắc ăn, cô thấy vẫn nên hỏi thử Tiểu Cốc rồi mới tính xem có cần báo cho chị Tinh một tiếng hay không.
Ban đầu cô định kể lại đơn giản quá trình sự việc, nhưng văn bản bằng chữ khó truyền đạt cảm xúc, cô càng lược bớt nội dung thì lại càng sai lệch với mạch cảm xúc lúc đó.
Thế là Ước Tây tốn kha khá công gõ chữ, kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Tiểu Cốc, cuối cùng còn kèm một câu hỏi: “Chắc là không sao đâu nhỉ?”
Tiểu Cốc cũng cần thời gian để đọc hết mấy dòng đó, đến khi Ước Tây nhận được hồi âm thì trên bàn đã chơi thêm một ván game rồi.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Tiểu Cốc: [ Tất nhiên là không sao cả. ]
Ước Tây khẽ cắn mép ly thuỷ tinh, vị bưởi đào và sữa hoà quyện trong miệng, mùi cồn bị vị ngọt át đi, gần như không còn cảm giác. Cô thi thoảng nâng ly lên nhấp một ngụm, chất lỏng mát lạnh trượt xuống cổ họng, nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Cốc, lòng cô cũng dần dịu xuống.
Tiểu Cốc: [ Hà Dập là cái thá gì chứ? Chẳng qua chỉ là con trai của đạo diễn bộ phim mới em sắp khai máy thôi mà!!! ]
Cô vừa nuốt xuống, vị cồn trào ngược lên cổ họng.
Ước Tây hơi xấu hổ, ngón tay gõ nhẹ thành ly, lại gửi tin nhắn cho Tiểu Cốc: [ Liệu có nghiêm trọng không? Chắc là không nghiêm trọng lắm đâu nhỉ? ]
Tiểu Cốc: [ Khó nói. ]
Tiểu Cốc: [ Mới nãy mẹ anh còn vừa than thở, bảo nhà mình làm trong nhà máy hoá chất, ở quê thì anh cũng được coi là tiểu thiếu gia, thế mà cứ nhất quyết chạy vào giới giải trí để trải nghiệm cuộc sống. Anh nói với mẹ là anh thích như vậy, thích ngắm trai xinh gái đẹp cơ. Tây Tây à, đời này anh theo em đúng là sáng suốt! ]
Một tràng cám thán khó hiểu, Ước Tây được khen mà lòng bất an, cứ cảm thấy lời này có gì đó không ổn, cô bèn gửi một dấu chấm hỏi, yên lặng chờ đợi phần tiếp theo.
Quả nhiên, vài giây sau, có tin nhắn mới.
Tiểu Cốc: [ Tuy chúng ta chưa phải nghệ sĩ hạng nhất, nhưng cái máu ngông cuồng, thì đảm bảo là độc nhất vô nhị trong giới giải trí này luôn. ]
Tiểu Cốc: [ Tây Tây, em đúng là không cho ai đường sống cả. ]
Ước Tây đáp lại bằng sticker Bạch Tuyết ôm đầu la hét “Oh shit mother fucker” với vẻ mặt khó hiểu.
Ước Tây: [ Anh ta khiêu khích bạn trai em, làm sao em để yên được? Em là Đức Mẹ Maria chắc? Chưa đấm cho anh ta một trận là em vẫn còn nghĩ tới việc xây dựng xã hội hài hoà đấy! ]
Tiểu Cốc: [ Có em, xã hội này coi như thấy được tương lai tươi sáng rồi. ]
Cà khịa xong, Tiểu Cốc quay lại chủ đề chính, khuyên Ước Tây nên kể chuyện này cho Triệu Mục Trinh, rồi để Triệu Mục Trinh nói với mẹ anh thì sẽ hợp lý hơn, tránh sau này có những tin đồn thất thiệt truyền ra. Giới giải trí mà, dù sao cũng cần đề phòng từ sớm.
Ước Tây không đồng ý.
Cô không muốn kể với Triệu Mục Trinh, anh chắc chắn sẽ đứng về phía cô, nhưng Ước Tây thấy anh đã quen sống độc lập, mối quan hệ giữa anh và Cát Mạn Sinh dường như cũng chưa thân thiết tới mức đó. Cô không muốn can thiệp, cũng không muốn anh cảm thấy khó xử.
Cuối cùng cô vẫn thành thật khai báo với chị Tinh bằng thái độ nghiêm túc, hứa rằng lần sau sẽ không bốc đồng như vậy nữa, không để cả bố lẫn con nhà người ta đều bị cô châm chọc một trận.
Rạng sáng tan cuộc, ở trong đó ngửi mùi khói nồng nặc lâu quá, lúc bước ra ngoài, hít thở khói bụi của thành phố Bắc Hi cũng cảm thấy dễ chịu.
Bặc Tâm Từ uống hơi nhiều, mặt đối mặt với Ước Tây, dựa lên vai cô lầm bầm nói chuyện.
Bành Duy Châu thì vẫn như mọi khi, tất bật đón tiễn khách, đang cố gắng khuyên can một người bạn định lái xe sau khi uống rượu, còn lôi cả “tiền án” của Ước Thư Lâm ra phân tích tỉ mỉ.
Bặc Tâm Từ ôm eo Ước Tây, líu lưỡi hỏi: “Tây Tây, cậu có điều ước năm mới nào không?”
“Học hành tử tế, đóng phim kiếm tiền.”
Bặc Tâm Từ bật cười, vui không chịu nổi: “Thẳng thắn quá nha.”
Ước Tây không uống nhiều, nhưng men rượu đã bắt đầu bốc lên, quàng mũ đứng ở ngã tư đường cũng chẳng thấy lạnh.
Xung quanh là tiếng trai gái cười đùa, luôn có cách khiến những trò cũ rích trở nên mới mẻ.
Các quán bar san sát nhau chạy dọc theo con dốc, thỉnh thoảng lại có tiếng siêu xe gầm rú lướt qua, tựa như một biển vui bất tận. Còn con người thì như những chiếc lá trôi nổi trong làn sóng nhạc điện tử, tụ lại chỗ này rồi dạt về chỗ kia, nhìn thì tưởng đang sống giữa náo nhiệt, thực chất là không có nơi nào để trở về.
Ước Tây nhìn thẳng, đôi mắt trong veo, đồng tử ánh lên vẻ lạnh lẽo chán đời. Cô thất thần, ánh đèn đường trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Cô tháo một bên tai nghe đeo cho Bặc Tâm Từ, cô nàng kia nhăn nhó, đọc lời bài hát:
“Không mong duyên cạn vẫn giữ lòng từ bi? Sao buồn vậy? Tớ muốn nghe mấy bài hát ngọt ngào cơ.”
Ước Tây đánh cô ấy một cái, nói khó chiều thật đấy, nhưng vẫn lấy điện thoại ra đổi bài.
Mới đoạn nhạc dạo nghe đã trong trẻo và rộn ràng, khiến người ta nghĩ ngay đến tình yêu nồng nhiệt mùa xuân.
Hai người cùng nghe một bài hát.
Ước Tây mím môi, từ từ cong khoé miệng, nói bằng giọng rất chắc chắn: “Tớ muốn xây tổ ấm.”
Bặc Tâm Từ: “Mua nhà á?”
Ước Tây gật đầu: “Ừ.”
Bặc Tâm Từ: “Nhưng cậu là công chúa mà, công chúa sao lại nói mấy lời như vậy chứ? Phải có người xây sẵn lâu đài, chào đón cậu về nhà mới đúng.”
Ước Tây nghĩ tới Triệu Mục Trinh, nghĩ tới chùm pháo hoa rực rỡ trên màn hình anh đã cho cô xem mấy tiếng trước, nghĩ tới những âm thanh rền vang khi pháo nổ, và cả lời anh nói trong khoảnh khắc ấy — anh muốn cô đến bên anh.
Khi cô chủ động, cô luôn rất ung dung và thoải mái, nhưng hễ rơi vào trạng thái bị động, nghe những lời giống như cầu hôn thế này, lần nào Ước Tây cũng hơi khựng lại một chút, giống như cuộn băng cát-sét bị kẹt vậy.
Lúc ấy mặt cô nóng ran, nhưng lại bướng bỉnh nặn ra một câu kiêu ngạo chết tiệt: “Xem biểu hiện của anh thế nào đã!”
Anh vẫn mỉm cười dịu dàng.
Lần này không cần Triệu Tú Tú thúc giục, anh tự mình nói:
“Anh sẽ thể hiện thật tốt.”
Ước Tây chưa từng yêu đương, nhưng những chàng trai đồng trang lứa lướt ngang qua cô nhiều như nước chảy, cô không phải vì thiếu kinh nghiệm mà vừa yêu đã đắm chìm vào.
Chính bởi vì vô số khoảnh khắc rung động rõ ràng đến mức có thể nghe thấy, từng chút một khiến cô hiểu sâu sắc rằng, sẽ không còn ai tốt hơn Triệu Mục Trinh nữa, sẽ không còn một trạng thái yêu đương nào ấm áp như tắm nắng mùa xuân thế này nữa.
Không phải ngôi sao nào cũng có góc cạnh, Triệu Mục Trinh chính là kiểu dịu dàng mà phát sáng.
Nghĩ đến anh, Ước Tây luôn cảm thấy trái tim mình tràn đầy, cô nói với Bặc Tâm Từ:
“Công chúa cũng có thể tự xây lâu đài của mình, sau đó sống cùng người cô ấy yêu.”
Bặc Tâm Từ say khướt, cố gắng mở một mắt ra nhìn Ước Tây: “Triệu Mục Trinh… mẹ cậu ấy là Cát Mạn Sinh cơ mà?”
Lần trước Triệu Mục Trinh từng nói, sau khi gặp bà ngoại, anh đột nhiên có thêm rất nhiều họ hàng, anh cảm thấy hơi phiền. Có lẽ quan hệ quan hệ họ hàng bên đó khá phức tạp.
Cô không muốn anh phải phiền lòng.
“Đúng vậy, nhưng tớ không muốn anh ấy chỉ có thể dựa vào cô giáo Mạn Sinh, biết đâu anh ấy dựa vào bạn gái cũng thắng được thì sao? Cậu biết đấy, chuyên ngành của họ ấy mà, trước khi trở thành bậc tiền bối bảy tám chục tuổi đức cao trọng vọng, thì đúng là có hơi xem tiền như cỏ rác. Tớ không muốn chàng trai tớ thích phải chịu khổ.”
Bặc Tâm Từ cười khúc khích trên vai Ước Tây, cằm cứ chọc vào người cô, Ước Tây khẽ đẩy cô bạn ra: “Cười gì thế?”
“Ha ha ha ha… Cười Bành Duy Châu đó! Tự nhiên nhớ lần trước bọn tớ cãi nhau, anh ấy ấm ức lắm, nói ‘Anh đây con mẹ nó đã ăn bám rồi, em còn bắt anh chịu khổ nữa? Em có trái tim hay không!”
Bặc Tâm Từ lớn hơn Ước Tây một tuổi, còn Bành Duy Châu lại hơn Bặc Tâm Từ hai tuổi, là sinh viên đại học chính quy chuẩn bị tốt nghiệp.
“Chuyện đi làm ở công ty bố cậu hả?”
Bặc Tâm Từ cười: “Ừ, anh ấy không muốn, mà ông chú thứ hai nhà tớ lại là kiểu người nhiều chuyện, Bành Duy Châu ghét lắm.” Nói rồi, tiểu thư nhà họ Bặc bắt đầu thở dài: “Haizz, nuôi đàn ông đúng là mệt thật.”
Ước Tây gật đầu như đang ngẫm nghĩ, ánh mắt sáng rực, đầy vẻ hứng thú muốn thử một phen.
Đâu chỉ mỗi hôn nhân là một toà thành, nuôi đàn ông cũng vậy, người đã nuôi thì bắt đầu thấy phiền, người chưa nuôi lại nóng lòng kiếm tiền để thử cho bằng được.