“Triệu Mục Trinh rất giống với mấy ông cụ được đền bù giải phóng mặt bằng ở Bắc Hi”| editor: ilovesther_
Ước Tây ngàn vạn lần không ngờ rằng, trên con đường cố gắng nuôi Triệu Mục Trinh của cô, chướng ngại lớn nhất không phải việc xây lâu đài, mà chính là Ước Thư Lâm!
Mùng Sáu khai máy, Ước Tây quay phim ở phim trường cho đến khi kỳ nghỉ đông đầu tiên của đại học kết thúc, lịch trình rất dày đặc.
*Kỉ nghỉ đông của sinh viên Trung Quốc thường bắt đầu từ giữa tháng 1, kéo dài khoảng 30 ngày.
Giữa chừng cô có về trường xử lý một số việc lặt vặt đầu kỳ mới, học chưa đến một tuần, chỉ tranh thủ gặp Triệu Mục Trinh một lần, ăn xong bữa tối lãng mạn lại xin nghỉ nửa tháng, theo đoàn B đến Du Hương quay cảnh bến tàu đầu tiên trong nguyên tác.
Du Hương cũng giống như Thường Vu, là một thị trấn cổ phía Nam một mặt giáp sông, nhưng diện tích lớn hơn nhiều, phát triển du lịch từ sớm và làm rất bài bản. Khách du lịch tấp nập như trẩy hội, trong ngõ nhỏ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hướng dẫn viên dùng loa nhỏ giới thiệu danh lam thắng cảnh.
Sương xuân buổi sáng chỉ thoáng qua một chốc, thời gian còn quý hơn vàng.
Ước Tây đã mấy ngày liền phải dậy lúc ba giờ sáng để trang điểm, trong tình trạng mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, cô nhận được một tin dữ.
Gói hàng vốn được gửi về căn hộ Quân Hoà, nhưng trên điện thoại báo bưu kiện bị lưu kho, Tiểu Cốc tiện lái xe về lấy quần áo nên giúp cô nhận luôn.
Là một phong bì mỏng dính, lúc đưa cho Ước Tây, Tiểu Cốc còn lật trước lật sau, nhìn chằm chằm vào tên người gửi, khó hiểu hỏi: “Cái gì đây? Ước Thư Lâm viết thư cho em à?”
Ước Tây nhận lấy, dùng dao tỉa lông mày trên bàn trang điểm rạch phong bì.
Cô có nhận thức rõ ràng về tình cảm anh em giữa mình và Ước Thư Lâm, hoàn toàn không thân thiết đến mức em gái đi quay phim nửa tháng, anh trai ở nhà viết thư bày tỏ nỗi nhớ.
Ước Tây rút từ trong phong bì ra một tờ giấy ghi nợ.
Có thể thấy Ước Thư Lâm đã cố gắng cứu vãn nét chữ như gà bới của mình bằng cách viết nắn nót theo kiểu chữ in, nhưng không mấy khả quan, vẫn xấu một cách dễ nhận diện.
Mà cái còn dễ nhận diện hơn nữa, là tên chủ nợ.
Triệu Mục Trinh!
Mắt Ước Tây dán chặt vào tờ giấy, trong đầu lập tức vang lên giọng đọc đều đều: “Hôm nay, Ước Thư Lâm vay Triệu Mục Trinh số tiền 300.000 tệ…”
Triệu Mục Trinh!!
Ba trăm nghìn tệ!!
Ước Tây lúc ấy choáng đến mức không thể thốt ra lời chửi rủa, lông mày cô nhíu chặt, miệng hơi hé, suýt chút nữa thì ngất ra đấy.
Cô hoang mang đọc lại nội dung tờ giấy nợ một lần nữa, rồi liếc nhìn ngày tháng trên điện thoại, còn lâu mới đến Cá tháng Tư.
Là vay 300.000 tệ thật đấy!
Triệu Mục Trinh đào đâu ra ba trăm nghìn tệ? Anh đi bán thận à? Anh sao lại cho Ước Thư Lâm vay tiền! Sao anh dễ bị lừa vậy!
Cái đồ trời đánh Ước Thư Lâm này!
Tiểu Cốc vừa đi ra ngoài về, trên tay xách chiếc hộp giữ nhiệt quen thuộc, là cô giáo Mạn Sinh lén bảo người mang tới cho Ước Tây. Mùi cháo thơm ngào ngạt theo nắp hộp mở ra, nóng hổi bay thẳng vào vị giác.
Ước Tây không có chút khẩu vị nào, cầm thìa gạt gạt vài cái. Lúc này trời còn chưa sáng, không tiện gọi điện thoại hỏi, cô bắt đầu nghĩ lại lời Bặc Tâm Từ nói hôm trước.
Rất hối hận.
Mấy hôm trước, Bặc Tâm Từ nói gần đây Triệu Mục Trinh và Ước Thư Lâm khá thân thiết, tò mò không biết hai người quen nhau kiểu gì.
“Anh trai cậu rảnh là lại hẹn bạn trai cậu đi chơi, tớ gặp tận hai lần rồi đấy.”
Ước Tây không nghĩ nhiều, bởi vì câu chuyện sau đó đã chuyển sang hướng khác.
Bặc Tâm Từ kể có lần cô ấy và Bành Duy Châu gặp Triệu Mục Trinh ở ngã tư Phong Nguyên gần phố bar.
“Đi xe đạp công cộng, đang đứng ở ngã tư thì có một chị gái xinh đẹp lái siêu xe đỏ rực tấp vào, chắc là định tán tỉnh, hình như còn đưa danh thiếp nữa. Nhưng thủ khoa nhà cậu không nhận, đèn chuyển xanh một cái là đạp thẳng vào phố bar luôn. Ôi chao, giữa cảnh đêm xa hoa, chiếc áo khoác trắng ấy, đúng là đẹp như tiên giáng trần! Tớ ngồi ghế phụ chọt chọt Bành Duy Châu, bảo xe này để em lái, anh cũng xuống kiếm cái xe đạp đạp thử cho em ngắm. Cậu đoán xem Bành Duy Châu nói gì?”
Ước Tây tiếp lời: “Nói gì thế?”
“Bành Duy Châu bảo: “Chuyện lần trước em kéo mấy thằng bạn anh đi thi hát karaoke mới trôi qua bao lâu? Mẹ nó hôm nay lại tới cuộc thi nam vương xe đạp? Ngay cả bạn trai của bạn thân mà em cũng không tha, Bặc Tâm Từ, em còn là con người không vậy! Người ta cùng lắm là phong lưu đa tình một chút, em đây ngày nào cũng bày trò thi chọn đàn ông! Em bị chiều hư rồi!”
Ước Tây nghe qua điện thoại mà nằm trên giường cười ha hả.
Cô chỉ lo tưởng tượng bạn trai mình là tiên tử phương nào, quên mất rằng anh rẽ vào phố bar là do bị Ước Thư Lâm gọi.
Quay xong hai cảnh cuối, mắt Ước Tây hơi sưng, tẩy trang xong mà mí mắt vẫn đỏ hoe. Thấy cũng gần đến giờ, cô gọi điện cho Triệu Mục Trinh.
Điện thoại vừa kêu “tút”.
Ước Tây bực bội ngắt máy.
Thứ nhất là cô chưa nắm rõ tình hình, thứ hai là bây giờ cô đang mang sẵn cơn giận, thậm chí việc nên mang Ước Thư Lâm đi chiên giòn hay kho tiêu cũng đã nghĩ xong xuôi.
Cuối cùng, nói chuyện qua điện thoại lúc tức giận rất dễ mất kiểm soát, dù sao hôm nay cũng bay về rồi, có gì chi bằng nói trực tiếp.
Màn hình điện thoại vừa tối đi, WeChat có tin nhắn mới.
Triệu Mục Trinh: [ Sao thế? ]
Phản ứng nhanh thật, Ước Tây chống tay lên trán, không nhịn được thở dài.
Ước Tây: [ Tối nay em về Bắc Hi. ]
Triệu Mục Trinh: [ Mấy giờ? Anh ra sân bay đón em. ]
Vốn muốn cố nhịn đến khi gặp mặt rồi mới nói, nhưng vừa bắt đầu trò chuyện, chẳng hiểu sao cứ có một cảm giác sốt ruột khó tả khiến Ước Tây không kìm được, ngón tay duỗi ra co vào mấy lượt trên bàn phím 26 chữ cái. Tiểu Cốc ở bên cạnh liếc nhìn, chắc chắn đang nghi ngờ tay cô bị co giật.
Ước Tây bảo anh không cần tới đón, nói xong lại không nhịn được mà dò hỏi: [ Gần đây anh có khoản chi nào lớn không? ]
Triệu Mục Trinh: [ Thay máy tính mới. ]
Ước Tây: [ Nhắc nhở thân thiện: Đừng nói dối bạn gái, đàn ông nói dối sẽ không có vợ. ]
Bên kia không trả lời ngay lập tức, Ước Tây nhạy bén nhận ra — đây chắc chắn là biểu hiện của sự chột dạ!
Triệu Mục Trinh: [ Em biết rồi à? ]
Ước Tây: [ Anh nghĩ anh giấu được ai cơ chứ! ]
Triệu Mục Trinh: [ Bặc Tâm Từ nói với em à? ]
Triệu Mục Trinh: [ Cô ấy nói là muốn tạo bất ngờ, bảo anh cũng đừng nói với em. Sao giờ lại quay ra nói cho em biết rồi? ]
Ước Tây nhìn chữ trên màn hình, từng chữ cô đều đọc được, nhưng ghép lại với nhau thì chẳng hiểu gì cả.
Ước Tây: [ Anh đang nói gì vậy? ]
Triệu Mục Trinh: [ Không phải đang nói đến cái túi sao? ]
Ước Tây gõ chữ nhanh gọn: [ Túi gì cơ? ]
Triệu Mục Trinh gửi một đoạn tin nhắn thoại để giải thích: [ Bạn thân em nói muốn tập cho anh thói quen mua túi xách tặng em, còn phải rèn gu thẩm mỹ chọn túi nữa. Tuần trước cô ấy dẫn anh và Bành Duy Châu đi mua cho em một chiếc túi xách mới, cô ấy nói em chắc chắn sẽ thích, đã để ở nhà em rồi, đợi em về sẽ có bất ngờ. ]
Cảnh tiếp theo sau khi Triệu Mục Trinh quẹt thẻ thanh toán xong, Bặc Tâm Từ cố ý than thở chua chát: “Bạn trai nhà người ta đúng là tốt thật!”
Thế là Bành Duy Châu cũng rút thẻ ra cực kỳ phong độ, nói bạn trai em không để em chịu thua đâu.
Bặc Tâm Từ cười phá lên: “Người ta dùng tiền học bổng mười mấy năm đi học, còn anh thì sao? Là tiền mừng tuổi năn nỉ ông bà nội ngoại từng đồng mà có, hahahahahaha!”
Đã biết trước chuyện “bất ngờ” rồi, nhưng tâm trạng Ước Tây giờ phút này vô cùng phức tạp, không phải anh thật sự bán thận rồi đấy chứ? Không chỉ cho Ước Thư Lâm vay tiền, mà còn mua túi xách cho cô nữa?
Ước Tây: [ Em có thể hỏi anh một chuyện không? ]
Triệu Mục Trinh: [ Em hỏi đi. ]
Ước Tây: [ Anh đi học mười mấy năm, các loại học bổng và tiền anh bán tài liệu ghi chú trước đây, tổng cộng được khoảng bao nhiêu? ]
Triệu Mục Trinh: [ Khoảng 300.000 tệ. ]
Ước Tây: [ Ồ. ]
Mặt chữ nhìn vô cùng bình tĩnh, nhưng một ngọn lửa đã bùng lên thẳng đỉnh đầu. Ước Tây rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác của mấy ông bà già bị lừa hết sạch tiền tích góp cả đời là như thế nào.
Kéo tên Ước Thư Lâm từ trong danh bạ ra, Ước Tây nghiến răng nghiến lợi gõ chữ:
[ Anh nghĩ xem muốn chết ở đâu, chọn một quán anh thích nhất, có phòng riêng, cách âm tốt, 6 giờ tối nay tôi về Bắc Hi tiễn anh lên đường. ]
Ước Thư Lâm khi đó đang ở trong khu bán đồ nội thất, cùng bạn gái chọn đèn chiếu cho quán gà rán. Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu mẫu mã đắt tiền nhất.
Đọc xong tin nhắn, Ước Thư Lâm đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát, vội nhắn tin gọi điện cho Ước Tây nhưng cô đều không trả lời.
.
Ra khỏi thư viện, ánh nắng mùa xuân nhẹ nhàng ấm áp, Triệu Mục Trinh tay ôm hai quyển sách, khẽ nhíu mày, dừng bước trên bậc thềm.
Luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc nãy nói chuyện với Ước Tây, cô quá bình tĩnh.
Tuy rằng một món quà bất ngờ được bật mí sớm không đến mức khiến cô phấn khích reo hò, nhưng từ trước tới nay, Ước Tây trong tình yêu luôn là người thích phản hồi cảm xúc tích cực.
Ngay cả khi anh nấu mì gói, cô cũng sẽ khen “ngon thật đấy”, “em thích lắm”.
Triệu Mục Trinh lấy điện thoại ra, định xem lại nhật ký trò chuyện.
Một cô gái đến vỗ nhẹ vào cánh tay anh, anh buông lỏng tay cầm điện thoại, nghiêng đầu nhìn sang. Đối phương mặt đỏ bừng bừng, căng thẳng hỏi: “Có… có thể cho mình xin WeChat không?”
Triệu Mục Trinh trả lời: “Tôi có bạn gái rồi, không tiện.”
Anh bước xuống cầu thang, nghe thấy cô gái bị từ chối quay về bên cạnh bạn bè, ủ rũ nói tin đồn sai bét: “Ai bảo anh ấy chưa có bạn gái đấy? Anh ấy vừa nói là có rồi!”
Triệu Mục Trinh phản ứng rất nhanh, lập tức nhắc nhở bản thân sau này không thể nói như vậy nữa, nếu không sẽ có người tò mò bạn gái anh là ai, không chừng còn bị tìm thông tin hoặc theo dõi.
Điều này không tốt cho Ước Tây.
Anh đọc lại đoạn tin nhắn một lần nữa, cảm thấy việc Ước Tây đột nhiên hỏi anh về tiền học bổng có chút kỳ lạ, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân.
Rất nhanh, điện thoại vang lên, là Ước Thư Lâm gọi đến.
“Trinh Trinh, tối nay cậu rảnh không, Tây Tây về rồi, cậu đi ăn cùng tôi với…”
Triệu Mục Trinh đứng dưới ánh nắng mặt trời, nghe giọng nói bên kia phát ra một tầng bi thương mờ mịt như sương khói, trong lòng anh cũng dâng lên sự bực bội.
Cảm giác bất lực vì “hận sắt không thành thép”.
“Không phải đã bảo anh đừng nói với Tây Tây rồi sao?”
Ước Thư Lâm đáng thương đáp: “Tôi sợ có ngày không giấu nổi nữa, em gái tôi mà biết thì sẽ đánh chết tôi mất. Thế nên tôi nghĩ, đâu phải tôi vay không trả, phải tỏ thái độ thành khẩn một chút. Tôi viết giấy nợ rồi, để Tây Tây thấy được thành ý của tôi, tôi nhất định sẽ trả mà!”
Triệu Mục Trinh: “Bây giờ cô ấy biết được thành ý của anh rồi, cô ấy nói sao?”
Ước Thư Lâm: “Nói muốn tiễn tôi lên đường…”
Triệu Mục Trinh khẽ ngửa đầu, hít một hơi thật sâu.
“Anh không phải tự dưng mà suốt ngày bị em gái đánh đâu.” Triệu Mục Trinh thầm nghĩ, nếu có thể, anh cũng muốn đánh Ước Thư Lâm một trận.
“Những gì tôi nói hôm đó, anh chẳng nghe lọt tai câu nào!”
“Xem như tôi cho anh vay tiền vô ích rồi.”
Ước Thư Lâm vội vàng nói: “Trinh Trinh, đừng mà, tối nay cậu nhất định phải tới, tôi không thể thiếu cậu được đâu.”
Triệu Mục Trinh phiền não: “Đừng nói nữa! Cô ấy mấy ngày nay phải quay từ sáng sớm, chẳng được nghỉ ngơi đầy đủ, bây giờ vừa mới về, còn chưa kịp ngủ bù đã muốn đánh anh, có thể thấy cô ấy đã giận lắm rồi! Tối nay tôi sẽ đến, anh cũng dẫn bạn gái anh theo, và nhớ là đừng nói gì hết, hiểu không?”
“Hiểu rồi, Trinh Trinh, tôi nghe cậu hết.”
Triệu Mục Trinh hết sức cạn lời, thầm nghĩ nếu anh ta mà nghe lời từ sớm thì đã chẳng có chuyện này.
“Cứ vậy đi, gặp rồi nói tiếp. Quán Nhật anh đặt cô ấy không thích, đổi thành lẩu đi, đặt gần căn hộ Quân Hoà là được.”
Quán đồ Nhật đó có bầu không khí khá nhẹ nhàng, Ước Thư Lâm tính toán trong lòng, có thể sẽ giúp hạ hoả đôi chút. Hơn nữa, quán ăn kiểu Nhật mà, ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh, chắc cũng không tiện ra tay đánh người.
Anh ta nhỏ giọng hỏi: “Tại sao vậy?”
Triệu Mục Trinh lạnh lùng trả lời: “Vì ra đường mà kẹt xe thì cô ấy sẽ càng bực hơn, lúc đánh anh cũng sẽ càng mạnh tay hơn.”
Thực ra Triệu Mục Trinh muốn để cô đi lại thuận tiện, ăn xong còn có thể về nghỉ ngơi sớm một chút.
Triệu Mục Trinh và Ước Thư Lâm đến quán lẩu khá sớm.
Lần trước ăn lẩu cùng nhau, Triệu Mục Trinh đã ghi nhớ sở thích của Ước Tây, biết cô thích ăn gì, anh căn đúng thời gian cho nước lẩu và nguyên liệu vào, Ước Tây vừa đến là có thể ăn ngay.
Khi Ước Tây đến quán, bạn gái của Ước Thư Lâm còn đang kẹt xe ở vòng xuyến.
Ước Tây đeo khẩu trang và kính râm, được nhân viên dẫn vào phòng riêng, việc đầu tiên không phải ngồi xuống ăn, mà là lục túi.
Cô lôi ra một tờ giấy nợ, đập lên bàn:
“Trả tiền!”
Khí thế rất mạnh, ngay cả nhân viên phục vụ chuẩn bị đóng cửa rời đi cũng giật mình.
Ước Thư Lâm run rẩy, ánh mắt liếc sang bên cạnh, nhỏ giọng cầu cứu: “Trinh Trinh…”
Nhân viên phục vụ đã ra ngoài.
Ước Tây nhanh chóng tháo kính râm xuống. Bàn vuông ghế dài, nồi lẩu đỏ au đang sôi sùng sục. Cô ngồi đối diện Ước Thư Lâm, khẽ cười lạnh: “Anh gọi ai là Trinh Trinh? Anh ấy là chủ nợ của anh đấy!”
“Ước Thư Lâm!” Ước Tây nghiến răng gằn từng chữ một: “Tôi thật sự không ngờ anh lại khốn nạn đến mức này, tiền của bạn trai tôi mà anh cũng dám lừa!”
Ước Thư Lâm lập tức giải thích: “Không có lừa! Tôi sẽ trả mà! Tôi đã gửi giấy nợ cho cô rồi, tôi thật lòng muốn làm ăn đàng hoàng.”
Ước Tây đang giận tới đỉnh điểm, làm sao chịu nghe lời nói một phía từ anh ta?
“Trả cái rắm! Anh ấy học hành suốt mười mấy năm mới kiếm được ba trăm nghìn tệ, anh vay một phát hết sạch luôn! Sao anh dám!”
Nói rồi, Ước Tây như bị chính giọng điệu cao vút của mình khơi thông suy nghĩ, bỗng quay phắt sang nhìn Triệu Mục Trinh, thốt ra một câu chất vất còn khó hiểu hơn: “Còn anh nữa, sao anh dám? Anh có đúng ba trăm nghìn tệ mà lại dám cho Ước Thư Lâm vay hết? Anh sẽ không cho rằng đây là đầu tư chứ? Anh có biết cái gọi là ‘ném bánh bao cho chó, có đi mà không có về’ không?”
Triệu Mục Trinh đang định giải thích: “Tây Tây…”
Ước Thư Lâm vội cướp lời, thậm chí anh ta còn ngạc nhiên hơn cả Ước Tây, như thể ngọn sóng này vừa dâng lên lại có thêm đợt sóng khác, âm thanh chấn động màng nhĩ.
“Ai bảo cậu ấy chỉ có đúng 300.000 tệ? Rõ ràng số dư trong thẻ cậu ấy tận mấy triệu mà! Tôi còn chưa vay hết phần tiền lẻ ấy chứ!”
Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút, mùi cay nồng của lớp dầu đỏ lan toả khắp nơi, xộc thẳng vào mũi. Trước mắt Ước Tây như loé lên một tia sáng trắng, cô nhìn chằm chằm vào Ước Thư Lâm, hoài nghi sâu sắc tai mình có vấn đề.
“Anh nói gì cơ? Mấy triệu?”
Thời gian lùi lại vài ngày trước.
Ước Thư Lâm cũng không ngờ Triệu Mục Trinh lại có nhiều tiền đến thế. Vốn dĩ anh ta không định nhắm vào Triệu Mục Trinh, chỉ là nghĩ đến cô bạn gái mới làm lành, trong lòng thở dài liên tục.
Trước kia khi còn là một thằng khốn, anh ta chẳng làm được điều gì tốt đẹp cho bạn gái cả, giờ khó khăn lắm mới biết hối lỗi, muốn nghiêm túc yêu đương với người ta, bù đắp lại những chuyện đã qua.
Bạn gái nói muốn mở quán gà rán, anh ta đồng ý, nhưng mãi vẫn không xoay được tiền.
Đang nghĩ xem phải mặt dày xin xỏ Ước Tây như thế nào, chẳng lẽ anh ta năn nỉ ỉ ôi mãi cũng không ăn thua? Cùng lắm thì lại lôi mấy chuyện anh em thuở nhỏ ra đánh vào tình cảm một lần nữa.
Triệu Mục Trinh biết được ý định này của Ước Thư Lâm, bảo anh ta đừng làm phiền Ước Tây.
Anh sẽ cho vay.
Ban đầu Ước Thư Lâm cũng ngại mở lời, chỉ nói muốn vay hai trăm nghìn, không thể vắt kiệt tiền của một người được, một trăm nghìn còn lại anh ta sẽ nghĩ cách khác.
Tấm thẻ này của Triệu Mục Trinh là do bố anh để lại, không liên kết với điện thoại, muốn chuyển khoản cũng khá tốn công sức.
Ước Thư Lâm nhìn thấy số dư trong thẻ, kinh ngạc một phen.
“Sao cậu bảo không mua nổi nhà ở Bắc Hi?”
Triệu Mục Trinh nói: “Tạm thời đúng là chưa đủ tiền.”
Số tiền đó là bố anh để lại, khi phát bệnh, Triệu Văn Trai đã bán đi rất nhiều đồ đạc trong nhà. Ông nói, đợi ông mất rồi, mẹ anh chắc chắn sẽ không nỡ bán chúng, sẽ giữ lại làm kỷ niệm.
Thật ra, chẳng có gì đáng để kỷ niệm cả.
Triệu Văn Trai nói: “Đời người viên mãn nhất là tìm được ý nghĩa tồn tại của bản thân, tìm được thứ mình yêu thương, điều mình theo đuổi, rồi từng bước nói lời từ biệt với tất cả những thứ đó.”
Triệu Mục Trinh khi ấy còn nhỏ được ông dắt tay, đi dưới tán cây lê cổ thụ trong ngõ Du Bình, ngẩng đầu hỏi: “Nhất định phải nói từ biệt sao bố?”
Lúc đó Triệu Văn Trai đã lộ rõ dáng vẻ tiều tuỵ vì bệnh tật, nhưng nụ cười vẫn ấm áp như cũ:
“Đúng vậy, đó là quy luật của tự nhiên. Chúng ta ai rồi cũng phải từ biệt một cách tốt đẹp, đừng mãi mắc kẹt trong những vật vô tri vô giác này. Hoa tàn rồi, hoa sẽ lại nở, đợi khi con lớn lên, một ngày nào đó sẽ hiểu được điều mà hôm nay bố nói với con. Nếu con nhớ đến bố, thì bố vẫn luôn tồn tại. Trong mỗi khoảnh khắc con hoang mang hay lạc lối, bố luôn ở bên con. Nhưng con cũng không thể cứ mãi nghĩ đến bố được, con là con trai, phải tự mình trưởng thành.”
Trước đây, Triệu Mục Trinh vẫn luôn cảm thấy số tiền bố để lại cho anh chẳng có ý nghĩa gì, mỗi năm anh đều đến thành phố Bắc Hi ở một tuần, nhưng chưa bao giờ thấy lưu luyến nơi này.
Anh vốn không có nhiều h*m m**n vật chất, chẳng có chỗ nào cần tiêu đến tiền.
Mãi đến khi chuyển khoản cho Ước Thư Lâm, ngón tay anh hơi khựng lại, chợt hiểu ra — đạo lý trên đời đều thông suốt như nhau.
Tiền, rốt cuộc vẫn có ích.
Chỉ là giá nhà ở Bắc Hi mấy năm nay tăng quá nhanh, điều này có lẽ bố anh cũng không ngờ tới.
Ước Thư Lâm thò đầu lại gần, chỉ vào số dư trên điện thoại, nghi ngờ hỏi: “Cái này mà gọi là không mua nổi á? Cậu nhìn thiếu một số 0 rồi phải không?”
Triệu Mục Trinh nói: “Nếu mua nhà cho một mình tôi ở thì mua tạm một cái cũng được, nhưng sau này tôi muốn sống cùng Tây Tây, nhất định phải mua một căn nhà xứng với cô ấy. Tôi không thể để cô ấy theo tôi chịu khổ, tôi còn phải kiếm nhiều tiền hơn nữa.”
Nghĩ đến triển vọng nghề nghiệp của chuyên ngành mình theo đuổi, gần như không có khả năng phát tài khi còn trẻ. Vì vậy Triệu Mục Trinh lại âm thầm bổ sung trong lòng một câu: Nếu thật sự không kiếm được… thì về nhà lục xem còn cái gì khác có thể bán hay không.
Dù sao cũng nhất định phải mua một căn nhà xứng đáng với Ước Tây.
Đây là tiền mua nhà cưới của Triệu Mục Trinh, nói cách khác cũng là tiền của Ước Tây, nghĩ đến đó, tim Ước Thư Lâm khẽ run lên. Anh ta hơi chột dạ, rón rén hỏi: “Vậy cậu cho tôi mượn ba trăm nghìn, liệu Tây Tây có đồng ý không?”
“Không phải mượn hai trăm nghìn à?”
Ước Thư Lâm ngượng ngùng: “Chắc cậu không thiếu chút tiền lẻ này đâu nhỉ?”
Triệu Mục Trinh nghĩ lại thấy cũng đúng.
“Thôi được, nhưng anh đừng nói gì với Tây Tây, cũng đừng làm phiền cô ấy nữa. Sau này anh với bạn gái mở quán tôi sẽ đến giúp, có chuyện gì thì tìm tôi, tôi sẽ nghĩ cách. Đừng để Tây Tây phải lo lắng mãi, cô ấy đã rất mệt mỏi rồi.”
Ước Thư Lâm miệng thì đồng ý lia lịa, nói được được được, sau cùng vẫn không chịu nổi cảm giác chột dạ, tự viết giấy nợ gửi cho Ước Tây.
Lúc bạn gái Ước Thư Lâm biết chuyện cũng rất sốc, nói rằng cậu em rể tương lai này đúng là giàu có, ba trăm nghìn mà nói cho mượn là cho mượn ngay.
Ước Thư Lâm nói: “Đợi khi nào gặp em sẽ hiểu, khí chất của cậu ấy chẳng giống người giàu phô trương chút nào, rất đẹp trai, còn kiểu không màng thế tục nữa. Nhưng có một điểm mà Triệu Mục Trinh rất giống với mấy ông cụ được đền bù giải phóng mặt bằng ở Bắc Hi.”
Bạn gái hỏi: “Điểm nào thế?”
Ước Thư Lâm đáp: “Chính là nhìn rất giản dị, không kiểu cách, còn biết bảo vệ môi trường. Đường mà tắc là cậu ấy đi xe đạp liền. Đặc biệt là rất có tiền, và không hề tự biết bản thân rất giàu.”