Năm ta xuyên đến cổ đại, đã ba mươi tư tuổi.
Dưới gối chỉ có một cô con gái, vừa mang theo mười dặm hồng trang rực rỡ, gả vào Hầu phủ.
Ta góa bụa đã lâu, vốn chỉ định lặng lẽ nuôi mấy tiểu lang quân xứ Tây Vực, nương nhờ chốn này sống những ngày tháng an nhàn tới bạc đầu.
Nào ngờ nửa năm sau, con gái ta lại khóc lóc viết thư gửi tới:
【Mẫu thân ơi, trong lòng tiểu Hầu gia chỉ có biểu muội bạch nguyệt quang, con ở Hầu phủ bị họ sỉ nhục đến mức bước đi cũng khó, xin mẫu thân nghĩ cách cứu con.】
Vốn dĩ ta chẳng cần tốn chút sức lực gì cũng được làm mẹ, nhưng con gái bảo bối của ta, sao có thể để người ta muốn bắt nạt là bắt nạt?
Thế là ta thu dọn hết thảy gia sản.
Ba tháng sau…
Ngồi trên kiệu lớn tám người khiêng, đánh trống khua chiêng, huyên náo như ngày con gái ta xuất giá.
Cũng chính thức — gả vào Hầu phủ.
Chương 1:
Ngày đầu tiên ta xuyên đến cổ đại, đập vào mắt toàn là một mảnh đỏ thắm của hỉ sắc.
Ta còn ngỡ rằng chính mình sắp thành thân.
Rõ ràng kiếp trước, khi còn ở hiện đại, ta chỉ cuộn mình trong căn hộ nhỏ ấm áp, nuôi một con mèo mướp, vốn chẳng hề có ý định kết hôn hay sinh con.
Trong đầu còn đang muốn chê trách cái tập tục cổ hủ, mù quáng cưới gả của thời xưa.
Bỗng nhiên nhận ra —
Người được hỉ bà dìu đỡ, lại là một thân ảnh non trẻ, mảnh mai.
Ký ức vụn vặt của nguyên chủ ùa về trong đầu ta, như đèn kéo quân thoáng hiện.
Lúc đó mới hay, tân nương kia… chính là con gái ta!
“Đáng nguyền rủa thay!”
“Con gái ta mới mười sáu tuổi mà đã phải gả chồng rồi ư?”
Lúc ta mười sáu tuổi, chỉ vừa mới bước vào cấp ba, trong đầu nghĩ đến chuyện điên rồ nhất cũng chỉ là trốn học ra quán net.
Ấy vậy mà tại thời đại này, con gái ta lại phải bước chân vào một gia đình xa lạ, sinh con dưỡng cái, gánh vác cả gia đình lên vai suốt một đời???
Hỉ bà lấy làm khó hiểu, nói rằng:
“Phu nhân, đại tiểu thư đã qua lễ cập kê hơn nửa năm, chẳng phải đúng lúc nên gả đi rồi sao?”
Lúc ấy ta mới bừng tỉnh, chỉ đành ngượng ngùng cười trừ.
Phải rồi, hôm nay đích thực là ngày đại hỉ thành thân của nàng.
Chỉ là, trong chính ngôi nhà này, nàng dường như chẳng hề được coi trọng.
Rõ ràng lấy thân phận nữ nhi thương hộ mà gả vào Hầu phủ, thế nhưng trong mười dặm hồng trang, lại chỉ có vỏn vẹn mấy rương trang sức rẻ tiền, còn lại đều là những chiếc rương trống rỗng.
Ta vội vàng gọi giật hỉ bà đang sắp rời đi:
“Khoan đã!”
Tô Thanh Nguyệt kinh hoảng run lên.
Nàng ngập ngừng vén khăn hỉ trên đầu, lộ ra gương mặt non nớt được trang điểm tinh xảo:
“Mẫu thân… nữ nhi… nữ nhi không hề lấy thêm của hồi môn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nàng khẽ run, mang theo tiếng nghẹn ngào.
Đêm trước khi xuất giá, nguyên chủ đã tỉ mỉ kiểm tra lại từng phần sính lễ, chỉ sợ con gái mình chiếm đi nửa đồng bạc:
“Một đứa con gái vô dụng, cho dù có gả vào Hầu phủ thì đã sao chứ?”
“Ta đây có bao nhiêu cửa hiệu, không phải còn cần dựa vào cháu trai bên nhà mẹ đẻ để trông coi cơ nghiệp hay sao!”
Nguyên chủ góa bụa từ sớm, dưới gối chỉ có một đứa con gái.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Xuất thân nhà buôn, tiền bạc dư dả, nhưng không có con trai thì khó tránh khỏi việc bị người ta dòm ngó.
Ngay từ sớm, nguyên chủ đã cùng huynh trưởng bàn định, mai sau gia sản bạc vạn sẽ giao cho cháu trai thừa kế.
Cũng bởi vậy, bà ta cực kỳ căm ghét nữ nhi ruột thịt là Tô Thanh Nguyệt, xem nàng chẳng khác gì đứa con gái mang họa, chỉ biết tiêu tiền.
Ta khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, xoay người dặn dò nha hoàn:
“Đi lấy mấy rương vàng bạc trong khố phòng của ta, thêm vào của hồi môn cho Đại tiểu thư.”
Ánh mắt kinh ngạc của Tô Thanh Nguyệt khẽ run rẩy nhìn ta, tựa hồ như hôm nay mới lần đầu biết đến ta vậy.
Sợ lỡ mất giờ lành, hỉ bà liền vội dìu Tô Thanh Nguyệt đi.
Chỉ là, trước khi khăn hỉ che khuất gương mặt lần nữa, nàng tựa hồ thở phào một hơi, hướng ta nở một nụ cười cảm kích, lại ngọt ngào khẽ thốt:
“Đa tạ mẫu thân.”
Bước chân rời đi bỗng chốc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cảm giác làm mẹ mà chẳng phải khổ nhọc gì, quả thực kỳ diệu biết bao.
Nhất là khi Tô Thanh Nguyệt mang gương mặt non nớt, chẳng khác nào nữ sinh trung học thời hiện đại, khiến lòng ta bất giác dâng lên mấy phần thương xót.
Đợi đoàn đón dâu đi khuất, ta thong thả quan sát khắp chốn nhân gian ở thời đại này.
Cũng may — dân tình an cư lạc nghiệp, no đủ yên bình.
Mà cảnh thái bình như vậy, thường chẳng gò bó nữ tử quá mức.
Giống như nguyên chủ năm xưa, chỉ là một nữ nhi yếu mềm, vậy mà vẫn có thể tung hoành nam bắc, buôn bán khắp nơi.
Trong lòng ta hứng khởi, xoay vòng ngay tại chỗ.
Rồi lập tức chạy thẳng đến Nam Phong quán gần nhất, gọi mấy tiểu lang quân đất Tây Vực tới hầu rượu.
Ba niềm vui lớn của nữ nhân trung niên: phát tài, gả con gái, và… phu quân qua đời.
Có tiền có thời gian, lại chẳng cần lo lắng chuyện giáo dưỡng hài tử.
Thậm chí huynh trưởng của ta mấy lần đích thân tới cửa, ngập ngừng khuyên nhủ:
“Thư Dao, dưới gối muội chỉ có một nữ nhi. Cơ nghiệp to lớn này, rốt cuộc vẫn phải có nam tử kế thừa. Muội cũng nên đem vài cửa hiệu trong tay, chuyển sang danh nghĩa của cháu trai đi thôi.”
Những lời ấy, ta nghe mà chẳng thuận tai chút nào.
Rõ ràng ta có con gái ruột của chính mình, cớ gì lại phải nâng đỡ con trai của kẻ khác?
Huống hồ, ngay cả ta còn chưa tiêu xài cho thỏa!
Nuôi tiểu lang quân Tây Vực vốn đã tốn kém bạc tiền.
Nếu ta đem hết sản nghiệp nhường cho người khác, thì còn lấy gì để nuôi dưỡng lang quân đây?
Ta bèn tìm một cái cớ qua loa, đuổi huynh trưởng về.
Vừa toan xoay người đến hậu viện tìm lang quân, thì ma ma thân cận đã hớt hải chạy vào:
“Phu nhân, đại tiểu thư có thư gửi về!”