Tái Giá Vào Hầu Phủ

Chương 2



 

Tính ra, từ ngày Tô Thanh Nguyệt gả vào Hầu phủ đã nửa năm trôi qua.

 

Nơi này đâu thể so với hiện đại, tin tức qua lại vốn chẳng hề tiện lợi.

 

Ta muốn gặp mặt con gái một lần, quả thực khó như lên trời.

 

Đây cũng là bức thư đầu tiên nàng gửi về sau khi thành thân.

 

Ta sốt ruột xé phong bì, lòng còn ngỡ rằng trong thư sẽ viết vài câu phu thê hòa thuận, khuyên mẫu thân chớ nên lo lắng.

 

Nào ngờ, từng chữ từng dòng đều như m.á.u lệ thấm vào giấy:

 

【Mẫu thân, nữ nhi thực sự đã hết cách rồi, nên mới viết lá thư này.】

 

【Tiểu Hầu gia đem lòng thương mến vị biểu muội đang nương nhờ trong phủ, oán hận nữ nhi đã cướp mất ngôi vị chính thê của người trong lòng hắn, vì vậy mà chèn ép con đủ đường, xin mẫu thân nghĩ cách cứu con.】

 

Bức thư nhàu nhĩ, nhiều chữ đã bị nước mắt làm nhòe, loang thành những vết bẩn mờ mờ nhỏ bé.

 

Ta tưởng tượng ra cảnh ấy —

 

Một Tô Thanh Nguyệt chỉ mới mười sáu tuổi, chắc chắn đã do dự rất lâu mới dám đề bút.

 

Nàng còn non trẻ, từ nhỏ lại chẳng được mẹ mình thương yêu.

 

Trong thâm tâm, hẳn cũng nghĩ rằng lá thư này gửi đi rồi, tám chín phần sẽ chẳng được hồi đáp.

 

Chỉ là, nàng ắt đã bị ức h.i.ế.p đến tột cùng, ngày đêm rơi lệ, đau đớn tuyệt vọng.

 

Bởi thế mới coi mẫu thân mình là cây cọc cứu mạng duy nhất.

 

Sắc mặt ta thoáng chốc trở nên âm trầm.

 

Bên cạnh, huynh trưởng đã đến cửa không dưới mười mấy lần, bĩu môi, chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi nói:

 

“Thư Dao, nữ nhi mà muội nuôi thật chẳng ra gì, ngay cả trái tim của tiểu Hầu gia cũng chẳng giữ nổi.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Muội nên viết một phong thư, bảo nó an phận thủ thường, biết cúi thấp mình, mới mong được tiểu Hầu gia thương xót.”

 

“Nữ nhân mà, chẳng phải đều phải coi nam nhân là trời hay sao?”

 

Ánh mắt sắc lạnh của ta quét tới, khiến huynh trưởng ngượng ngùng ngậm miệng.

 

Thanh Nguyệt thì có tội tình gì?

 

Hầu phủ suy bại, cần bạc tiền để bù đắp thâm hụt, nên tiểu Hầu gia mới chịu cưới con gái thương hộ.

 

Nhưng hắn lại tham lam muốn cả hai:

 

Vừa có tiền tài, lại còn đòi hỏi chân tình.

 

Rõ ràng kẻ thất tín bội nghĩa là hắn, sao lại trút hết tội lỗi lên đầu con gái ta?

 

Ta chợt nhớ đến ánh mắt cuối cùng của con gái trước khi lên kiệu hoa.

 

Chỉ vì thêm được vài rương vàng bạc, nàng đã lộ vẻ cảm kích, còn ngọt ngào gọi ta một tiếng “mẫu thân!”

 

Nếu đến cả ta, làm mẹ mà còn không màng đến nàng, thì còn ai có thể vì nàng mà đứng ra?

 

Con gái của ta có thất bại trong chốn tranh đấu khuê phòng cũng chẳng sao cả.

 

Tiếp theo, sẽ đến lượt ta — người làm mẹ này — đích thân ra trận.

 

Ba tháng sau, Hầu phủ lại một lần nữa mở tiệc cưới náo nhiệt.

 

Ta ngồi trên kiệu tám người khiêng, theo sau là một trăm hai mươi tám rương sính lễ, uy phong lẫm liệt được rước thẳng vào Hầu phủ.

 

Trong đại sảnh hỉ đường, tiểu Hầu gia Thẩm Diễn Chu tựa như kẻ điên.

 

Hắn mặc kệ khách khứa đang dự yến, ngang nhiên ầm ĩ, chỉ tay vào ta mắng chửi giữa đường:

 

“Ta không đồng ý để nữ nhân này bước chân vào Hầu phủ!”

 

“Bà ta được rước vào thế nào, thì phải bị khiêng ra như thế ấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khách khứa xung quanh nhao nhao thì thầm, từng ánh mắt đều chờ xem trò cười.

 

Chỉ có lão Hầu gia giận dữ vỗ mạnh lên bàn gỗ lim:

 

“Vô lễ!”

 

“Thư Dao là kế thất mà vi phụ rước vào cửa, về sau ngươi phải gọi nàng một tiếng mẫu thân, sao ngươi dám vô lễ với mẫu thân của mình?”

 

Phải vậy chứ.

 

Chỉ để bảo vệ cho con gái duy nhất của ta, ta đã gả cho lão Hầu gia, trở thành kế thất của ông ta.

 

Từ nay, ta chính là mẫu thân của Thẩm Diễn Chu.

 

Hai mươi năm trước, lão Hầu gia từng cưới vợ nạp thiếp.

 

Thế nhưng nhiều năm vẫn không có con nối dõi.

 

Cuối cùng ông ta hoàn toàn tuyệt vọng, bèn hòa ly cùng phu nhân chính thất.

 

Trong phủ chỉ còn vài vị thiếp thất bị đưa đến tiểu viện hẻo lánh, sống lặng lẽ, gần như chẳng ai hay biết đến sự tồn tại của họ.

 

Về sau, ông ta từ chi thứ rước Thẩm Diễn Chu về làm nghĩa tử, nuôi nấng như con ruột.

 

Ba tháng trước, ta cố ý xuất hiện trên con đường mà lão Hầu gia sau khi hạ triều ắt phải đi qua.

 

Hai cỗ xe ngựa va chạm, nhờ vậy mà ta cùng ông ta quen biết.

 

Thẩm Vọng Quân, ba mươi chín tuổi, đã gần bước sang tuổi bốn mươi.

 

Dung mạo đoan chính, tính tình trung hậu, thoạt nhìn so với tuổi thật còn trẻ hơn vài phần.

 

Ta mượn mấy câu thi phú đạo văn, liền cùng ông ta hứng khởi chuyện trò suốt một canh giờ.

 

Ngày hôm sau, có một đạo sĩ ghé qua Hầu phủ, xem mệnh cho lão Hầu gia.

 

Hắn ta quả quyết nói:

 

“Ta xem tướng mạo Hầu gia, tựa có duyên tử tức. Nữ nhân có thể sinh con cho Hầu gia, e rằng đã xuất hiện rồi.”

 

Lão Hầu gia cả mừng:

 

“Người đó là ai?”

 

Đạo sĩ bày ra vẻ làm bộ làm tịch, giơ tay bấm đốt ngón tay tính toán.

 

Một lát sau, bát tự của ta được viết lên giấy.

 

Đạo sĩ quả quyết chắc nịch:

 

“Hầu gia, vị quả phụ mang bát tự này chính là tướng vượng phu hiếm có. Lão đạo tính ra, nàng ta thậm chí còn có thể vì ngài mà sinh thêm một hai đứa nhỏ.”

 

Những lời ấy, quả thực chẳng khác nào chiếc hố vàng đào sẵn, vừa khít để ta bước vào.

 

Chỉ thiếu nước đọc thẳng tên tuổi ta ra mà thôi.

 

Ba trăm lượng vàng ta bỏ ra, xem ra cũng không uổng phí.

 

Lão Hầu gia vui mừng gật đầu liên hồi.

 

Sau khi tình cờ biết được bát tự của ta, lại đem so với lời đạo sĩ, lập tức quả quyết nhờ mai mối đến cửa cầu thân.

 

Giờ đây, trong đại sảnh hỉ đường náo nhiệt, tiểu Hầu gia Thẩm Diễn Chu vẫn điên cuồng gào thét:

 

“Phụ thân, người cưới vợ thì cứ cưới, sao nhất định phải rước bà ta vào cửa?”

 

“Mối hôn sự này, con không đồng ý!”

 

“Dù có chết, con cũng không đồng ý!”

 

Ta khẽ đảo mắt, thầm nghĩ: Trời đổ cơn mưa, góa phụ đi lấy chồng, ai có thể cản ngăn?