Đáng tiếc thay…
Cờ bạc mười phần thì đã thua chín phần.
Toàn bộ số bạc Liễu Sơ Sơ tích góp được, đều bị hắn ném vào sòng bạc, đến nay còn nợ lại mấy trăm lượng.
Thẩm Diễn Chu giáng cho nàng một cái tát nảy lửa, hất nàng ngã lăn ra đất.
“Ả tiện nhân này! Rõ ràng ta đã có thê thất, ai biết đứa con trong bụng ngươi là của ai?”
“Thê tử của ta chỉ có mình Thanh Nguyệt, ngươi ở trong mắt ta — đến làm thiếp cũng chẳng đáng!”
Liễu Sơ Sơ ngã mạnh xuống đất, lập tức đau đến rít lên một hơi lạnh.
Dưới thân nàng, m.á.u đỏ đã thấm ra một mảng lớn.
Có người hốt hoảng kêu lên:
“Nàng ta sắp sinh rồi!”
Ngay trước mặt bao người, ta lấy bạc đưa cho ma ma bên cạnh, bảo bà ấy đi mời một bà đỡ đến.
Đám bách tính xung quanh đều lên tiếng khen ngợi:
“Phu nhân thật có lòng nhân hậu.”
Ta ung dung đón nhận ánh nhìn tán thưởng của mọi người, rồi lại quay về bên linh cữu, vung khăn tay một cái, nháy mắt nhập vai.
Lại lần nữa khóc đến đứt từng khúc ruột.
Chỉ là trong lòng đã sớm nhớ tới đứa con gái chưa thể ra khỏi phủ vì đang mang thai của ta.
Nó… cũng sắp sinh rồi.
Tới cuối năm, khắp nơi bận rộn đón tiết trừ tịch, thì cũng là lúc Tô Thanh Nguyệt lâm bồn.
Bụng nàng không lớn lắm, mọi thứ ăn vào miệng đều phải qua tay ta kiểm tra kỹ càng, xác nhận an toàn rồi mới dám cho nàng ăn.
Cách vài ngày, ta lại cẩn thận đặt tay lên bụng nàng, từng chút từng chút mà vuốt ve, chỉ bằng cảm giác mà cố gắng phán đoán cân nặng, kích thước của thai nhi.
Nàng càng lúc càng nương tựa vào ta, bụng mang dạ chửa mà suốt ngày theo sát bên ta, nửa bước cũng không rời.
Có lúc, ta lặng lẽ nhìn gương mặt trẻ trung ấy mà xuất thần.
Chưa tròn mười bảy, đã phải làm mẹ rồi sao?
Vậy những nữ tử không có mẹ bên cạnh che chở, sẽ phải vượt qua Quỷ Môn quan này thế nào đây?
Đêm khuya, nàng đau bụng chuyển dạ.
Cơn đau hành hạ khiến thần trí nàng mơ hồ, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta mà khóc nấc từng hồi:
“Mẫu thân ơi, đau quá… mẫu thân ơi, bao giờ mới sinh xong được đây…”
Tựa như ngày còn làm ở bệnh viện, ta lại bận rộn tất bật kiểm tra mọi thứ, lo lắng đến không dám rời mắt.
Mãi đến tờ mờ sáng, tiếng hét xé gan xé ruột vang lên trong phòng sinh.
Một nam hài nho nhỏ, thân thể khoẻ mạnh, được ta đỡ lấy trong tay.
Mẫu tử bình an.
Ta tắm rửa sạch sẽ cho đứa bé, quấn chặt rồi đặt bên cạnh Thanh Nguyệt.
Ta không nói cho nàng hay…
Rằng đúng vào cái đêm đông rét buốt này, Thẩm Diễn Chu cũng đã chết.
Hắn vì nợ cũ không trả, bị người ta đuổi giết, cuối cùng c.h.ế.t dưới tay bọn đòi nợ nơi đầu đường xó chợ.
Còn Liễu Sơ Sơ – nàng ta ôm con lang thang khắp nơi, không chốn dung thân, rốt cuộc đành nhắm mắt gả cho một lão goá vợ để kiếm miếng cơm.
Có ma ma đến bẩm báo:
“Phu nhân, bên ngoài có người tự xưng là huynh trưởng của người, muốn cầu kiến một lần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nửa năm không gặp, vẻ hâm mộ trên mặt huynh trưởng ta lại càng thêm lộ liễu.
Hắn đứng ngoài cửa phủ, ánh mắt tham lam đánh giá khắp nơi, nhìn chằm chằm vào sự giàu sang phú quý của Hầu phủ.
Sau đó liền đẩy con trai hắn từ phía sau ra.
“Này Thư Dao, chẳng phải từ lâu chúng ta đã nói rõ rồi sao? Những gì của muội thì sau này cũng là của cháu trai muội, giờ muội cũng có tuổi rồi, nên giao hết gia nghiệp lại cho nó đi.”
“Phải rồi, giờ muội là Hầu phu nhân, càng nên giúp đỡ cháu mình một tay. Trước tiên hãy tìm cho nó một chức quan trong triều, để nó cũng có thể hưởng chút bổng lộc triều đình.”
Ta nhìn đứa cháu trai trước mặt, bụng phệ mặt tròn, ăn no đến béo mỡ.
Đôi mắt ti hí tròn xoe, đảo quanh không ngừng, cố gắng nhìn vào bên trong Hầu phủ, muốn tận mắt thấy sự giàu sang ngập trời nơi đây.
Ta lạnh lùng cười khẽ:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Những thứ của Thư Dao ta đều là của con gái ta. Can hệ gì đến các ngươi?”
“Nếu còn dám xuất hiện trước cửa Hầu phủ, đừng trách ta không nể tình m.á.u mủ.”
Nghe vậy, đứa cháu trai kia lập tức lăn đùng ra đất, giở trò ăn vạ, gào khóc:
“Phụ thân! phụ thân từng nói mọi thứ của cô cô đều là của con! Giờ cô cô không chịu đưa cho con, phụ thân mau đánh c.h.ế.t bà ấy đi!”
Huynh trưởng ta giận dữ quát lớn:
“Thư Dao! Đừng tưởng ngươi làm Hầu phu nhân thì có thể vênh váo như vậy! Dù sao ngươi cũng chỉ là nữ tử, nhanh giao hết gia sản ra đây, nếu không thì —”
Ta vung tay cắt lời:
“Không cần ‘nếu không thì’ gì cả. Hôm nay ta bận, không có thời gian dây dưa cùng các ngươi.”
“Người đâu, đánh đuổi bọn họ ra ngoài cho ta. Về sau cứ thấy là đánh, gặp một lần đánh một lần!”
Ánh mắt ta sắc như dao.
Nếu huynh trưởng vẫn còn không biết tỉnh ngộ…
Ta cũng chẳng ngại nuốt trọn hết tài sản của hắn, để hai cha con họ, đến một xu dính túi cũng không còn.
Tiếng kêu thảm thiết nơi đầu phố vang lên trong gió đông buốt giá, nghe càng thêm rợn người.
Ta xoay người, quay về phủ.
Đợi đến khi phủi sạch tuyết trên áo choàng, mới lại đến ngồi bên cạnh Tô Thanh Nguyệt.
Nàng có vẻ đã cạn kiệt sức lực, nhưng vẫn cố ôm chặt lấy hài nhi bé bỏng trong lòng.
Thấy ta vén rèm nặng bước vào, nàng mỉm cười dịu dàng, nói với ta:
“Mẫu thân ơi, con gái có một bí mật… đã giấu trong lòng suốt bao năm.”
Ta bước tới, trêu chọc:
“Thanh Nguyệt mà cũng có chuyện giấu được mẫu thân sao?”
Nàng bảo đám nha hoàn lui hết ra ngoài.
Chờ phòng yên ắng, mới chậm rãi cất lời, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Mẫu thân, có thể người sẽ không tin, nhưng… tiền thân của con là một con mèo mướp.”
“Khi ấy, con từng được một chủ nhân vô cùng hiền lành nuôi dưỡng.”
“Nhưng một đêm nọ, chủ nhân bỗng không sao tỉnh dậy nữa, trong phòng tràn ngập mùi lạ nồng nặc. Con cố gắng kêu gọi, nhào lên lay nàng, nhưng nàng vẫn bất động. Rất nhanh sau đó, con cũng mất đi ý thức… Đến khi mở mắt ra, đã trở thành con gái của người trong thế giới này.”
“Mười sáu năm qua, con luôn lo sợ, gắng gượng học cách làm người, học cách khiến người khác yêu thích.”
“Cho đến khi mẫu thân tái giá vào Hầu phủ, đột nhiên… con cảm nhận được…”
Nàng mỉm cười, nét mặt như đã buông bỏ mọi ưu tư:
“Trên người mẫu thân, tỏa ra một mùi hương y hệt chủ nhân kiếp trước của con.”
Hết.