Tái Giá Vào Hầu Phủ

Chương 4



 

Lão Hầu gia chẳng bao lâu sau liền dẫn theo một đoàn lớn tiểu tư rời khỏi kinh thành.

 

Trong phủ tức khắc yên ắng hẳn.

 

Khóe môi Thẩm Diễn Chu vẫn luôn treo nụ cười ngạo nghễ, tựa hồ chưa từng biến mất.

 

Hẳn vì hắn ôm hận chuyện phải gọi ta một tiếng “mẫu thân”.

 

Hắn phất tay một cái, dứt khoát hạ lệnh cho tiểu trù phòng ngừng cung cấp cơm nước cho ta cùng Tô Thanh Nguyệt.

 

Rồi chỉ thẳng vào mặt con gái ta mà quát:

 

“Ngươi cho rằng mẫu thân ngươi chỉ là một nữ nhân xuất thân thương hộ, lại có thể một bước hóa phượng hoàng, đậu lên cành cao, đường hoàng trở thành mẫu thân của ta hay sao? Mở to mắt mà nhìn cho rõ, trong Hầu phủ này, kẻ làm chủ rốt cuộc là ai!”

 

“Bữa trưa hôm nay, chính ngươi phải tự tay bưng món cho Sơ Sơ, nếu không, phủ này sẽ không chuẩn bị cơm nước cho ngươi!”

 

Tô Thanh Nguyệt bị dọa đến sắc mặt tái nhợt:

 

“Ta đi… xin ngươi đừng bắt nạt mẫu thân ta.”

 

Trước kia, Thẩm Diễn Chu vẫn thường hành hạ con gái ta như thế.

 

Khi hắn cùng biểu muội tình chàng ý thiếp, liền bắt Tô Thanh Nguyệt quỳ ngoài cửa nghe hết thảy.

 

Hoặc khi dùng bữa, hắn nhất định bắt nàng, trước mặt một đám nha hoàn, phải bưng bê chén đũa, khiến nàng chẳng còn chút tôn nghiêm.

 

Hắn lại còn tô vẽ cho hành động ấy một cái tên dễ nghe — nói rằng đó là vì nàng đã chiếm ngôi vị chủ mẫu của Liễu Sơ Sơ mà phải chịu phạt chuộc tội.

 

Rõ ràng bạc tiền hắn đã lấy đủ để bù lỗ cho Hầu phủ, vậy mà tội vạ lại thản nhiên trút cả lên đầu con gái ta.

 

Ta dứt khoát kéo Tô Thanh Nguyệt về phía mình, bảo hộ sau lưng, lạnh nhạt nói:

 

“Xe ngựa đã chờ sẵn ngoài phủ. Ta cùng Thanh Nguyệt phải đến chùa Giác Nghiệp ở ngoại thành phía tây, dâng hương cầu phúc cho lão gia. Còn bữa cơm này, chi bằng tiểu Hầu gia tự mình bưng lấy.”

 

Thẩm Diễn Chu bị chọc giận đến tím mặt, nghiến răng nói:

 

“Thư Dao, ngươi tưởng phụ thân ta vắng mặt trong phủ thì sẽ không ai trị được ngươi sao? Ngươi mang theo con gái đến chùa Giác Nghiệp lánh mặt, trốn được nhất thời, không trốn được cả đời đâu!”

 

Liễu Sơ Sơ cũng dịu giọng bước lên:

 

“Phu nhân, ta khuyên người nên thức thời một chút. Hầu phủ này sớm muộn gì cũng là của Diễn Chu. Người chỉ là nữ nhân nơi hậu viện, còn có thể làm nên trò trống gì?”

 

Ta bật cười thành tiếng, nhàn nhạt nhắc nhở bọn họ:

 

“Các ngươi có thời gian kiêu căng ngang ngược như vậy, chi bằng lo nghĩ xem tiếp theo Hầu phủ sẽ như thế nào thì hơn?”

 

Dù sao, trước khi rời phủ, toàn bộ hồi môn của ta và Thanh Nguyệt, ta đều đã khóa kín cẩn thận rồi.

 



 

Xe ngựa lăn bánh thật nhanh.

 

Trong khoang xe ấm áp mềm mại, ta bày sẵn một bàn điểm tâm ngọt ngào béo ngậy.

 

Tô Thanh Nguyệt dạo này càng thêm ỷ lại, cả người lười biếng tựa vào ta, lộ ra mấy phần dáng dấp nữ nhi nhỏ bé.

 

Nàng đang cắn miếng bánh hoa đào, vụn bánh rơi đầy quanh miệng.

 

Ta đưa tay khẽ vuốt mái tóc mượt mà của nàng.

 

Trong khoảnh khắc ấy, ta như chạm lại vào con mèo mướp nhỏ ta từng nuôi trước khi xuyên tới nơi này.

 

Khi ấy, nó chỉ là con mèo con gầy gò ta nhặt từ thùng rác đem về.

 

Nuôi lâu ngày, bộ lông ngày một bóng mượt, tính tình cũng trở nên đặc biệt quấn quýt.

 

Ta c.h.ế.t trong giấc ngủ do ngộ độc khí gas.

 

Sau đó, không biết vì sao hồn liền xuyên đến thế giới này.

 

Chỉ là… ta chẳng biết, sau khi ta chết, con mèo nhỏ kia sẽ thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nó có bị đói bụng không?

 

Nó có phải lại trở thành một con mèo hoang, lang thang đầu đường xó chợ không?

 

Tô Thanh Nguyệt ngậm một miếng bánh hoa đào thật lớn, chớp mắt nhìn ta, hỏi:

 

“Mẫu thân, khi nào chúng ta mới về Hầu phủ?”

 

“Chờ đến khi Hầu phủ loạn thành một mớ bòng bong, lúc đó mới là lúc thích hợp để trở về.”

 

Nàng càng thêm khó hiểu:

 

“Hầu phủ sao có thể loạn được?”

 

Ta chỉ mỉm cười.

 

Hầu phủ ấy, vốn dĩ đã là một chiếc vỏ rỗng.

 

Ngay cả việc lão Hầu gia chịu cưới ta, cũng chẳng phải hoàn toàn tin lời vị du phương đạo sĩ kia, mà bởi ta có thể mang một khoản bạc lớn vào cửa.

 

Trong phủ nuôi bao nhiêu là nha hoàn, tiểu tư, bà tử, riêng mỗi tháng phát lương, đã là một con số khổng lồ.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trước kia còn có của hồi môn của Tô Thanh Nguyệt để bù đắp vào.

 

Nay, khi phủ trống rỗng, chẳng còn nguồn vào, há chẳng phải hóa thành một cuốn sổ nợ, chỉ có chi mà không có thu?

 

Ở chùa Giác Nghiệp hai tháng, Tô Thanh Nguyệt ngày càng quấn lấy ta không rời.

 

Lúc này, nàng mới thực sự giống một thiếu nữ mười sáu tuổi: ngây thơ hồn nhiên, dưới sự che chở của tình thân, ánh sáng đã tắt nơi đáy mắt bấy lâu nay, nay đã xuất hiện trở lại.

 

Thân hình nàng thậm chí còn đầy đặn hơn trước.

 

Trong rừng đào phía sau núi, cánh hoa rơi rụng đầy trời.

 

Trong tay ta đang nắm một phong thư mỏng.

 

Là thư tín do Thẩm Vọng Quân gửi cho ta.

 

Trên đó viết rõ, hôm nay ông ta sẽ hồi kinh.

 

Ta vò nát bức thư, rồi đứng dậy gọi khẽ:

 

“Thanh Nguyệt, theo mẫu thân đi nghênh đón lão gia hồi phủ.”

 

Thẩm Vọng Quân thường ngày vốn nghiêm khắc, hiếm khi nói cười.

 

Trông chẳng khác nào một tộc trưởng cổ hủ, khô khan vô vị.

 

Thế nhưng, thỉnh thoảng ông ta lộ ra một nụ cười mỉm, lại khiến người ta có cảm giác như gió xuân ấm áp.

 

Ta hướng về ông cúi người hành lễ:

 

“Phu quân, thiếp đã ở chùa Giác Nghiệp cầu phúc hai tháng, nguyện bảo hộ chàng lần này đi đường bình an.”

 

Thẩm Vọng Quân khẽ gật đầu:

 

“Phu nhân có lòng rồi.”

 

Chúng ta cùng ngồi trong một cỗ xe ngựa.

 

Nhưng chưa kịp về đến Hầu phủ, đã nghe phía trước vang lên từng trận ồn ào náo động.

 

Từ xa xa, có một lão ma ma tất tả chạy tới, gương mặt nhăn nhúm, cuống quýt kêu lên:

 

“Lão gia, phu nhân, không xong rồi! Trước cổng Hầu phủ bị một đám chủ nợ vây chặt, xin người mau đi xem!”

 

Từ trước đến nay, Hầu phủ chưa từng náo động đến thế.

 

Từng tốp từng đoàn tiểu thương vây chặt trước cổng lớn, chen chúc chẳng lọt nổi một khe.