Song, trước mặt đông đảo khách khứa, ta lập tức ép ra vài giọt lệ, lấy khăn lụa chấm khóe mắt, rồi nghiêng người dựa vào bên Thẩm Vọng Quân, dịu giọng nói:
“Vọng Quân, hài tử còn nhỏ, nhất thời khó lòng chấp nhận, cũng là lẽ thường tình. Thiếp có thể chờ, thiếp sẽ mãi chờ đến ngày hài tử chịu chấp nhận mình.”
Thẩm Diễn Chu nhỏ hơn ta mười lăm tuổi.
Ở hiện đại, e rằng ta chẳng thể có một đứa con lớn đến vậy.
Nhưng ở thời đại mà người ta thường lập gia thất sớm, thì tuổi của ta, dẫu lớn hơn hắn nhiều, cũng chưa đến mức khiến người ta dị nghị.
Thẩm Diễn Chu như sụp đổ, gào thét điên cuồng:
“Buông tay! Đừng có chạm vào phụ thân ta!”
“Rõ ràng ta có thân mẫu ruột thịt, sao lại đến lượt ngươi làm mẫu thân ta?”
Lời ấy vừa thốt ra, sắc mặt Thẩm Vọng Quân chợt sa sầm.
Bởi một kẻ được nhận làm nghĩa tử, điều kỵ nhất chính là còn luyến lưu thân sinh.
Điều ấy ắt khiến người cha nuôi này không khỏi nảy sinh ý định đổi người.
Thẩm Diễn Chu hiển nhiên cũng nhận ra mình lỡ lời, gương mặt bỗng tái nhợt.
Ngay lúc ấy, vị biểu muội vẫn luôn dựa sát bên hắn liền cất giọng yếu ớt khuyên nhủ:
“Biểu ca một lòng hiếu thuận với thúc phụ, nay đột ngột lại có thêm một vị mẫu thân, e là nhất thời khó mà—”
“Phu quân!” Ta bật khóc, nhào vào lòng lão Hầu gia, cắt ngang những lời ẻo lả kia
“Thiếp sao lại khổ mệnh đến thế! Góa bụa bao năm, nay vất vả mang theo hơn trăm rương sính lễ gả vào Hầu phủ, vậy mà hài tử lại chẳng chịu nhận thiếp. Chi bằng… thiếp c.h.ế.t quách cho rồi!”
Dứt lời, ta làm bộ lao thẳng vào cây cột.
Hỉ đường tức khắc đại loạn.
Thẩm Vọng Quân sống đến từng tuổi này, vẫn là lần đầu tiên bị thiên hạ xem đủ trò hề.
Khí thế quanh người ông ta nhất thời bừng dậy, gương mặt phủ kín cơn giận dữ như giông tố sắp ập đến.
“Từ hôm nay trở đi, Thư Dao chính là mẫu thân ngươi!”
“Nếu ngươi không chịu nhận, thì cút khỏi Hầu phủ, về với mẹ ruột ngươi đi!”
Thẩm Diễn Chu giật nảy mình, hai chân nhũn ra, run rẩy quỳ sụp xuống đất.
Ta thừa cơ ngồi lại ghế chủ vị, khóe môi cong lên nụ cười đắc ý, ngạo mạn.
Nửa khắc sau, Thẩm Diễn Chu rốt cuộc cũng cam chịu, hai tay nâng chén trà qua khỏi đầu, hít sâu một hơi, từ kẽ răng nghiến ra câu:
“Mẫu thân, mời người dùng trà.”
Tiếng gọi “mẫu thân” kia khiến từng lỗ chân lông trên người ta đều khoan khoái thư thái.
Từ nay, ta đường đường chính chính trở thành Hầu phu nhân.
…
Trong viện của chủ mẫu, ta đau lòng nhìn từng vết thương trên người con gái.
Có chỗ là do roi mây quất xuống.
Có chỗ lại bầm tím vì bị phạt quỳ.
Khắp thân thể, khó tìm nổi một nơi nguyên vẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
So với ngày xuất giá, Tô Thanh Nguyệt nay đã gầy rộc đi quá nhiều.
Dẫu vậy, nàng vẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, vui mừng đến rơi lệ:
“Mẫu thân, con vốn tưởng… tưởng rằng người sẽ không đoái hoài tới con. Nhưng…” gương mặt nhỏ bé khẽ nhăn lại, “nữ nhi bất hiếu, lại hại mẫu thân cũng phải bước vào chốn đầm rồng hang hổ này.”
Ta đau xót, nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương cho nàng:
“Đầm rồng hang hổ cái gì chứ, giờ có mẫu thân ở đây rồi. Mẫu thân chính là cái hang hổ lớn nhất nơi này!”
Nghĩ tới nguyên chủ trước kia đối đãi với con gái cay nghiệt hà khắc, ta càng thêm xiết chặt lòng thương.
Trước ngày xuất giá, nguyên chủ liền thường xuyên động tay động chân, mắng chửi đánh đập, nên mới dưỡng ra một Tô Thanh Nguyệt có tính nết nhút nhát, sợ hãi, chẳng dám phản kháng.
Có ma ma ghé tai nhắc nhở ta:
“Tiểu Hầu gia cùng biểu tiểu thư đã ở ngoài chờ khá lâu rồi.”
Lúc ấy ta mới sực nhớ, hôm nay chính là ngày thứ hai sau hôn lễ của ta.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đứa con trai tốt của ta lại dắt theo biểu muội đến thỉnh an.
Để thay con gái trút giận, ta cũng học theo lối hắn từng hành hạ con gái ta.
Bắt hắn từ sớm đứng dưới ánh dương gay gắt, suốt từ sáng đến tận trưa.
Ngoài kia, hắn phải chịu phơi nắng tròn hai canh giờ, ta mới chịu mở miệng cho bọn họ bước vào.
Thẩm Diễn Chu sớm đã tức giận đến bừng bừng, vừa vào liền lớn tiếng quát ta:
“Chớ có tưởng rằng ngươi gả vào Hầu phủ liền có thể nắm quyền quản gia! Quyền quản gia này vĩnh viễn thuộc về Sơ Sơ, tuyệt không đến lượt người ngoài như ngươi xen vào!”
Tô Thanh Nguyệt vừa nghe những lời ấy, lệ nơi khóe mắt lại rơi lã chã.
Nàng gả vào Hầu phủ đã nửa năm, thân phận vốn là chủ mẫu, cứ tưởng sẽ thuận lợi mà nắm được quyền quản gia.
Nào hay, bao lâu nay vẫn luôn bị gạt ra ngoài.
Nay ta trở thành Hầu phu nhân, vậy mà Liễu Sơ Sơ vẫn cứ nắm chặt quyền quản gia không buông.
Ta chỉ thản nhiên cười nhạt:
“Nếu Liễu cô nương quản lý mọi thứ chu toàn, thì cứ để nàng ta tiếp tục quản đi.”
Lời ấy vừa buông ra, ngay cả Thẩm Diễn Chu cũng sững sờ.
Hắn lập tức vênh váo kiêu ngạo:
“Xem ra ngươi còn biết nhìn rõ thực tại. Cho dù ngươi gả vào đây, đường đường là Hầu phu nhân, thì trong Hầu phủ này, cũng chẳng đến lượt ngươi làm chủ.”
Nói xong, hắn liền dắt theo Liễu Sơ Sơ rời đi, vẻ mặt đắc ý.
Qua cửa viện, ta còn nghe rõ giọng hắn dịu dàng dỗ dành:
“Sợ gì chứ, phụ thân ta bất quá chỉ là thấy mới mẻ nhất thời mà thôi. Hầu phủ này sớm muộn gì cũng là của ta. Dù bà ta có gả vào, cũng chẳng thay đổi được gì.”
“Nàng cứ yên tâm, vị trí chủ mẫu Hầu phủ chắc chắn sẽ là của nàng. Huống hồ, bệ hạ đã hạ chỉ, ba ngày nữa phụ thân ta phải xuất thành an trí dân gặp nạn, một khi đi cũng phải mất hai tháng mới trở về. Khi ấy trong phủ chỉ còn lại hai mẹ con họ, còn có thể gây nên được phong ba bão táp gì chứ?”
Tô Thanh Nguyệt nghẹn ngào, giọng đã lẫn vào tiếng khóc:
“Mẫu thân, quyền quản gia không nằm trong tay chúng ta, vậy người nói, mẫu tử ta trong Hầu phủ này còn có thể sống yên ổn được chăng?”
Ta ôn tồn vỗ về, khóe môi cong lên:
“An tâm đi, hai mươi mấy lần xem Chân Hoàn truyện của mẫu thân chẳng phải vô ích đâu.”