Tái Giá Vào Hầu Phủ

Chương 7



 

Sáng nay khi đi ngang vườn sau, ta nghe mấy lão ma ma xúm vào to nhỏ bàn tán:

 

“Phu nhân giờ đang mang thai, các ngươi nói xem, tước vị Hầu gia sau này sẽ truyền cho ai đây?”

 

“Lão Hầu gia chắc chắn sẽ truyền cho huyết mạch ruột thịt. Dù đứa trong bụng phu nhân là nữ cũng chẳng sao. Có hoa nở trước, sau này ắt sẽ kết trái.”

 

“Thân thể phu nhân trông khỏe mạnh, tuy tuổi tác hơi lớn nhưng xem ra là người dễ sinh đẻ. Khó trách Hầu gia cưới chưa được nửa năm mà đã có tin vui rồi.”

 

“Nếu con ruột Hầu gia kế thừa tước vị, vậy… tiểu Hầu gia hiện giờ biết phải làm sao?”

 

Mọi người cùng mím môi không nói tiếp nữa.

 

Chỉ còn Thẩm Diễn Chu — ẩn mình trong bóng tối, mặt mày xanh mét như tro tàn.

 

Đêm ấy, thuốc an thai được đưa vào viện ta — đã đổi mùi.

 

Ta cẩn thận đưa lên ngửi, khóe môi khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười quỷ dị.

 

Tô Thanh Nguyệt lập tức chạy đến, toan như mọi lần bưng bát thuốc lên uống thay ta.

 

Ta vội đưa tay ngăn lại:

 

“Thuốc hôm nay con không được uống.”

 

Tô Thanh Nguyệt nghiêng đầu khó hiểu, động tác ấy— giống hệt con mèo mướp nhỏ ta từng nuôi thuở trước.

 

“Mẫu thân, vì sao vậy?”

 

“Bởi vì… trong bát thuốc hôm nay, có kẻ đã hạ độc.”

 

Với những loại thuốc này, ta đã quá quen thuộc.

 

Thế nhưng Thẩm Diễn Chu cứ nghĩ ta là một nữ nhân chỉ biết buôn bán, chẳng hiểu lấy nửa phần dược lý.

 

Ai mà ngờ được, hiểu biết của ta so với những lang y ngoài kia còn thâm sâu hơn gấp bội.

 

Ta lôi từ trong người ra túi thuốc đã giấu sẵn từ nhiều ngày trước, từng chút từng chút rắc vào trong bát, hòa tan hết thảy, rồi dứt khoát ngửa đầu uống cạn.

 

Tô Thanh Nguyệt lo lắng không thôi, dõi chặt từng biểu cảm trên gương mặt ta.

 

Ta chỉ mỉm cười, khẽ xoa đầu nàng trấn an:

 

“Yên tâm, mẫu thân tự có chừng mực.”

 

Chỉ chốc lát sau—

 

Tiếng thét thất thanh của Tô Thanh Nguyệt vang dội khắp Hầu phủ:

 

“Không xong rồi! Mẫu thân… mẫu thân động thai, ra m.á.u rồi!”

 

Chớp mắt, khi nãy Hầu phủ còn chìm trong bóng tối mịt mùng, giờ đây đã rực rỡ ánh đèn, sáng bừng như ban ngày.

 

Trong phòng ngủ, một chậu nước đẫm m.á.u tanh nồng đến buồn nôn được lặng lẽ bưng ra ngoài.

 

Sắc mặt ta tái nhợt, nằm trên giường như đèn cạn dầu, thở thoi thóp yếu ớt.

 

Loại thuốc kia, kỳ thực chỉ khiến nguyệt sự của ta đến sớm hơn một chút mà thôi.

 

Nhưng trong mắt người ngoài—lại giống hệt như dấu vết xuống thai sau khi sảy.

 

Đại phu chau mày, run lẩy bẩy, đặt tay lên mạch ta, hồi lâu vẫn không dám nói lời nào.

 

Cuối cùng, ông ta khụy xuống trước mặt Thẩm Vọng Quân, quỳ rạp:

 

“Hầu gia… phu nhân… phu nhân đã uống nhầm thuốc có trộn hồng hoa. Tiểu thế tử trong bụng… đã không thể giữ được rồi…”

 

“Hơn nữa… hơn nữa thân thể phu nhân đã bị tổn hại, chỉ e sau này khó lòng mang thai lại.”

 

Thẩm Vọng Quân lảo đảo, bước chân loạng choạng suýt ngã.

 

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, ông ta như già thêm mười tuổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bấy lâu nay, tất cả hy vọng của ông ta đều ký thác lên đứa bé trong bụng ta, mỗi ngày đều mong đợi, ngóng trông.

 

Mà nay, mới chỉ hơn một tháng tuổi, đã hóa thành m.á.u chảy ra ngoài—sao ông ta có thể không đau đớn đến tận xương tủy?

 

Thẩm Vọng Quân gắt gao bám chặt lấy khung cửa, dốc sức chống đỡ thân thể đang run rẩy:

 

“Tại sao? Tại sao ông trời lại bất công với ta như vậy?”

 

“Rõ ràng Dao nhi đã mang thai, sao lại có thể nói sảy là sảy chứ?”

 

“Tra! Lập tức tra! Hồng hoa kia là từ đâu mà xuất hiện trong thuốc an thai của Dao nhi?!”

 

Trong phủ, gia nhân lập tức hành động nhanh như sấm sét.

 

Nửa đêm về sau, có tiểu tư tới bẩm:

 

“Bẩm Hầu gia, thuốc an thai đêm nay… ngoài lão ma ma phụ trách sắc thuốc, chỉ có một người từng chạm tay vào. Là… tiểu Hầu gia.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Thẩm Diễn Chu dường như chẳng hề sợ hãi khi chuyện bị bại lộ.

 

Biết ta đã mất con, trên mặt hắn liền hiện rõ nụ cười chiến thắng.

 

Liễu Sơ Sơ đi theo phía sau cũng lập tức ưỡn cao bụng, lấy lại thế chủ động.

 

“Bốp!”

 

Một cái tát nặng nề vang dội, Thẩm Vọng Quân vung tay giáng thẳng lên mặt con trai.

 

Thẩm Diễn Chu lảo đảo lùi về sau mấy bước,

 

nhưng nhanh chóng đứng vững lại.

 

“Phụ thân, đứa con trong bụng Thư Dao đã không còn, hơn nữa bà ấy còn tổn thương thân thể, sau này khó lòng có thai lại.”

 

“Dưới gối người, chỉ còn lại mình con là người thừa kế.”

 

Giọng hắn nửa như khuyên giải, nửa như uy hiếp.

 

Những lời hắn nói… không sai.

 

Thẩm Vọng Quân không có con.

 

Dưới gối chỉ có một mình Thẩm Diễn Chu là nghĩa tử, được ông rước về từ chi thứ.

 

Lúc này đây, ngoài việc cắn răng bỏ qua mọi chuyện, ông còn có thể làm gì khác?

 

Ta nhìn thấy rõ ràng—cặp mắt Thẩm Vọng Quân đỏ ngầu vì giận, như muốn rỉ máu.

 

Nhưng Thẩm Diễn Chu vẫn vững vàng như núi, hắn biết rõ trong gia tộc họ Thẩm hiện giờ không còn hài tử nào thích hợp để kế thừa.

 

Trước mắt Thẩm Vọng Quân, hình như chỉ còn duy nhất một con đường: nén giận mà tiếp tục thừa nhận kẻ đã đích thân g.i.ế.c c.h.ế.t cốt nhục của mình.

 

Quyền lực luôn nhuốm máu.

 

Vậy thì… sao ta không khiến vũng nước này càng thêm đục?

 

Ta cố gắng nâng người dậy, khẽ kéo tay áo Thẩm Vọng Quân, giọng yếu ớt nhưng rõ ràng:

 

“Phu quân, chàng cũng đừng quá lo. Thanh Nguyệt… đã mang thai hơn ba tháng. Tính ra, trong bụng con bé, cũng là cốt nhục của nhà họ Thẩm.”

 

“Thiếp thân đã mời đại phu khám qua — là nam thai.”

 

Gió đêm thổi nhẹ, xua tan cái oi nồng của ngày hạ.

 

Tô Thanh Nguyệt vận y phục rộng rãi, tứ chi thon gầy, nhìn thế nào cũng chẳng thấy có chút dấu hiệu mang thai.

 

Thẩm Diễn Chu trừng mắt nhìn nàng, không thể tin nổi:

 

“Sao ngươi có thể mang thai được? Ta… ta chưa từng đụng vào ngươi!”

 

Ta nhẹ nhàng phất tay, gọi ma ma đã chuẩn bị sẵn bước ra.