Lão ma ma sớm đã bị ta thu mua, bưng trong tay một quyển ghi chép phòng the rồi bắt đầu đọc:
“Ngày mười sáu tháng ba, tiểu Hầu gia vào phòng thiếu phu nhân lúc giờ Hợi hai khắc, trong thời gian hai người ở chung phòng, ngài ấy đã gọi ba tiếng ‘bảo bối nhỏ’, sau đó than một câu ‘hôm nay mệt quá, không có phong độ’, rồi rời đi lúc giờ Hợi ba khắc, áo mũ chỉnh tề.”
“Ngày hai mươi hai tháng ba, tiểu Hầu gia say rượu, vào nhầm phòng thiếu phu nhân lúc giờ Tuất ba khắc, trong lúc đó gọi bốn tiếng ‘tâm can bảo bối’, còn nói một câu ‘hôm nay uống hơi nhiều, không được như ý’, rồi rời đi trong tình trạng y phục xộc xệch vào cuối giờ Tuất.”
“Ngày hai mươi bảy tháng ba, tiểu Hầu gia—”
“Đủ rồi!”
Thẩm Diễn Chu gào lên thất thanh:
“Các ngươi đang vu oan hãm hại!”
Hắn nói không sai.
Ta… đúng là đang vu oan.
Mấy cái chuyện của ba tháng trước, ai còn nhớ rành rẽ đến từng giờ từng khắc chứ?
Ba tháng trước, ta đưa Thanh Nguyệt rời phủ đến chùa Giác Nghiệp, chính là để nàng sớm hoài thai.
Ban đầu, nàng vô cùng kháng cự, lễ nghi giáo điều đã khiến nàng trở thành một tiết liệt phụ được tẩy não triệt để.
Ta ngồi bên cạnh, kiên nhẫn giải thích toàn bộ kế hoạch.
Mãi đến khi giọt nước mắt lặng lẽ lăn qua gò má, Tô Thanh Nguyệt mới gật đầu, chui vào lòng ta nức nở:
“Con nghe mẫu thân… Bởi vì con biết, thế gian này… chỉ có mẫu thân là người thật lòng thương con.”
Ta chọn cho nàng một nho sinh trẻ tuổi, tuấn tú, hai người trãi qua mấy đêm xuân tình, rồi mỗi người một ngả, thậm chí chẳng biết tên nhau là gì.
…
Sau một phen hỉ bi giao hòa, sắc môi Thẩm Vọng Quân đã tái nhợt.
Ông nhìn chằm chằm Thẩm Diễn Chu, ánh mắt thất vọng cực độ, cuối cùng không nhịn được mà gật đầu:
“Hay, hay lắm. Ta nuôi dưỡng đứa con này hơn mười năm, vậy mà chỉ vì một cái tước vị, lại dám ra tay hạ độc g.i.ế.c đi chính cốt nhục của ta.”
“Nay, nếu Thanh Nguyệt đã có thai… Vậy bản hầu ta làm chủ— xóa tên Thẩm Diễn Chu khỏi gia phả chi chính, trả về bên nhà mẹ đẻ. Từ nay về sau, đứa trẻ trong bụng Thanh Nguyệt chính là người thừa kế Hầu phủ.”
Thẩm Diễn Chu bị đuổi khỏi Hầu phủ, trả về bên nhà mẹ đẻ.
Nơi đó chỉ là một nhánh nhỏ trong gia tộc họ Thẩm, quy mô thậm chí còn chẳng bằng một phần mười của Hầu phủ.
Gia cảnh sa sút, tổ phụ hắn chỉ là một tiểu quan cửu phẩm, vẫn phải chật vật gánh vác cả hậu viện với một đám thê thiếp, ngày ngày tranh giành tình cảm, đấu đá không ngừng.
Thẩm Diễn Chu xuất thân là con của một di nương, từ lâu đã bị phu nhân chính thất xem như cái gai trong mắt.
Sau khi bị đuổi về nhà mẹ đẻ, huynh trưởng cùng cha khác mẹ — vốn là đích tử đã thành thân — đối với hắn hận đến nghiến răng, chỉ sợ phải chia với hắn số gia sản vốn đã ít ỏi của mình.
Còn biểu muội Liễu Sơ Sơ đang mang thai, cũng bị đưa theo hắn cùng lúc.
Một nam nhân tay trắng, chẳng còn hậu thuẫn, một nữ nhân bụng mang dạ chửa, cần người chăm sóc…
Dù nhìn thế nào, cũng không thể sống nổi những ngày tháng về sau.
Ngay trong ngày đầu tiên, huynh trưởng của hắn đã thẳng tay đuổi đánh cả hai ra khỏi cửa, lại còn buông lời lạnh lùng:
“Thứ mà Hầu phủ đã vứt bỏ, chúng ta càng không thể chứa!”
Thẩm Diễn Chu cùng Liễu Sơ Sơ lang bạt đầu đường xó chợ, thân tàn ma dại.
Không có chút năng lực sinh tồn, sau vài ngày bị đói đến lả người, hắn rốt cuộc cũng không chịu nổi.
Hắn quỳ rạp trước cổng Hầu phủ, đập đầu như điên cuồng, m.á.u rớm đầy trán, khàn giọng cầu xin:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phụ thân, mẫu thân, Thanh Nguyệt… ta biết sai rồi. Xin… xin hãy thu nhận ta lần nữa…”
“Thanh Nguyệt, nàng là thê tử của ta mà… Mau giúp ta cầu xin phụ mẫu…”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đây là lần thứ ba ta nghe hắn gọi ta là “mẫu thân”.
Khác với hai lần trước—không còn giận dữ, không còn căm hận, chỉ còn nỗi sợ hãi, khốn cùng và bất lực đến ê chề.
Lần này, tiếng “mẫu thân” hắn gọi ra, quả thật mang theo chân thành khẩn thiết.
Chỉ có điều—Liễu Sơ Sơ bên cạnh đã phát điên, điên cuồng túm lấy tay áo hắn, gào khóc:
“Diễn Chu! Chàng từng nói sẽ cưới thiếp mà, sao có thể gọi nữ nhân kia là thê tử được?”
Thẩm Diễn Chu bực bội hất mạnh tay nàng ra:
“Cút! Nếu không phải vì ngươi, ta sớm đã được sống những ngày yên ổn cùng Thanh Nguyệt trong phủ, tước vị Hầu gia cũng là của ta!”
“Tất cả là do ngươi ngày ngày ở bên tai ta xúi giục, giờ thì sao? Ta mất tất cả rồi, mọi thứ đều do ngươi phá hỏng!”
“Két ——”
Cổng chính Hầu phủ chậm rãi mở ra.
Ta xuất hiện ở bậc thềm cùng Tô Thanh Nguyệt.
Ánh mắt Thẩm Diễn Chu lóe lên hy vọng.
Hắn vội vàng quỳ rạp xuống, nước mắt nước mũi lấm lem:
“Mẫu thân! Hài nhi biết sai rồi… Xin người hãy nói đỡ với phụ thân một tiếng. Chúng ta… vẫn như xưa mà sống, được không? Hài nhi nhất định sẽ hiếu thuận với người…”
Dứt lời, hắn quay sang nhìn Tô Thanh Nguyệt, giọng khẩn cầu:
“Thanh Nguyệt, nàng không phải luôn thích ta sao? Mau cầu xin mẫu thân giúp ta đi…”
Ta chỉ mỉm cười, chẳng nói một lời.
Chỉ là— từ trong tay áo, ta chậm rãi rút ra một phong thư, “bộp” một tiếng, ném thẳng lên người hắn.
Là hưu thư.
Mà là do con gái của ta viết, để hưu phu quân.
Thẩm Diễn Chu run rẩy nhặt lấy hưu thư, liên tục lắc đầu:
“Không, Thanh Nguyệt sao có thể hưu ta chứ?”
“Ta không đồng ý! Ta không đồng ý!”
Ta lườm hắn một cái, giọng mỉa mai:
“Hiện giờ ta là Hầu phu nhân, tính ra thì con gái ta chính là tiểu thư của Hầu phủ.”
“Hưu một kẻ ở rể như ngươi, còn cần ngươi đồng ý sao?”
Thanh Nguyệt chỉ yên lặng tựa vào bên cạnh ta.
Có lẽ nhờ được chăm sóc tốt suốt thời gian qua, bụng con bé đã hơi lộ ra, khuôn mặt cũng trở nên đầy đặn hơn.
Dù đang mang thai, dung nhan con bé vẫn non nớt như nữ sinh trung học ở thời đại trước kia của ta.
Ngây thơ, chưa vướng bụi trần.
Tên tiểu tư rất biết nhìn sắc mặt, lập tức bước lên kéo người đi.