Tái Sinh Duyên

Chương 11



12

 

Lý gia… tạo phản.  

 

Chính xác mà nói—  

 

Lý Quý phi không ngồi yên được nữa.  

 

Kể từ khi Nguyên Thừa Hựu bị phế đi đôi chân, hắn ngày càng sa sút thấy rõ.  

 

Nếu Triều Hoa lại bị gả sang Bắc Khương chịu nhục…  

 

Lý Quý phi chỉ còn lại hai đứa con này!  

 

Tiếc là, mọi động thái của Lý gia…  

 

Đều bị ta nhìn thấu.  

 

Những năm gần đây, phụ hoàng miệt mài tìm tiên vấn thuốc,  

 

Nhưng "tiên đan" mà đạo sĩ dâng lên…  

 

Chẳng qua chỉ là bùa đòi mạng của ông ta.  

 

Gã thiên sư đó ba hoa chích chòe,  

 

Nói gì mà "đưa Hoàng đế nhập tiên cảnh,  

Dùng thần đan để cơ thể hồng hào, trường thọ vô cương."  

 

Nhưng thực tế thì sao?  

 

Chẳng qua chỉ là ảo giác và phù thũng.  

 

Mà Lý Quý phi… không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa.  

 

Bà ta ra lệnh tăng liều lượng.  

 

Ngày phụ hoàng gục ngã…  

 

Sẽ chính là ngày Lý Quý phi và Lý gia dấy động binh biến.  

 

Nhưng đáng tiếc…  

 

Kiếp này có Tạ Ngọc.  

 

Trò hề này chỉ kéo dài một đêm,  

 

Liền bị mấy nghìn quân Trấn Bắc đóng ở ngoại ô kinh thành đàn áp hoàn toàn.  

 

Theo lời của Tạ Ngọc—  

 

"Ngươi tưởng quân Trấn Bắc bọn ta là hư danh chắc?"  

 

"Bàn Nhược, nàng thực sự muốn trẫm chếc sao?"  

 

Lý Quý phi bị áp giải đến trước giường bệnh của phụ hoàng,  

 

Lúc đó, tóc ông đã bạc trắng một nửa, bàn tay gầy guộc xanh xao,  

 

Nắm chặt lấy chăn gấm.  

 

Không giống như ta tưởng tượng, ông không gào thét, không giận dữ.  

 

Hình như từ trước đến nay, ông chưa từng nặng lời với Lý Bàn Nhược dù chỉ một câu.  

 

Ông chỉ bình thản hỏi.  

 

Hỏi rằng tại sao.  

 

Hỏi:  

 

"Bàn Nhược, nàng thực sự muốn trẫm chếc sao?"  

 

"Bàn Nhược, chúng ta đã đồng cam cộng khổ bao nhiêu năm nay…  

Nàng…"  

 

Nhưng Lý thị đâu còn giữ được bộ dạng đoan trang như trước.  

 

Bà ta hoàn toàn mất trí, lao đến giường bệnh của phụ hoàng,  

 

Lập tức bị kéo ra.  

 

"Đúng, ta muốn ngươi chếc!"  

 

Bà ta cười điên cuồng, gào thét như ma quỷ:  

 

"Ta chính là muốn ngươi chếc, Nguyên Dữ Chiêu!"  

 

"Tình yêu? Đồng cam cộng khổ? Ngươi nghĩ ta còn tin những thứ đó sao?!"  

 

"Từ khi ngươi cưới Chu Hiển Vinh, ta đã không tin nữa rồi!"  

 

"Ngươi nói sẽ cho ta một đời một kiếp một đôi người!"  

 

"Ngươi nói con của ta cũng sẽ được tôn quý vạn dân kính ngưỡng!"  

 

"Nhưng ngươi thì sao?"  

 

"Ngươi hết mỹ nhân này đến quý phi kia, hết con trai rồi lại con gái!"  

 

"Ngươi muốn để con của ngươi và ả đè đầu cưỡi cổ con ta sao?!"  

 

"Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!!!"  

 

"Nguyên Dữ Chiêu! Ta không thèm thứ tình yêu phân phát của ngươi!!!"  

 

Phụ hoàng ho sặc sụa, nước mắt già nua tuôn trào.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng lúc ông còn chưa kịp thở đều, Lý thị đã ngày càng cuồng loạn.  

 

Mẫu hậu lập tức ra lệnh kéo bà ta xuống.  

 

Phụ hoàng há miệng,  

 

Hình như muốn nói gì đó.  

 

Là một câu "xin lỗi"…  

 

Đến muộn.  

 

Nhưng mẫu hậu lạnh mặt, không ngoảnh đầu lại, rời khỏi Thái Hòa Điện.  

 

"Không, Chiêu Dương… không phải Triều Hoa."  

 

Mẫu hậu rời khỏi chính điện, ta theo sát phía sau.  

 

Ta nhìn bà, chậm rãi nói:  

 

"Mẫu hậu, Lý Bàn Nhược vốn không cần phải liều mạng như thế."  

 

"Là con đã ra tay."  

 

"Là con sai người lén mật báo cho Lý thị rằng—"  

 

"Thánh chỉ trong Thái Hòa Điện…  

Không phải bảo vệ Triều Hoa.  

Mà là đưa ả đến Bắc Khương!"  

 

Mẫu hậu nghe xong, sắc mặt thay đổi.  

 

Bà run rẩy hỏi:  

 

"Nhưng… Triều Dương… đó không phải sự thật, đúng không?"  

 

"Nguyên Dữ Chiêu… vẫn muốn bảo vệ Triều Hoa đúng không?"  

 

"Thánh chỉ… viết tên của…  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhuyễn Gia?"  

 

Nhuyễn Gia.  

 

Con gái duy nhất của Tiên Đế.  

 

Muội muội ruột của phụ hoàng.

 

13

 

Tạ Ngọc nhìn ta, nhướng mày nói:  

 

"Nếu vậy, Hoàng hậu Hiển Vinh… chắc không đến mức làm tuyệt tình như thế?"  

 

Hắn lớn lên trong nhà ngoại của mẫu hậu, hắn là người hiểu bà nhất.  

 

Chu Hiển Vinh— từ khi sinh ra đã được định sẵn là thê tử của Nguyên Dữ Chiêu.  

 

Người ta dạy bà cách trở thành một vị Thái tử phi mẫu mực, một vị Hoàng hậu hoàn hảo…  

 

Nhưng bức tường cung cấm đã giam cầm bà suốt cả đời.  

 

Làm sao bà có thể đột nhiên tỉnh ngộ?  

 

"Có lẽ là vì…"  

 

"Phía sau tấm biển trong Thái Hòa Điện… có hai đạo thánh chỉ."  

 

Một đạo viết từ nhiều năm trước, phong Nguyên Thừa Hựu làm Thái tử, sắc lập Hoàng vị.  

 

Còn một đạo khác…  

 

Mực vẫn chưa khô.  

 

Sắc phong Triều Hoa làm Hoàng Thái nữ.  

 

*

 

Năm Chiêu Càn thứ mười tám, Chiêu Minh Đế băng hà.  

Nhị hoàng tử Nguyên Thừa Trạch đăng cơ.  

 

Vân Lan bị bán làm nô tỳ.  

 

Dương Liễu Y bị ban rượu độc.  

 

Phủ công chúa… cuối cùng cũng thanh tịnh.  

 

Chỉ có Lý Ngọc Thư trước khi chếc…  

 

Vẫn cố chấp muốn gặp ta một lần.  

 

Khi hạ nhân bẩm báo, Tạ Ngọc chỉ nhàn nhạt nâng mắt, thản nhiên nói:  

 

"Bận chính sự, hôm khác lại đến."  

 

Tên giấm chua này!  

 

Thế nhưng, ta vẫn đi gặp Lý Ngọc Thư.  

 

Để xem thử…  

 

"Tình yêu" mà kiếp trước ta từng đặt cược cả mạng sống… có dáng vẻ thế nào.  

 

Quả nhiên, nực cười đến cực điểm.  

 

Lý Ngọc Thư mặc áo tù, tóc tai bù xù, ánh mắt mờ mịt.