Tái Sinh Duyên

Chương 12



Hắn hình như vẫn chưa hoàn toàn hiểu được…  

 

Tại sao cả tam tộc của hắn bị diệt sạch.  

 

Nhưng cũng chưa đến mức ngu ngốc,  

 

Khi thấy ta, mắt hắn sáng rực lên,  

 

Lập tức lăn đến quỳ dưới chân ta,  

 

Gấp gáp kể lại những hồi ức đẹp đẽ năm xưa.  

 

Thế nhưng…  

 

Khi thấy ánh mắt chế nhạo của ta,  

 

Hắn lại bắt đầu hoảng loạn.  

 

"Tất cả đều là nàng bày ra sao?"  

 

"Thế còn lời thề bên biển xanh, nguyện ước trọn đời của chúng ta thì sao?!"  

 

"Xem như ngươi có trí nhớ tốt."  

 

"Vậy còn những gì tốt đẹp chúng ta từng có thì sao?"  

 

"Xem như ta xui xẻo."

 

14

 

Sau khi Triều Lộ và Lý Minh Đức thành thân, Tạ Ngọc liền một mình một ngựa rời khỏi kinh thành, quay về trấn thủ biên cương ở Tái Bắc.  

 

Hắn thậm chí không để lại cho ta một bức thư, một lời từ biệt.  

 

Chỉ có điều…  

 

Ta nhìn cái bóng lén lút trong góc, chính là Ảnh Thất—đang hí hoáy ghi chép nhật ký sinh hoạt hằng ngày của ta.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cái đồ ngốc này.

 

15

 

Xích Luyện cuối cùng cũng đuổi kịp Ô Nhã.  

 

"Vương gia đi gấp như vậy, khiến bổn cung tìm mãi mới thấy."  

 

"Tạ Ngọc ta..."  

 

"Bổn cung biết chàng vội, nhưng chẳng hay có muốn bói một quẻ trước khi đi không?" Ta xoay người, quất thêm một roi vào tên đạo sĩ nhếch nhác bị trói sau lưng Xích Luyện. "Đại sư, đừng giả chếcnữa, mau mau bói cho Nam An Vương chúng ta một quẻ đi!"  

 

Lúc này, Tạ Ngọc mới nhìn rõ người đang nằm sõng soài dưới đất. Vừa thấy mặt hắn, sát khí trên người Tạ Ngọc bùng lên ngập trời.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tên đạo sĩ kia nhìn thấy Tạ Ngọc xuất hiện ở kinh thành, sợ đến mức chân tay bủn rủn. Mười mấy năm trước, hắn từng a dua nịnh bợ, suýt chút nữa đã hủy hoại cả cuộc đời Tạ Ngọc.  

 

Hắn run run lấy mai rùa ra, giả bộ tính toán, tay cầm không vững.  

 

"Vương gia nhà Tạ thị chính là Văn Khúc Tinh chuyển thế, à không, là Tử Vi Tinh giáng trần! Văn có thể cầm bút định thiên hạ, võ có thể cưỡi ngựa bình giang sơn! Cùng Triều Dương công chúa là một cặp trời sinh đất tạo!"  

 

Mười mấy năm qua, Tạ Ngọc chưa từng dám quay về kinh, chỉ vì một câu nói "thiên sát cô tinh" của hắn. Tạ Ngọc không dám đánh cược.  

 

"Triều Dương, nàng nhớ ra rồi đúng không?"  

 

Tạ Ngọc cười, nhưng nụ cười ấy khiến người ta đau lòng.  

 

Ta xuống ngựa, bước đến bên hắn, nắm lấy tay hắn, xoay người leo lên ngựa, nghiêng đầu hôn lên giọt nước mắt trên gương mặt hắn.  

 

"Bổn cung nghe nói phong tục Tái Bắc giản dị chân chất, cũng muốn đi xem thử một lần." Ta khẽ cười, "Vương gia, chẳng hay có muốn đồng hành?"  

 

"Tạ Ngọc, ta muốn cùng chàng—có một kiếp này không còn gì tiếc nuối."  

 

-HẾT-