Tái Sinh Duyên

Chương 3



Mẫu hậu không nói gì, chỉ ra hiệu cho ta tiếp tục.  

 

Ta nuốt nước bọt, cất cao giọng:  

 

"Mẫu hậu, nhi thần cũng muốn chọn vài nam sủng! Nhi thần thấy Lý Minh Đức – đệ đệ của Lý Ngọc Thư, dáng vẻ phong lưu hào hoa, nào chỉ có Triều Lộ thích, nhi thần cũng ngày nhớ đêm mong, mất ăn mất ngủ!"  

 

"Hỗn xược!"  

 

Mẫu hậu bật dậy, suýt nữa hất thẳng bát trà nóng lên mặt ta.  

 

Ta vội lách người tránh đi, sau đó lại chạy đến nắm lấy cánh tay mẫu hậu, làm nũng:  

 

"Mẫu hậu~ mẫu hậu đại nhân~ người xem, từ khi nhi thần chọn Lý Ngọc Thư làm phò mã, nhi thần đã phải sống những ngày tháng gì đây? Hắn ta xem bản thân như tiểu hoàng đế rồi! Nhi thần nghẹn khuất lắm, hu hu..."  

 

Ta giả bộ khóc lóc, còn rơi vài giọt nước mắt.  

 

Nếu là Triều Dương công chúa của trước kia, chắc chắn sẽ không bao giờ làm vậy.  

 

Nhưng đối diện với mẫu thân ruột của mình, đôi khi chút nũng nịu và làm loạn của con gái, có lẽ còn hữu dụng hơn là cãi cọ đầy oán hận.  

 

Sự thật chứng minh, cách này quả thực có tác dụng.  

 

Mẫu hậu lập tức thu lại cơn giận, thân thể hơi cứng đờ trong chốc lát, sau đó bà nhẹ ho một tiếng, chậm rãi xoa chuỗi phật châu trong tay, mở miệng nói:  

 

"Bổn cung đã biết."  

 

Nghe xong, ta liền biết mẫu hậu đã đồng ý, lập tức hành lễ tạ ơn.  

 

Lúc rời đi, mẫu hậu gọi ta lại:  

 

"Nếu có thời gian, thỉnh thoảng hãy đến thăm đệ đệ con. Nó rất nhớ con."  

 

Ta gật đầu đáp.  

 

Trước khi ra khỏi cung, ta còn dò hỏi mấy câu với ma ma thân cận của mẫu hậu, mới biết rằng đã vài tháng nay phụ hoàng chưa từng đặt chân đến Khôn Ninh cung.

 

03

 

Vừa bước ra khỏi cổng hoàng cung, ta liền gặp Thừa Trạch.  

 

Lúc đó, ta đang mải trò chuyện sôi nổi với đám phu nhân, tiểu thư nhà quan. Khóe mắt ta lơ đãng quét qua, liền bắt gặp thiếu niên nhỏ bé ấy đang lén lút nhìn ta, dáng vẻ như muốn lại gần nhưng không dám, cứ do dự mãi.  

 

Nghĩ lại mà thấy tiếc, ta đã lâu không quan tâm đến hoàng đệ ruột của mình. Đệ ấy dường như vẫn đáng yêu như thuở nhỏ, chỉ là giờ đã bị ràng buộc quá nhiều, đến nỗi một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi lại cố tỏ ra nghiêm nghị.  

 

Ta đi xuyên qua đám đông, thẳng bước đến bên đệ ấy.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Thừa Trạch thỉnh an trưởng tỷ." Đệ ấy cung kính cúi người hành lễ với ta.  

 

Ta không còn lạnh nhạt như trước nữa, mà tiến lên, tự tay đỡ lấy đệ ấy.  

 

Nhưng ngay khi ta chạm vào cánh tay, Thừa Trạch khẽ co rúm lại.  

 

Ta nheo mắt, chưa kịp lên tiếng thì đệ ấy đã mở lời trước:  

 

"Đệ đã nghe chuyện xảy ra trước cổng công chúa phủ. Mẫu hậu có vì trưởng tỷ làm chủ không?"  

 

"Chỉ có kẻ yếu mới cần người khác làm chủ cho mình. Trưởng tỷ không phải người dễ bị bắt nạt." Vừa nói, ta vừa kéo tay áo Thừa Trạch lên, để lộ hai mảng bầm tím.  

 

Thừa Trạch im lặng.  

 

Ta liếc nhìn gã tiểu tư bên cạnh đệ ấy. Gã ta lập tức run lẩy bẩy, quỳ rạp xuống đất, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Đúng như ta đoán, lại là cái tên ngốc Nguyên Thừa Hựu kia! Lúc luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung không bằng người, liền sinh lòng ghen ghét, coi đại ca ruột của mình là bia ngắm.  

 

"Sao đệ không nói với mẫu hậu và trưởng tỷ? Lại cứ cam chịu như vậy? Nếu thế, sau này ra ngoài đừng bảo là đệ đệ của Triều Dương ta."  

 

"Phu tử nói, quân tử chỉ so tài cao thấp với người đồng chí hướng, không tranh luận với kẻ ngu dốt. Hơn nữa, trưởng tỷ cũng nói, chỉ kẻ yếu mới cần người làm chủ cho mình. Mẫu hậu hằng ngày đã đau lòng vì phụ hoàng, đệ không muốn khiến người thêm phiền lòng. Đệ nghĩ, chỉ cần mọi mặt đều vượt trội hơn tứ hoàng huynh, phụ hoàng sẽ nhìn thấy, đúng không?"  

 

"Thế gian này có rất nhiều người chính trực quang minh, nhưng tuyệt đối không có trong hoàng cung, càng không thể xuất hiện giữa đám hoàng tử chắc chắn sẽ tranh đoạt ngai vàng. Trưởng tỷ cũng mong huynh đệ trong nhà hòa thuận, nhưng Thừa Trạch, đệ đã từng nghĩ chưa, nếu đến cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, thì sao có thể bảo vệ được mẫu hậu và trưởng tỷ?"  

 

*

 

Khi ta về đến phủ công chúa, trời đã chạng vạng tối.  

 

"Nguyên Tri Vi, ngươi điên rồi sao? Ngươi dám nuôi nam sủng, lại còn muốn nhận cái tên đệ đệ ti tiện của ta vào phủ? Bổn công còn chưa chếc đâu!"  

 

Quả nhiên, Lý Ngọc Thư tức tối chạy đến chất vấn ta.  

 

Ta không bất ngờ, dù sao trong cung có đầy người của nhà họ Lý, luôn theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta.  

 

Dương Liễu Y đứng phía sau, che khăn tay cười khẽ, rõ ràng là đang đợi xem trò vui. Có vẻ cú đá của Ảnh Thất vẫn còn nhẹ.  

 

Sau hơn mười năm quen biết Lý Ngọc Thư, ta hiểu rõ hắn ăn miếng nào, uống miếng nào.  

 

Lúc này không thể nóng nảy, nếu không sẽ khiến nhà họ Lý cảnh giác.  

 

Hiện tại, ta còn chưa có viện binh, tuyệt đối không thể để Lý Ngọc Thư ra tay trước.  

 

Vì vậy, hiếm khi ta chịu nhún nhường, làm nũng nói:  

 

"Sao chàng có thể thay lòng đổi dạ, mà thiếp lại không được tức giận?"