Tái Sinh Duyên

Chương 4



Trước kia, dù ta nhẫn nhịn đủ điều nhưng chưa bao giờ chịu thua trên lời nói.  

 

Nhưng bây giờ thì...  

 

*

 

Ta đồng ý để Dương Liễu Y vào phủ làm thiếp, hơn nữa còn ban luôn nha hoàn Vân Lan – kẻ kiếp trước hai lòng, bán đứng ta – cho Lý Ngọc Thư.  

 

Hắn vốn định từ chối, nhưng vì hiếm khi thấy ta chủ động xuống nước, lại nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của ta, có lẽ cũng có chút rung động, đến mức quên cả vết bạt tai trên mặt mình.  

 

Con người, một khi đã đụng chạm đến thứ không thuộc về mình, thì lâu dần sẽ sinh ra lòng chiếm hữu.  

 

Kiếp trước, Vân Lan ăn cây táo rào cây sung, chẳng qua cũng chỉ vì muốn vào hậu viện của Lý Ngọc Thư.  

 

Nếu đã vậy, ta cứ để ả toại nguyện.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ả quỳ xuống đất, liên tục dập đầu tạ ơn.  

 

*

 

Về chuyện muốn nhận đệ đệ hắn vào phủ, ta nói đó chỉ là lời nói lúc tức giận, chứ ta đâu có thật sự muốn.  

 

Ta lại nói, hôm đó ta quá xúc động, nhưng vì đã lỡ cầu xin mẫu hậu, người đã phái người đưa hắn qua rồi, nếu bây giờ từ chối thì chẳng khác nào vả vào mặt mẫu hậu, thôi thì ngày mai cứ đưa hắn về đi, sau này ta sẽ không làm vậy nữa.  

 

Nhưng thật đáng tiếc, lời ta nói chẳng đáng tin.  

 

Ta sinh ra đã kiêu ngạo, có thù tất báo.  

 

*

 

Vân Lan không phải thứ tốt đẹp gì, so với Dương Liễu Y còn khó lường hơn.  

 

Ta thấy Vân Lan khiêu khích Dương Liễu Y, còn Dương Liễu Y thì tức giận đến mức mặt mày tái mét, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười nịnh bợ trước mặt Lý Ngọc Thư.  

 

Nếu đã vậy, cứ để bọn họ chó cắn chó đi.  

 

Giờ phủ công chúa Triều Dương quả thực rất náo nhiệt.

 

04

 

Mẫu hậu dù gì cũng là Hoàng hậu, chỉ cần động ngón tay là có thể khiến nhà họ Lý cung kính đưa Lý Minh Đức vào phủ công chúa của ta.  

 

Dù Lý Ngọc Thư hiện đã là phò mã, nhưng nếu điều đó có lợi cho nhà họ Lý, họ có thể hy sinh bao nhiêu con trai cũng chẳng đáng gì.  

 

Nói đến Lý Minh Đức—hay còn gọi là Lý Tùng—hắn không phải người tầm thường. Ba tuổi đã biết chữ, bốn tuổi làm thơ. Mẫu thân hắn từng là thê tử kết tóc của Lý Tự Sơn, nhưng sau khi công thành danh toại, Lý Tự Sơn cưới chính thất mới—mẫu thân của Lý Ngọc Thư—rồi giáng bà xuống làm thiếp. Kể từ đó, Lý Minh Đức cũng trở thành một thứ tử vô danh tiểu tốt trong nhà họ Lý.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Suốt bao năm qua, nếu không bị Lý Ngọc Thư chèn ép, có lẽ hắn đã sớm thi đỗ Tiến sĩ, bộc lộ tài năng trong triều đình rồi.  

 

Kiếp trước, sau khi ta chếc, Triều Lộ bị gả xa hòa thân đến Bắc Khương, Lý Minh Đức mới không nhẫn nhịn nữa.  

 

Tài năng bùng nổ, hắn dám đối đầu ngang hàng với Lý Tự Sơn và Lý Ngọc Thư. Nhưng nỗi hận của hắn đối với nhà họ Lý còn sâu hơn ta nhiều.  

 

Khi Tạ Ngọc khởi binh "thanh quân trắc", hắn đã ra tay trợ giúp, bảo toàn được Thừa Trạch, nhưng... Triều Lộ đã chếc ở Bắc Khương, vĩnh viễn không thể trở về.  

 

*

 

Đêm đến, ta ra lệnh cho Ảnh Lục đưa hắn đến hậu viện, tránh tai mắt của Lý Ngọc Thư.  

 

Dưới ánh đèn leo lét, hắn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tĩnh lặng như tro tàn, nhưng lưng vẫn thẳng tắp. Hắn rất thanh tú.  

 

Ngồi trước gương trang điểm tháo bỏ những món trang sức rườm rà, ta nhìn thấy hắn qua tấm gương đồng. Hắn cúi đầu thật thấp, không hề dám nhìn lén—cũng coi như là có chút cốt khí của kẻ sĩ.  

 

Ta cũng chẳng muốn dọa hắn, liền đi thẳng vào vấn đề:  

 

"Đều là người thông minh cả, gặp được ngươi đúng là không dễ. Bản cung sẽ không vòng vo nữa."  

 

"Xin công chúa chỉ giáo."  

 

"Bản cung đã điều tra ngươi. Ba tuổi biết ngàn chữ, năm tuổi thuộc lòng thơ Đường. Bao năm qua, Lý Ngọc Thư đã lấy đi bao nhiêu bài văn sách luận của ngươi, nhờ đó nhận được bao nhiêu lời khen từ phụ hoàng và các phu tử? Đáng lẽ ra, ngươi phải sớm vào triều làm quan rồi, đúng không?"  

 

"Công chúa hẳn cũng biết rõ, với đám sĩ đại phu trong triều hiện nay, thảo dân thà sống một đời bình lặng còn hơn đồng lõa với bọn họ."  

 

"Câu này mà truyền ra ngoài, đủ để ngươi mất đầu rồi đấy."  

 

Ta xoay người lại, đưa tay lên nhìn móng tay mới sơn, sắc đỏ rực rỡ.  

 

"Nếu công chúa muốn có đầu của Minh Đức, đâu cần bịa thêm tội danh."  

 

"Nhà họ Lý đang mưu đồ gì, Lý Tự Sơn đang tính toán gì, chắc chắn ngươi biết rõ hơn bản cung."  

 

"Nếu công chúa muốn tiêu diệt nhà họ Lý, thì phải có chứng cứ xác thực và thực lực tuyệt đối. Bằng không, chỉ nói suông thế này, e là dễ tự thiêu thân."  

 

"Nhà họ Lý bất nhân, mẫu thân ngươi vì sao mà chếc, ngươi hẳn đã rõ. Cùng bản cung hợp tác, bản cung trả lại cho ngươi một triều đình không có điều cấm kỵ, thế nào?"  

 

Lý Minh Đức cúi đầu chạm đất, ta biết hắn đã đồng ý.  

 

Vì thế, ta lấy ra một phong thư mật từ đáy hộc trang sức, đưa cho hắn.  

 

Đó là chiến báo từ biên ải.