Tam Giá Gả Minh Quân

Chương 13



Ta đã trở thành phu nhân của Giang Cảnh Hoài.

Ngày ngày lang thang trong cung thành, nhìn đèn cúc nhỏ lơ lửng lên xuống giữa bầu trời.

Tấm lòng của Giang Cảnh Hoài đã đánh mất, chàng không chịu nói là đánh mất ở đâu. Ta nghi ngờ, là rơi dưới đáy sông Thiên Hà.

Bởi vì quỷ đều thích giấu thứ quý giá nhất của mình dưới nước, ví như ký ức của ta, giấu trong tổ người cá ở hậu viện, phải dùng m.á.u của Quỷ quân mới có thể đánh thức.

Giang Cảnh Hoài nói Thủy Thần nợ chàng, vậy có phải trái tim ấy, chàng cũng ký thác cho Thủy Thần?

Ta ngồi bên bờ Thiên Hà, đột nhiên vươn tay rạch nát lòng bàn tay, nhỏ một giọt m.á.u xuống.

Không có động tĩnh.

Ta không tin tà, lại nhỏ thêm một giọt.

Cốt trắng cuồn cuộn trôi về phía Đông, ta như kẻ ngốc, phơi gió cả ngày trời, cuối cùng ủ rũ quay về cung thành tìm Giang Cảnh Hoài.

Lũ tiểu quỷ trong điện lần nữa trông thấy nữ quỷ áo đỏ là ta thì hoảng loạn bỏ chạy tán loạn.

Ta chớp mắt đã hiện trong lòng Giang Cảnh Hoài, đè lên bàn án của chàng, làm loạn mực bút.

Giang Cảnh Hoài bẻ tay ta ra sau lưng: “Đừng quậy.”

Nhưng tâm trạng ta thật sự rất tệ, kéo xích sắt vang lên loảng xoảng khắp điện, chàng vẫn không thèm để ý.

Ta móc chìa khóa ra, cắm vào ổ khóa.

Giang Cảnh Hoài lập tức ôm chặt lấy ta, giật lấy chìa khóa, nghiêm mặt nhìn ta: “Nói đi, nàng muốn làm gì?”

Ta và chàng đã cãi nhau lạnh lùng cả trăm năm, bỗng chốc thuận hòa, ta có chút không quen, im lặng hồi lâu mới nói:

“Ngươi để ý ta một chút đi.”

Giang Cảnh Hoài là kiểu người không thích nói chuyện. Lúc ta còn là A Ân, chàng đối với ta cũng nửa vời chẳng mặn mà.

Nay hai con quỷ cùng sống một chỗ, ngày dài như năm, không nói chuyện thì làm sao g.i.ế.c thời gian?

Giang Cảnh Hoài trầm tư một lát: “Nàng không phải muốn xem đèn cúc nhỏ sao?”

“Ngươi không cho ta xem.”

Chàng vẫy tay, đèn cúc nhỏ liền bay vào.

Ta nói: “Ta không muốn xem ở đây, muốn lên nóc nhà xem.”

“Được.”

Giang Cảnh Hoài ôm ta trèo lên nóc nhà.

Cả cung thành rộng lớn của Minh phủ thu vào tầm mắt, Thiên Hà lơ lửng, mỹ lệ không sao tả xiết.

Đèn cúc nhỏ khắp nơi trong cung thành lập tức từ mọi ngóc ngách bay lên, tụ lại về phía chúng ta, như một dải ngân hà rực rỡ.

Giang Cảnh Hoài nhìn qua từng chiếc đèn nhỏ, chọn lấy một chiếc kéo về.

Chiếc đèn nhỏ ấm áp, nhìn gần có thể thấy rõ tranh vẽ bên trong.

Là năm ấy, Giang Cảnh Hoài bò trên mặt đất, ta ngồi xổm, giúp chàng lau bùn đất.

Đây là…

“Ký ức của ta.”

Giang Cảnh Hoài gẩy một chiếc đèn khác đến, trong mắt phản chiếu cả ngân hà vàng rực, “Mỗi khi ta sắp bị thù hận che mờ lý trí, lại nhìn về quá khứ của chúng ta, tự nhủ hết lần này đến lần khác, không được hận nàng.”

Lệ quỷ sinh ra từ oán khí, dễ bị thù hận điều khiển như một con rối.

Một khi mất đi lý trí, sẽ biến thành xác sống đáng sợ.

Ta xem từng chiếc đèn một, có Giang Trĩ Ngư khi còn nhỏ, cũng có A Ân.

Chiếc sáng nhất, là ta ngẩng đầu, phấn khởi hô to:

“Cảnh Hoài, Giang Cảnh Hoài.”

“Tiểu thư là cá, A Cửu là nước, như cá gặp nước.”

Giang Cảnh Hoài giành lấy chiếc đèn, đẩy nó về phía ngân hà.

Ta nhìn chiếc đèn dần tan vào dải sao, nheo mắt cười hỏi:

“Phải chăng ngươi thích ta từ rất lâu rồi?”

Giang Cảnh Hoài khẽ ho một tiếng, không trả lời.

Ta tiện tay kéo thêm một chiếc đèn nữa, Giang Cảnh Hoài cưỡi ngựa, khoác áo đỏ, mặt mày lạnh lùng.

Là ngày chàng cưới ta.

“Hôm đó, là sinh thần của ta.”

Giang Cảnh Hoài thản nhiên nói, “Ta muốn đón nàng về nhà, cùng nhau trải qua.”

Nhưng kết cục lại là c.h.ế.t thảm tại chỗ.

Giang Cảnh Hoài ôm gối ngồi, cong môi nhìn bầu trời đêm:

“Ta vẫn không tin, nàng lừa ta. May mắn thay, ta đã đoán đúng.”

Ta không biết những năm ấy chàng sống thế nào, mang trong lòng hận thù và tình ý không thể giấu, chỉ để chứng thực vài câu nói nghe được trước khi chết.

Nước mắt rơi từng giọt lên mu bàn tay ta.

Giang Cảnh Hoài giúp ta lau nước mắt, bị ta cắn mạnh lên mu bàn tay, cắn rách da, để lại dấu vết — chàng cũng thuộc về ta rồi.

Chàng cười cười: “Nàng là lệ quỷ đỏ.”

Dĩ nhiên ta biết ta là lệ quỷ đỏ.

Chàng cúi mắt, giơ vết thương ra: “Ba ngày tới, nàng phải bảo vệ ta.”

Lúc này ta mới nhớ ra, bị ta cắn một cái, Giang Cảnh Hoài sẽ có ba ngày suy yếu.

Thế là ta không biết xấu hổ mà nhào đến đè chàng xuống.

Từ đó về sau, tiểu quỷ bên ngoài điện lén gọi ta là “sắc trung ngạ quỷ” — bởi vì sự tích vĩ đại là khóa Quỷ quân trong điện ba ngày không ra khỏi cửa, đã lan truyền khắp Quỷ vực.

Ngày thứ ba, trong Quỷ vực có người đến.

Giang Cảnh Hoài đang ngủ say, ta lặng lẽ xuống giường, mặc y phục, đến tiền điện.

Tiểu quỷ giới thiệu nửa ngày, ta sốt ruột cắt ngang:

“Chức quan gì?”

“Phán quan.”

“Phán ai?”

“Phán Quỷ quân Giang Cảnh Hoài.”

Tiểu quỷ ghé sát tai ta nói nhỏ: “Họ là người từ Minh phủ, không thể đắc tội.”

Nếu ví người Minh phủ như hoàng đế và triều thần, thì Giang Cảnh Hoài chính là một chư hầu chiếm giữ một phương.

“Hắn phạm tội gì?”

Ta ngồi vào chủ vị của Giang Cảnh Hoài, vắt chân chờ hắn mở miệng.

Phán quan lật ghi chép trong tay, thong thả nói:

“Mồng tám khai Quỷ môn, ăn sinh hồn, tội nặng, lập tức đày địa ngục.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn tra đến nửa chừng, chợt dừng lại, ngẩng đầu hỏi:

“A Ân ở đâu?”

“Ta chính là.”

Phán quan gập ghi chép lại: “Đi theo ta một chuyến.”

“Phán quan đại nhân.”

Ta nheo mắt, lười biếng đánh giá hắn, “Ngài từng hỏi dân làng Ngư Lăng thôn làm những chuyện gì chưa?”

Phán quan mặt lạnh: “Không thuộc thẩm quyền của ta.”

Ta hắng giọng, thong thả đung đưa chân:

“Thiếu nữ Thanh Vĩ, mười sáu gả vào thôn Ngư Lăng, trượng phu thường xuyên vắng nhà, nàng một mình giữ cửa. Đêm khuya, nhiều dân làng xông vào nhà, làm nhục nàng. 

Thanh Vĩ khóc tố không ai tin, lại bị vu oan không giữ phụ đạo, bị lột sạch quần áo diễu phố. Nhân chứng là mụ thẩm bên cạnh, người hành hình là dân cả thôn.

Nàng nhục nhã không chịu nổi, nhảy hồ tự vẫn. Trượng phu về nhà, đau khổ không nguôi, đêm đó nhảy hồ tuẫn tình.”

“Loại nơi ăn thịt người thế này, giữ lại làm gì?”

Phán quan nói: “Không đến lượt ngươi làm chủ công lý.”

“Phải làm sao đây, ta đã hứa báo thù giúp Thanh Vĩ rồi.”

Ta nhếch môi cười, “Lệ quỷ đã hứa, không làm không được.”

Phán quan đưa tay rút ra sợi xích đen, không nói hai lời liền muốn khóa ta lại.

Xích còn giữa không trung đã bị một làn sương mỏng cản lại.

“Đại nhân muốn khóa nàng, đã hỏi bản quân chưa?”

Giang Cảnh Hoài chắn trước mặt ta, tay ngọc trắng hư nắm một cái, sợi xích liền đứt thành mấy đoạn, rơi lách cách xuống đất.

Phán quan lạnh giọng: “Quỷ quân, đừng quá đáng.”

“Bản quân từng giao dịch với các ngươi, mọi tội nàng phạm ở nhân gian, do ta gánh chịu. Muốn c.h.é.m muốn giết, cứ tùy các ngươi xử lý.”

“Giang Cảnh Hoài, nàng ta sẽ hồn phi phách tán, ngươi nghĩ chịu nổi sao?”

Lòng ta thắt lại, siết c.h.ặ.t t.a.y áo Giang Cảnh Hoài.

Phán quan mở lại ghi chép:

“Giang Trĩ Ngư trăm năm qua, g.i.ế.c mấy chục người, mỗi người một đao. Quỷ quân đại nhân, trái tim ngài liệu chịu nổi thêm một đao nữa không?”

Thì ra Giang Cảnh Hoài đã dùng tim mình để giao dịch với Minh phủ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Lệ quỷ đỏ khi sinh ra, sát khí mạnh nhất. Lúc ấy ta suốt ngày lang thang nhân gian, chọn những kẻ bạc tình mà g.i.ế.c để trút giận.

Giang Cảnh Hoài từng ngăn ta, ta lại tưởng chàng cũng như lũ người kia, không ngờ, mọi tội lỗi, đều do Giang Cảnh Hoài thay ta gánh chịu.

“Nợ của ta, ta tự trả, không cần chàng—”

Lời chưa dứt, Giang Cảnh Hoài đã trùm vạt áo lên đầu ta, trói lại: “Tiễn khách.”

“Quỷ quân, tự lo cho tốt.”

Đại điện yên tĩnh trở lại, Giang Cảnh Hoài vén áo ngoài lên, đối diện với đôi mắt ngấn lệ của ta.

“Trái tim của chàng đâu?”

Giang Cảnh Hoài không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lau nước mắt cho ta.

Ta ôm lấy mặt chàng, giọng run run:

“Ta khiến chàng thay ta gánh nợ sao?”

“Ta nguyện ý.”

Giọng điệu cứng rắn ấy của Giang Cảnh Hoài hoàn toàn chọc giận ta, ta bật dậy, chớp mắt đã biến mất khỏi đại điện.

Giang Cảnh Hoài đuổi đến ranh giới Quỷ vực, chặn ta lại:

“Nàng muốn đi đâu?”

Ta mắt đỏ rực, sát khí bùng phát:

“Đi giành lại trái tim của chàng.”

Giang Cảnh Hoài áp tay ta vào n.g.ự.c mình:

“Đã là của nàng rồi.”

Trong đôi mắt nhạt màu của chàng chất chứa hiếm hoi sự chân thành và lo lắng.

“Ta không cần!”

Ta gào lên, “Ta muốn một Giang Cảnh Hoài nguyên vẹn! Minh phủ không cho, ta liền lật Minh phủ!”

“Mỹ nhân nhỏ, nàng không lật, bản quân cũng sắp đi một chuyến.”

Biên giới Quỷ vực nổi lên sóng lớn, bầu trời xám xịt tách ra một khe hở.

Từ trong đó bước ra một thư sinh áo xanh tầm thường, ta lại trong khoảnh khắc đó, c.h.ế.t lặng nhìn gương mặt hắn.

Là thư sinh dưới đáy hồ!

Hôm đó ta làm lệ quỷ, tình cờ đi ngang thôn Ngư Lăng, thấy một người cá nằm co ro bên bờ, ánh sáng u ám.

Ta dừng bước, hỏi nguyên do.

Người cá nói nàng tên Thanh Vĩ, bị dân làng ép chết, trượng phu vì nàng mà tuẫn tình, ngủ yên dưới đáy hồ.

Ta động lòng trắc ẩn, hứa sẽ cứu hắn một mạng.

Máu Giang Cảnh Hoài là thứ đại bổ cho thi thể, ta đưa cho nàng d.a.o găm, bảo nàng dẫn dắt “A Ân” g.i.ế.c c.h.ế.t Giang Cảnh Hoài.

Vừa đạt được mục đích, vừa cứu được người tình của nàng.

Nhưng ta lại không biết, người đó chính là Diêm La.

Giang Cảnh Hoài lập tức kéo ta ra sau lưng, lạnh nhạt mở miệng:

“Diêm La đại nhân.”

Diêm La mỉm cười:

“Quỷ quân tân hôn, chưa mang lễ, thứ lỗi.”

Mắt ta nheo lại, bốn phía nổi gió, báo hiệu địch ý của ta.

Giang Cảnh Hoài xoa đầu ta trấn an, nghiêm túc đối đáp:

“Ngài dọa thê tử của ta rồi.”

Diêm La thu lại áp lực: “Xin lỗi, tiểu phu nhân.”

Hắn dường như không nhận ra ta, tự nhiên cùng Giang Cảnh Chuẩn trò chuyện.

“Lần này, là muốn thương lượng với Quỷ quân một việc.”

Diêm La vào điện, ung dung ngồi vào chỗ cao nhất.

Giang Cảnh Hoài mỉm cười, không tức giận:

“Đại nhân xin cứ nói.”

“Đã không thể dùng nợ để gánh, vậy thì lấy tim tiểu phu nhân, cùng nhau gánh đi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com