Tam Giá Gả Minh Quân

Chương 12



“Giang Trĩ Ngư, thù hận của ngươi đã hóa giải, nên vào luân hồi rồi.”

Lời tràn đầy tình ý giữa ta và Giang Cảnh Hoài bị một nữ nhân chen ngang không đúng lúc, ta nắm chặt vạt áo hắn, áp sát lại, căng thẳng nhìn quanh.

Giang Cảnh Hoài bóp cằm ta: “Đừng để ý tới nàng.”

Hắn cọ trán ta, hôn lên môi như chim mổ thóc, triền miên chẳng dứt.

Nữ tử kia im lặng một hồi, mang theo giận dữ cất tiếng: “Giang Cảnh Hoài—”

“Câm miệng.”

Ánh mắt hắn lóe lên một tia thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn trời, “Bản quân còn đây, ai cũng đừng mong mang nàng đi.”

“Các ngươi nuốt lời.”

Giang Cảnh Hoài bật cười lạnh, “Quỷ chẳng cần giữ lời.”

Ta tựa đầu lên n.g.ự.c hắn, buồn bã nói: “Ta cũng chưa từng hứa với nàng.”

Nữ tử kia nghẹn lời, như bị tức đến phát điên, một bàn tay to trắng ngần từ trời cao vung xuống, lao thẳng về phía ta.

Ta đã chuẩn bị sẵn sàng để liều mạng đón đỡ, thì Giang Cảnh Hoài quay sang nói một câu:

“Chuyện dơ bẩn ngươi làm, có cần bản quân kể ra không?”

Bàn tay khổng lồ lập tức khựng lại trên đầu chúng ta, do dự rất lâu, cuối cùng gào lên một tiếng không cam lòng, rồi tan vào hư vô.

Gió dần lặng xuống.

Ta đứng giữa biển hoa, ngẩng đầu hỏi Giang Cảnh Hoài: “Nàng đã làm chuyện dơ bẩn gì?”

“Không phải ai cũng may mắn như chúng ta, từ ảo cảnh của kẻ khác mà phát hiện chân tướng. Nàng sống dựa vào oán hận, mong chúng ta hận nhau đến chết.”

“Thế sao nàng lại buông tha chúng ta?”

Giang Cảnh Hoài cúi đầu, tiếp tục nụ hôn còn dang dở: “Nàng nợ ta.”

Khi ra khỏi Thiên Hà, bờ sông đã đứng đầy những tiểu quỷ chen chúc.

Quỷ tướng vẻ mặt phức tạp, ánh mắt đầy bất mãn.

Giang Cảnh Hoài nắm tay ta, đi ngang qua hắn.

Quỷ tướng nghiêm giọng nói: “Thuộc hạ không sai.”

Giang Cảnh Hoài dừng lại, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn hắn, ngay lúc ai cũng nghĩ hắn sẽ như thường ngày cho hắn đứng dậy, Giang Cảnh Hoài lại giơ chân, đá hắn xuống Thiên Hà.

Mọi quỷ đều im bặt không dám thở mạnh.

Ánh mắt Giang Cảnh Hoài đảo qua một vòng, lạnh giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Giết nàng, chính là g.i.ế.c ta. Hiểu chưa?”

“Hiểu rồi!”

Ánh nhìn của đám tiểu quỷ dành cho ta lập tức thay đổi, rõ ràng là bị Giang Cảnh Hoài dọa cho khiếp vía.

Ta không ngờ tính tình hắn nói thay đổi là thay đổi, không dám lên tiếng.

Khoảng cách giữa hai chúng ta từng có quá nhiều hiểu lầm, ta không muốn quan hệ vừa mới yên ổn lại sụp đổ thêm lần nữa.

Trên đường về hoàng cung, ta chăm chú nhìn đèn cúc nhỏ lơ lửng, đưa tay chọc thử.

Giang Cảnh Hoài lập tức ấn tay ta xuống: “Đừng chạm.”

“Tiểu cúc dại chẳng phải treo vì ta sao?” Ta nhảy lên với tới.

Giang Cảnh Hoài kẹp ta vào khuỷu tay, chẳng nói lời nào kéo thẳng vào đại điện.

Chờ ta định thần lại, đã bị hắn quăng vào màn lụa mềm mại.

Trong lúc hoảng loạn, ta lỡ túm vào sợi xích trên cổ hắn, kéo hắn ngã vào theo.

Bốn mắt nhìn nhau, mặt ta đỏ bừng, không dám đối diện ánh mắt của hắn, vội vàng chuyển chủ đề: “Ta… ta cởi cho huynh nhé…”

“Đừng động.”

Ánh mắt hắn tối lại, giữ lấy cổ tay ta rồi áp vào n.g.ự.c mình, “Cứ để thế.”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt qua vết hằn trên cổ ta: “Xin lỗi. Trước kia nàng nói mình bị dìm xuống hồ, ta cứ tưởng nàng trách ta hại c.h.ế.t huynh trưởng.”

Ba năm biệt ly, đêm đại hôn năm đó, nhị muội nửa khuôn mặt ẩn sau khăn trùm đầu, nửa mặt trang điểm đậm, để lại nét lông mày giống ta, cùng với nốt ruồi đỏ giả trên dái tai.

Giang Cảnh Hoài chẳng phân biệt được, bị nàng loạn đao đ.â.m chết, xác bị c.h.é.m nát, c.h.ế.t thảm vô cùng.

Vết thương phía dưới thắt lưng hắn, chính là bắt đầu từ đó.

Ta đưa tay nhẹ nhàng đặt lên, ôm lấy hắn, hỏi: “Đau không?”

“Đau.”

Môi Giang Cảnh Hoài run run, “Trước khi biết chân tướng, mỗi lần nàng chạm vào, đều đau đến thấu tim.”

Với Giang Cảnh Hoài mà nói, Giang gia nợ hắn quá nhiều.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trong phòng, hơi nóng cuộn trào, tóc chúng ta quấn vào nhau.

“Từng ấy năm qua, vì sao huynh không g.i.ế.c ta?”

“Không nỡ.”

Ánh mắt hắn thành kính và sâu thẳm:

“Ta luôn muốn hỏi nàng một câu… nàng từng yêu ta chưa?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com