Tam Giá Gả Minh Quân

Chương 15



Hôm đó sau khi nói xong, ta liền ngất xỉu tại chỗ.

Tỉnh lại lần nữa, ta phát hiện mình đã bị Giang Cảnh Hoài giam lại.

Ta giận đến phát điên, chân trần đi đi lại lại trong phòng.

Giang Cảnh Hoài trở về nhìn thấy ta, không nói một lời liền vác ta lên giường, đeo tất lụa vào chân ta.

“Ta muốn ra ngoài!”

“Không được.”

Hắn thẳng thừng từ chối, thậm chí còn thông qua sợi xích trên cổ để cảm nhận động tĩnh của ta.

Giờ đây, Giang Cảnh Hoài càng lúc càng mạnh mẽ, chỉ cần một ánh mắt nhẹ nhàng cũng khiến ta không thể bước nổi nửa bước.

“Không được chạy lung tung.”

“Giang Cảnh Hoài, trong đầu ngươi chỉ có đứa bé thôi sao? Đồ bạc tình!”

Hắn vờ như không nghe thấy, ngón tay đặt lên cổ ta, chậm rãi vuốt ve: “Không muốn bị ta khóa lại, thì ngoan ngoãn nghe lời.”

Thấy ta tức đến như sư tử xù lông, hắn bổ sung một câu: “Ta không muốn ngươi bị tổn thương.”

Sau đó không biết Giang Cảnh Hoài bận chuyện gì, mấy ngày liền đều không thấy bóng dáng.

Những ngày được ở bên Giang Cảnh Hoài là mỗi ngày một ít đi, ta mong ngóng từng ngày, rốt cuộc có một hôm không nhịn được nữa, lúc hắn sắp ra ngoài ta khóc mà gọi:

“Ngươi có thể dẫn ta theo không?”

Giang Cảnh Hoài hơi suy nghĩ, rồi gỡ cấm chế xuống, nắm lấy tay ta:

“Không được rời khỏi ta nửa bước.”

Hắn vẫn bận rộn với việc trong Quỷ Vực, ta không hứng thú, liền dựa vào hắn nghỉ ngơi.

Tính cách ta lại quay về như A Ân, không lo không nghĩ, thích lẽo đẽo theo sau Giang Cảnh Hoài.

Vài ngày trước khi sinh, ta bụng bầu vượt mặt, dẫn hắn đến một căn nhà nhỏ hẻo lánh.

Trước cửa nhà, từng cụm chu cẩn kiêu ngạo nở rộ. Đẩy cửa bước vào, là một khung cảnh quen thuộc.

Là căn nhà nhỏ của A Ân và Giang Cảnh Hoài.

Thực ra những ngày ta cùng hắn làm phu thê bình thường, kính trọng nhau như khách, chính là khoảng thời gian đó.

Trên bàn đặt một bát mì nóng hổi, điểm xuyết hành xanh, mùi mỡ heo thơm ngào ngạt.

Hắn khó hiểu nhìn ta.

“Ta bù cho ngươi một bữa sinh thần nhé.” Ta ngồi xuống trước bàn, nhặt đôi đũa nhét vào tay hắn, “Mau ăn lúc còn nóng.”

Ánh mắt Giang Cảnh Hoài dần trở nên dịu dàng: “Mì trường thọ à?”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Ừ. Ta hy vọng… ngươi bình an.”

Giang Cảnh Hoài chậm rãi nhai mì, ngẩng đầu nói: “Ngươi cũng vậy. Mỗi năm sinh thần, đều phải mừng cùng ta.”

Suýt nữa nước mắt ta đã rơi, ta hít một hơi thật sâu, cúi đầu chỉ vào bụng mình: “Còn nó?”

“Nó cũng vậy.” Trong mắt Giang Cảnh Hoài hiếm hoi lộ ra ánh sáng dịu dàng, hắn lặng lẽ cúi đầu ăn sạch bát mì trường thọ, “Còn nữa không?”

Ta bĩu môi trêu chọc: “Ngốc quá, mì trường thọ chỉ được ăn một bát thôi.”

Giang Cảnh Hoài không đòi thêm, chỉ cười: “Vậy để sang năm ăn tiếp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chuyện như vậy, hắn luôn tin ta nhất.

Trong lòng ta ngột ngạt, cố không nghĩ đến những ngày sau khi hắn rời xa ta.

Nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, ta còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, bụng đã đau dữ dội.

Giang Cảnh Hoài là người đầu tiên phát hiện không ổn, liền bế ta đặt lên giường nhỏ. Chẳng mấy chốc, mồ hôi đã ướt đẫm y phục, ta cắn môi nằm vật trong phòng.

Phu nhân Quỷ Quân sinh con, thanh thế thật lớn.

Rất nhanh, căn phòng nhỏ đã chật kín tiểu quỷ, ra ra vào vào, nhưng ai nấy đều tránh né Giang Cảnh Hoài đang quỳ gối bên giường.

Quỷ sinh con không chết, chỉ đau.

Lúc đầu ta còn rên rỉ khe khẽ, sau đó liền siết tay Giang Cảnh Hoài, khóc lóc thảm thiết.

Hắn không ngừng lau mồ hôi cho ta, cúi bên giường thì thào: “A Ngư, A Ngư…”

Ta cố gắng giữ chút hơi tàn: “Giang Cảnh Hoài… lại đây…”

Hắn làm theo ghé sát, ta dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn, rồi từ từ chuyển xuống cổ, “rắc” một tiếng.

Sợi xích mở ra.

Giang Cảnh Hoài sững người, ánh mắt dần trở nên kinh hoảng.

“A Ngư…” Giọng hắn run rẩy, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta đang tháo xích, ấn lại cổ mình, “Khóa lại! Khóa lại ngay!”

Chỉ nghe thấy tiếng khóc vang vọng của trẻ sơ sinh, ta như trút được gánh nặng, cười nói:

“Tiểu quỷ không c.h.ế.t được, nhưng ngươi phải chăm sóc thật tốt.”

Sắc mặt Giang Cảnh Hoài trắng bệch, ôm lấy sợi xích đã đứt, cố gắng gắn lại vào cổ mình: “A Ngư, ta đang đeo mà, đừng bỏ ta lại…”

Dù là Quỷ Quân pháp lực thông thiên, cũng không giữ được xích của Lệ Quỷ.

Nó từ từ tan biến, tiếng khóc của trẻ con vọng đi rất xa.

“Ta không muốn chịu khổ cùng ngươi nữa. Giang Cảnh Hoài, ngươi quên ta đi.”

Một luồng ánh sáng trắng ấm áp bao bọc lấy ta.

Giang Cảnh Hoài gầm lên, hai mắt hóa đỏ rực, vung tay chặn lại ánh sáng: “Cút ngay!” Nhưng tất cả đều vô ích.

Người phụ nữ kia thở dài, chặn đòn công kích của Giang Cảnh Hoài: “Oán ngẫu đã giải, nàng với ngươi từ đây không còn quan hệ.”

“Không! A Ngư!” Giang Cảnh Hoài vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, da thịt bị ánh sáng thiêu cháy lộ ra xương trắng hếu.

Ta cắn răng, mạnh mẽ giằng khỏi hắn, không ngoái đầu, bước ra ngoài.

Toàn thân Giang Cảnh Hoài đầy thương tích, vẫn cố chấp bò về phía trước, hai mắt chảy ra huyết lệ:

“Giang Trĩ Ngư, ta sẽ không buông tha cho ngươi! Ta lấy danh Quỷ Quân thề! Đời đời kiếp kiếp, quấn lấy ngươi không rời!”

Giọng nói của người phụ nữ kia mềm mỏng, nhưng mỗi lời như cứa vào da thịt Giang Cảnh Hoài:

“Người và quỷ khác đường, nếu ngươi nhẫn tâm nhìn nàng kiếp nào cũng vì ngươi mà c.h.ế.t sớm, thì cứ đi tìm nàng.”

Ánh mắt cuối cùng, Giang Cảnh Hoài đau đớn đến cực điểm, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Ta lưu luyến khép mắt lại.

Kiếp này duyên tận.

Không còn kiếp sau.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com