Tam Giá Gả Minh Quân

Chương 16



Ngoại truyện

Ta tên là Giang Trĩ Ngư, năm cập kê bỗng mắc phải một chứng bệnh kỳ quái.

Trong thôn đều nói ta bị lao phổi, ho không dứt, hoàn toàn phải dựa vào thuốc thang để cầm cự.

Không lâu trước, một vị thầy âm dương từ trấn bên đi ngang qua, nói ta ấn đường ảm đạm, cần tìm người xung hỉ.

Phụ mẫu ta vốn tin vào quỷ thần, hôm sau liền vội vã gả ta đi.

Nói ra cũng lạ, nhà ai mà không có mắt vậy chứ, lại dám cưới một kẻ ốm yếu như ta?

Không ngờ, lại là một công tử nhà giàu.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chắc đầu óc hắn có vấn đề.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã giật mình hoảng sợ.

Công tử ấy thân hình tuấn tú, dung mạo tựa tiên nhân, một chiếc khăn tay cũng đủ đổi lấy ba năm lương thực của nhà thường dân.

Dù là để cầu may mà cưới người về xung hỉ, thì với dáng vẻ khoẻ mạnh như hắn, người nghèo hèn như ta vốn không có phần.

Mới chung đụng một khắc đồng hồ, ta đã biết hắn là kẻ không thích cười, đối với ta lại càng lạnh nhạt.

Vừa gặp đã dùng ánh mắt u tối nhìn chằm chằm ta, khiến ta sởn cả da gà.

Ta chưa từng ra khỏi thôn, muốn né tránh, lại bị hắn mạnh mẽ nắm lấy cằm, lạnh giọng:

“Không được sợ ta.”

Nhưng làm sao mới thật sự không sợ được đây?

Đêm động phòng, hắn suýt nữa ăn tươi nuốt sống ta.

Ta sợ đến khóc hết mấy lần, cuối cùng phải ôm hắn làm nũng mới miễn cưỡng chợp mắt được.

Bảo hắn thích ta ư? Không giống lắm.

Ánh mắt ấy ta từng thấy rồi — mấy ông độc thân trong thôn bị vợ bỏ cũng nhìn người ta như vậy, đầy ấm ức mà chẳng thể trút ra.

Hay là… hắn sợ ta bỏ trốn?

Ta kéo tay áo hắn, nghiêm túc nói:

“Phu quân, thân thể thiếp yếu lắm, có muốn trốn cũng không chạy được xa đâu.”

Hắn nhìn ta một lúc, đột nhiên khẽ cười khẩy, rút tay áo về:

“Câm miệng.”

Ta ngẩn ra, quay về phòng đỏ mắt khóc ròng — chắc là chán ghét ta rồi.

Rõ ràng đêm qua còn hôn ta mà, hôm nay đã mắng rồi.

Tối đó ta thu dọn hành lý, quay về nhà mẹ đẻ.

Đêm ấy khóc đến mệt lả, ngủ một giấc tối tăm trời đất.

Sáng hôm sau đói bụng tỉnh dậy, ra ngoài kiếm đồ ăn thì gặp vị thầy âm dương nọ.

Ông ta đang chuyện trò vui vẻ với phụ mẫu ta, vừa quay đầu nhìn ta, lập tức phun cả ngụm trà nguội:

“Sao ấn đường ngươi còn đen hơn nữa vậy?”

Ta mơ hồ sờ trán mình, chỉ nghe ông ta hét lên:

“Có quỷ! Có quỷ a!”

Chưa nói hết câu đã ngất xỉu ngay tại chỗ.

Lần này ngay cả phụ mẫu ta cũng lo lắng:

“Con gái à, có phải con đã dính phải thứ không sạch sẽ không?”

Ta cẩn thận hồi tưởng, chỉ có thể nói là đêm qua trên đường về nhà gặp phải quỷ.

Đúng lúc đó, cửa bị gõ.

Phụ thân ra mở, thì thấy phu quân ta đang đứng bên ngoài.

Giang Cảnh Hoài mặt mày nghiêm nghị, chắp tay hành lễ:

“Nhạc phụ đại nhân, tối qua A Ngư với ta có chút hiểu lầm, ta đến đón nàng về.”

Hắn nói thì hay, chứ ta nào dám gây chuyện với hắn? Rõ ràng là hắn mắng ta trước mà!

Phụ thân thở phào, liền đẩy ta ra ngoài:

“Nam nhân tốt, dương khí vượng! Mau về đi, ban đêm có nó bên cạnh, chúng ta cũng yên tâm.”

Ta xách bọc hành lý, bị ném ra khỏi nhà, bĩu môi:

“Chàng hung dữ với thiếp!”

Hắn nhận lấy bọc, nhíu mày:

“Ta hung dữ chỗ nào?”

“Chàng chính là hung đó! Còn bảo thiếp câm miệng!”

Khoé môi hắn hơi cong lên:

“Sau này không hung nữa.”

“Thật không?”

“Ừ.”

“Vậy sau này ngủ cũng không được…”

“Câm miệng.”

“Đó! Lại bảo thiếp câm miệng nữa rồi!”

Ta hậm hực đi trước, vừa đi vừa lầm bầm suốt dọc đường, về đến nhà thì mặt mày đã nhăn lại như bà lão.

Vừa bước vào cửa, mới nhớ lời của vị thầy âm dương, quay lại chặn hắn:

“Họ nói thiếp ấn đường phát ám, hay là chúng ta cúng thần đi?”

Bước chân hắn khựng lại, đáy mắt thoáng vẻ không vui:

“Không cần.”

“Nhưng mà—” Mắt ta lại đỏ hoe.

“Sao nàng cứ thích khóc vậy?” Giang Cảnh Hoài cúi người, chăm chú nhìn ta.

“Chàng ghét bỏ thiếp rồi!” Ta nhỏ giọng trách móc, “Còn mặc kệ sống c.h.ế.t của thiếp!”

Biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên phức tạp, hồi lâu cũng không đôi co nữa, ném lại một câu:

“Muốn cúng thì cúng.”

Ta mê mẩn rước hết thần thánh về nhà, nhưng không ngoại lệ, hoặc là bị đập vỡ khi vào cửa, hoặc là chẳng may va trúng cạnh bàn rồi vỡ nát.

Nửa tháng sau, ta ngộ ra một chân lý, căng thẳng nói với Giang Cảnh Hoài:

“Phu quân, thiếp thấy trong nhà mình có thứ không sạch sẽ!”

Giang Cảnh Hoài đang cởi y phục lên giường, hoàn toàn không phản ứng gì:

“Ừm… không sạch.”

Ta quỳ ngồi dậy, nghiêm túc:

“Chàng nghiêm túc chút đi, thiếp nói thật đấy.”

Giang Cảnh Hoài vén tóc ta lên, vắt khô nước:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Đừng sợ, sẽ không c.h.ế.t đâu.”

“Chàng lại không tin thiếp!”

“Ta tin.” Giang Cảnh Hoài ngừng tay, nghiêm túc nhìn ta:

“Ta chính là quỷ.”

Ta ngây người nhìn hắn một lúc, “bốp” một tiếng, khăn tắm đập thẳng vào mặt hắn, mặt tối sầm lại, quay đầu nằm úp.

Khi dễ người quá đáng rồi!

Hắn không tin ta thì thôi đi, lại còn dùng mấy trò chỉ có con nít mới tin ra để dỗ ta.

“Thiếp không sinh con cho chàng nữa. Cũng không cho chàng đụng vào thiếp.” — Đó là hình phạt ta dành cho hắn.

Giang Cảnh Hoài nằm ngoài giường, ôm lấy ta:

“Ngủ sớm một chút.”

Ta tính khí bướng bỉnh, chưa được mấy ngày lại đổ bệnh. 

Sốt cao không dứt, trong mộng toàn là những thứ kỳ quái, thậm chí còn mơ thấy quỷ không đầu.

Ta sợ lắm, đành nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Cảnh Hoài, không cho hắn đi.

Hắn sắc thuốc cho ta, vị đắng chát, ta không muốn uống, hắn liền từng thìa một dỗ dành để ta nuốt xuống.

Nhưng bệnh này tới dữ dội, ta yếu đi trông thấy, thời gian tỉnh táo ngày càng ít.

Có lẽ lời của thầy âm dương là đúng.

Ta mệnh bạc, gả cho ai, người ấy cũng xui xẻo.

Ta gối đầu lên đùi Giang Cảnh Hoài, tự thương thân:

“Thiếp không có phúc, không thể cùng chàng sống đến đầu bạc răng long, có lẽ sẽ phải đi trước một bước rồi.”

Giang Cảnh Hoài giúp ta lau mồ hôi trên trán, nói:

“Sẽ không đâu, ta sẽ đợi nàng ở bên kia.”

Ta giật mình hoảng hốt, ôm lấy tay hắn hét lên:

“Chàng đừng nghĩ quẩn! Chàng đang tuổi thanh xuân, còn có thể lấy vợ khác, đừng vì thiếp mà tuẫn tình!”

Ánh mắt Giang Cảnh Hoài hiếm khi dịu dàng đến thế:

“Ngủ đi, ngủ một giấc là ổn thôi.”

Lần tỉnh lại tiếp theo, ta đã đứng trong địa phủ.

Nơi này ta từng đến vô số lần, chỉ khác là chủ nhân nơi đây đã thay đổi từ mấy kiếp trước rồi.

Nghe nói Diêm La Vương ban đầu đã phát điên, ngày đêm lẩm bẩm “Thanh Vĩ”, vất vưởng trong quỷ giới.

Giờ đây người nắm giữ địa phủ đã là một chủ nhân mới.

Vừa nhìn lên, ta thấy Giang Cảnh Hoài ngồi trên cao, hét lên một tiếng, chộp lấy lư hương ném thẳng về phía hắn.

Đám tiểu quỷ ôm đầu chạy tán loạn, miệng lẩm bẩm:

“Lại nữa rồi! Mấy chục năm lại đến một lần! Chạy mau chạy mau!”

Ta tức giận lao tới trước mặt Giang Cảnh Hoài, nghiến răng nghiến lợi:

“Ngươi lại hại c.h.ế.t ta rồi!”

Giang Cảnh Hoài gạch đi một dòng trong sinh tử bộ, ngẩng mắt dịu dàng nhìn ta, khoé môi cong lên:

“Phu nhân, mười kiếp đã kết thúc, nàng có thể trở về rồi.”

Năm đó ta và Thiên Hà Thần có ước định: nếu hắn ngồi lên ngôi Diêm La, thì ta phải vĩnh viễn luân hồi không dứt.

Không ngờ, mới đến năm thứ ba, Giang Cảnh Hoài đã tạo phản.

Hôm đó, toàn địa phủ đỏ rực dưới ánh huyết nguyệt, Giang Cảnh Hoài từ núi xác biển m.á.u phá vòng vây, tay g.i.ế.c Diêm La, trấn áp Thiên Hà Thần.

Hắn lúc sống c.h.ế.t thảm, oán khí cực nặng, trăm quỷ cúi đầu.

Tự nhiên có thể thay thế bọn họ làm chủ địa phủ.

Giờ đây, Giang Cảnh Hoài đã ngồi vững ngôi Diêm La, quyền thế ngập trời.

Tâm hắn lại cứng rắn, mỗi lần ta nhập luân hồi, hắn đều đích thân xuất hiện, khiến ta si mê hồn phách điên đảo, rồi lại lặng lẽ khiến ta đoản mệnh.

Đáng hận vô cùng!

Mười kiếp là một vòng, giờ hắn chắc chắn sẽ không để ta rời đi nữa.

Ta còn định nhân cơ hội lừa hắn một phen, thì bị chuyện khác thu hút sự chú ý.

“Mẫu thân…”

Một đứa bé búi hai búi tóc nhỏ, khuôn mặt tròn trịa, từ dưới bàn chui ra.

Ta lập tức nở nụ cười, vẫy tay ra hiệu cho bé chạy lại.

“A Kiều thơm thơm mẫu thân.”

Nó chạy đến ôm lấy ta, hôn cái “chụt” một cái lên má ta.

Giang Cảnh Hoài mỉm cười nhìn ta, lặng lẽ xé tên ta khỏi sinh tử bộ.

Ta: “……”

Ngươi vất vả đoạt được giang sơn, đâu phải để làm mấy chuyện thế này!

Nhưng ta quá hiểu tính Giang Cảnh Hoài — độc đoán, thủ đoạn, vì đạt mục đích không từ bất cứ thứ gì.

Hắn nói sẽ giam giữ ta, dây dưa suốt kiếp, thì nhất định sẽ làm được.

Nếu đã đầu thai làm người mà cũng không thể sống lâu, chi bằng làm quỷ còn hơn.

“Đi thôi, tối nay nấu món nàng thích nhất — cua rang sốt.”

Giang Cảnh Hoài để A Kiều cưỡi lên cổ, tay trái dắt ta, cùng nhau đi về phía hoàng cung rực rỡ ánh sao phía xa.

Góc hoàng cung, khắp nơi đều là hoa chu cẩn nở rộ đỏ rực.

Trên bầu trời bay lơ lửng hàng ngàn đèn cúc vàng lấp lánh.

“Giang Cảnh Hoài, tại sao chàng lại thích hoa chu cẩn?”

“Bởi vì giống nàng.”

A Kiều cười khúc khích, vung tay vui vẻ.

Giang Cảnh Hoài rũ mắt, nơi khoé mắt là ánh sáng dịu dàng:

“Còn nàng, vì sao lại thích cúc dại?”

Ta nở nụ cười rạng rỡ:

“Vì giống chàng.”

Mùa xuân lạnh lẽo năm ấy, thiếu niên mang trong mình cốt cách kiêu ngạo, không bao giờ chịu khuất phục, cuối cùng cũng bình yên đứng bên cạnh ta.

“Phụ thân, mẫu thân, A Kiều muốn mãi mãi ở bên hai người.”

Giọng nói non nớt theo gió bay xa, nơi biển hoa phía xa xào xạc rung động.

Vạn ngọn đèn cúc nhỏ thắp sáng hoàng cung rực rỡ như ban ngày.

Ở một góc vô danh nào đó, một chiếc đèn cúc mới phát sáng lặng lẽ được thắp lên.

Nó xoay nhẹ một vòng, rồi chầm chậm bay lên giữa ngân hà lấp lánh trong đêm tối.

(Toàn văn hoàn)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com