Ta chậm rãi siết lấy vạt áo Giang Cảnh Hoài, tim đập như trống trận:
“Giang Trĩ Ngư là ai… Thiếp không biết…”
Nhưng Giang Cảnh Hoài, mười phần thì đã có đến tám chín phần là hung thủ g.i.ế.c vợ diệt môn năm xưa.
Đối mặt với hắn, ta biết mình tuyệt không có cơ hội đào thoát.
Ta cố ép bản thân không nhìn xuống đám xương trắng dưới chân, đôi tay cứng đờ vòng qua vai Giang Cảnh Hoài, giao lại sau cổ hắn:
“Có thể… có thể ôm A Ân về được không? A Ân sợ…”
Giang Cảnh Hoài vẫn cúi người, không nhúc nhích.
Vì muốn lấy được tín nhiệm của hắn, ta gần như dán cả người lên người hắn.
Cổ ta khẽ chạm vào đôi môi lạnh lẽo của Giang Cảnh Hoài—nếu hắn muốn, chỉ cần khẽ nghiêng đầu là có thể cắn đứt huyết quản ta, lấy mạng ta dễ như trở bàn tay.
“Hôm nay, nàng đã gặp bà ta.” Giọng hắn trầm thấp mà bình tĩnh, nhưng lại không giấu nổi sát ý, “Cầu thần, cũng là do bà ta đề nghị. Nàng đang nghi ngờ điều gì?”
Bà ta—hiển nhiên chính là thím bên cạnh, người nay đã hóa thành đống xương tàn.
Ta cố kiềm nén cơn run rẩy, răng va lập cập:
“A Ân một lòng với phu quân, trời đất có thể chứng.”
Giang Cảnh Hoài chậm rãi, từ tốn mà nhếch môi cười.
Giọng cười trầm thấp như tiếng chuông đòi mạng bên tai ta.
Hắn không tin.
Thậm chí còn cảm thấy ta ngu ngốc.
Ta chẳng còn quan tâm gì đến cơn mưa đang xối xả trên đầu, tứ chi ướt lạnh đến tê dại, chỉ vội vàng cầu xin trong cảnh khốn cùng:
“Phu quân… đừng g.i.ế.c thiếp… thiếp… thiếp đang mang cốt nhục của chàng…”
Chưa kịp nói dứt câu, cổ đã bị hắn bất ngờ bóp chặt, kéo ra xa, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Được mấy tháng rồi?”
Giang Cảnh Hoài không còn cười, sắc mặt hắn trở nên âm trầm.
“Ba tháng…”
Ta thở dốc, hoảng loạn níu lấy cổ tay hắn:
“Là lần ba tháng trước…”
Giang Cảnh Hoài dùng ngón cái, chậm rãi vuốt qua môi ta, ánh mắt tối tăm khó lường:
“Tại sao không nói sớm?”
Ta chẳng còn phân biệt được trong lời hắn có chút dịu dàng nào hay không. Khóe mắt ta đỏ hoe, giọng run rẩy:
“Thiếp… thiếp muốn cho chàng một bất ngờ…”
Trong nhận thức của ta, chẳng còn cách nào khác có thể khiến hắn không g.i.ế.c mình…
“Phu quân… cầu xin chàng…
Vì đứa nhỏ trong bụng…”
Giang Cảnh Hoài lặng lẽ nhìn ta, bàn tay dần dần đặt lên bụng ta, dường như đang dò xét độ lớn.
Ta căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, chỉ dám bám lấy vai hắn, giữ người bất động.
Hắn cuối cùng cũng buông cổ ta ra, vòng tay ra sau lưng bế bổng ta lên, xoay người ôm ta vào màn đêm.
Ta nhặt lại được một mạng, co mình run rẩy trong lòng hắn.
Giờ khắc này, ta không dám sinh ra nửa phần phản ý hay khiến hắn bất mãn, trong đầu chỉ văng vẳng những lời đọc trong sách cũ:
Yêu tà thích ăn cốt nhục trong bụng nữ nhân, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, ích thọ tăng sinh.
Giang Cảnh Hoài một lòng muốn ta mang thai… chẳng lẽ thật sự như sách nói—đợi đến lúc ta “nuôi béo”, rồi mới giết?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vịt Bay Lạc Bầy
Ánh nến mờ nhạt rọi từng tấc bóng dáng hai người.
Dưới thứ ánh sáng ấm áp ấy, khuôn mặt Giang Cảnh Hoài cuối cùng cũng có thêm chút hơi thở của con người—lông mày thanh tú, ngũ quan tuấn mỹ, tuấn tú như ngọc thụ phong lâm.
Nhưng tất cả những điều ấy, chẳng thể nào xoa dịu được nỗi bất an trong lòng ta.
Hắn chính là một ác quỷ khoác da người!
Giang Cảnh Hoài đặt ta ngồi trước bàn trang điểm, cầm khăn vải lau khô tóc cho ta.
Trong gương, khuôn mặt ta trắng bệch như tờ giấy, y phục ướt đẫm dán sát vào người, phác ra dáng hình mảnh mai yếu ớt.
Bàn tay to lớn của hắn phủ lên bả vai ta, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp gãy cổ ta.
Lau khô tóc, Giang Cảnh Hoài không hề nhắc đến chuyện xảy ra ở hậu viện, chỉ lạnh nhạt nói:
“Những ngày tới, nàng cứ ngoan ngoãn ở nhà.”
Hắn không giả vờ nữa.
Ngay trước mặt ta, hắn thi triển tà thuật, hong khô y phục trong nháy mắt.
Ta vội vã gật đầu như gà mổ thóc, đầu óc xoay chuyển liên tục—chỉ cần để hắn phát hiện ta nói dối, chắc chắn sẽ c.h.ế.t không toàn thây.
Ta bên này lo sợ đến mức thở không thông, mà Giang Cảnh Hoài lại không vội vạch trần ta. Đợi y phục khô ráo, hắn liền bế ta lên giường.
Lần này, ta vô cùng ngoan ngoãn, rúc gọn trong lòng hắn, không dám làm trái nửa phần.
Ta chưa bao giờ dám tưởng tượng có một ngày mình lại phải chung giường với một tà vật.
Thân thể hắn nóng rực, gắt gao ôm lấy ta, như muốn đem ta nhét sâu vào lòng ngực.
“Hãy ngủ đi, ngày mai ta sẽ mời đại phu đến.”
Ta cuộn mình trong lòng hắn, hoàn toàn không buồn ngủ. Sau lưng cũng chẳng nghe được tiếng thở đều đặn quen thuộc của Giang Cảnh Hoài.
Ta biết… hắn vẫn chưa ngủ.
Ta không dám quay đầu, càng không dám khép mắt, chỉ dán ánh nhìn vào bức tường tro xám mờ mịt, trong đầu vang vọng lời kể khi xưa của cụ bà:
Người c.h.ế.t oan hóa quỷ.
Kẻ c.h.ế.t trong nỗi oan khuất ngút trời, sẽ hóa thành Huyết lệ lệ quỷ, có thể điều khiển đất trời, gieo tai ương cho nhân gian.
Giang Cảnh Hoài, chính là loại đó.
“Phu quân… có thể đặt tên cho đứa nhỏ rồi chăng?”
Gió ngoài cửa vù vù rít lên từng đợt, mà trong phòng lại tĩnh lặng đến lạ thường.
Một lúc lâu sau, Giang Cảnh Hoài mới khẽ vén tóc ướt bên trán ta, nhẹ nhàng áp mặt lên:
“Triêu Mộ.
Ta với nàng… sáng sáng tối tối, mãi chẳng lìa xa.”
(Triêu Mộ - sáng và tối; cũng là hàm ý “mỗi sớm mỗi chiều bên nhau”.)
Ngay khoảnh khắc ấy, ta thoáng nghĩ… liệu tà vật thật sự có tim sao?
Ta mệt đến mức mí mắt nặng trĩu, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc mộng.
Người cá lại tiến vào giấc mơ.
Nàng không còn vẻ thảnh thơi như lần trước, mà sắc mặt dữ tợn:
“Sao còn chưa tới tìm ta? Mau lên!”
Một tiếng gầm gào thê lương vang lên khiến ta choàng tỉnh.
Ánh trăng ngoài cửa sổ bị mây đen che khuất, đêm tối mịt mùng, giơ tay không thấy ngón.
Ta khẽ sờ bên cạnh—nệm giường lạnh lẽo, Giang Cảnh Hoài lại không thấy đâu.