Tam Giá Gả Minh Quân

Chương 4



Bóng đêm đen đặc, ta lảo đảo chạy trốn trong bùn lầy, giẫm lên từng đốt xương trắng xóa dưới đất, quỳ rạp bên bờ hồ đen như mực.

Mặt hồ như miệng m.á.u của một con quái vật đang há ra nuốt chửng tất cả, tối om, sâu thẳm.

Tim ta sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Không dám gào thét, ta run rẩy đưa tay ngập vào làn nước lạnh buốt thấu xương.

Nhờ ánh trăng mờ mịt sau màn sương, ta thấy mặt hồ bắt đầu gợn sóng, rồi chẳng mấy chốc, sôi trào như nước đang sôi, càng lúc càng dữ dội.

Cả người ta bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn một khuôn mặt trắng bệch dần hiện lên từ đáy nước sâu thẳm.

Chẳng mấy chốc, ta nhận ra đó là một thi thể.

Hắn mới là Giang Cảnh Hoài thật sự!

Ta kìm nén tiếng hét đang nghẹn trong cổ họng, chỉ thấy con ngươi hắn đảo một vòng, khẽ nở một nụ cười.

Hắn không tuấn tú như Giang Cảnh Hoài, giữa chân mày vẫn còn sót lại chút khí chất thư sinh năm nào.

“Phu nhân…”

Hắn nhả ra một bong bóng nước, gọi ta bằng giọng mơ hồ đục ngầu.

Ta run như cầy sấy, tay không sao rút ra được, đầu ngón tay chạm phải một mảng da thịt nhớp nháp, trơn tuột như tàu hũ thối đang phân hủy, không có chút đàn hồi nào.

Hắn cuối cùng cũng nổi hẳn lên mặt nước.

Sau lưng, một gương mặt người cá xuất hiện.

Ta ngã ngồi xuống đất, từng chút từng chút lùi lại.

Người cá vươn đôi tay dài mảnh ôm lấy eo “Giang Cảnh Hoài”, cười híp mắt, để lộ hàm răng nhọn hoắt:

“Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”

“Giang Cảnh Hoài” nhìn ta chằm chằm, đưa tay ra.

Ta vội vã tránh né.

“Phu nhân…”

Con ngươi người cá lại biến thành hai đường dọc sắc lạnh:

“Mau qua đây!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta lắc đầu, linh cảm rõ rệt — bọn họ không ai là người tốt.

“Giang Cảnh Hoài” dịu giọng, như sợ làm ta hoảng sợ:

“Hắn đã đẩy ta xuống hồ, lột da ta rồi giả dạng thành ta.

Chỉ có nàng… mới có thể cứu ta.”

Người cá đứng cạnh phụ họa:

“Nàng nghĩ kỹ mà xem—trên lưng Giang Cảnh Hoài có một vết sẹo, đúng không?”

Sao ả lại biết?!

“Đó chính là chỗ hắn khâu lớp da người đó vào.”

Người cá uốn éo, quấn lấy “Giang Cảnh Hoài”, cọ nhẹ một cái, cười khúc khích:

“Lấy d.a.o găm của ta đi.”

Bàn tay ta bỗng nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ khắc hoa cúc dại, lạnh buốt như băng.

“Cắm thẳng vào tim hắn, moi trái tim ra, trượng phu của ngươi sẽ sống lại.”

Nói xong, cả hai bắt đầu cảnh giác nhìn xung quanh:

“Đêm nay quỷ môn khai mở, chúng ta không biết rào chắn có thể cản hắn bao lâu. Mau trở về!”

Ta nhắm mắt lại, run run nói:

“Ta… không đ.â.m trúng được…”

Đến cả gà ta còn chưa từng giết, làm sao có thể một nhát đ.â.m trúng tim?

Người cá nhìn ta, trong mắt ánh lên vẻ thèm khát:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Vậy thì lấy m.á.u ở tim ngươi, nhỏ vào đó, khuấy một vòng là được.”

Sắc mặt người đàn ông đại biến:

“Bọn họ tới rồi! Mau quay về!”

Dứt lời, hắn kéo người cá cùng chìm xuống đáy hồ sâu thẳm.

Xung quanh trở lại tĩnh lặng.

Nếu không phải trong tay vẫn nắm thanh d.a.o găm lạnh ngắt, ta thậm chí còn tưởng mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mộng hoang đường.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com