Bóng đêm đen đặc, ta lảo đảo chạy trốn trong bùn lầy, giẫm lên từng đốt xương trắng xóa dưới đất, quỳ rạp bên bờ hồ đen như mực.
Mặt hồ như miệng m.á.u của một con quái vật đang há ra nuốt chửng tất cả, tối om, sâu thẳm.
Tim ta sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Không dám gào thét, ta run rẩy đưa tay ngập vào làn nước lạnh buốt thấu xương.
Nhờ ánh trăng mờ mịt sau màn sương, ta thấy mặt hồ bắt đầu gợn sóng, rồi chẳng mấy chốc, sôi trào như nước đang sôi, càng lúc càng dữ dội.
Cả người ta bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn một khuôn mặt trắng bệch dần hiện lên từ đáy nước sâu thẳm.
Chẳng mấy chốc, ta nhận ra đó là một thi thể.
Hắn mới là Giang Cảnh Hoài thật sự!
Ta kìm nén tiếng hét đang nghẹn trong cổ họng, chỉ thấy con ngươi hắn đảo một vòng, khẽ nở một nụ cười.
Hắn không tuấn tú như Giang Cảnh Hoài, giữa chân mày vẫn còn sót lại chút khí chất thư sinh năm nào.
“Phu nhân…”
Hắn nhả ra một bong bóng nước, gọi ta bằng giọng mơ hồ đục ngầu.
Ta run như cầy sấy, tay không sao rút ra được, đầu ngón tay chạm phải một mảng da thịt nhớp nháp, trơn tuột như tàu hũ thối đang phân hủy, không có chút đàn hồi nào.