Tâm Hồn Rực Rỡ

Chương 1



1.

Mười lăm ngày sau khi tôi bị biến thành Liễu Thanh Thanh, sau khi soi gương tôi vẫn bị dọa bởi sự xấu xí của mình.

Dáng người béo ú, mặt mũi dữ tợn, làn da ngăm đen bóng loáng dầu mỡ, tóc mái nghiêng dơ bẩn dính thành từng nhúm, che khuất mắt bên trái. 

Chỉ có mắt phải lộ ra, còn bị thịt trên mặt che khuất.

Giống như muốn lột hết cả thịt mỡ ra mới có thể nhìn thấy một cái khe nhỏ.

Tôi cố nén cảm giác khó chịu, dùng nước vội vàng lau mặt, chạy tới trạm giao thông công cộng.

“Con gái, ăn cơm sáng thôi!”

Mẹ của Liễu Thanh Thanh bị què chân, vội vàng đuổi theo đưa cho tôi một túi cơm sáng thật lớn.

Tôi vội dừng chân lại, tiếp nhận túi nilon trong tay của mẹ Liễu Thanh Thanh, sau khi bỏ vào cặp sách, lại tiếp tục chạy về phía trạm giao thông công cộng.

Nói là chạy, thật ra cũng không khác nhiều lắm so với đi bộ.

Liễu Thanh Thanh cao khoảng 1m67, lại nặng gần 100kg.

Tôi dùng sức lực toàn thân cũng chỉ là hoạt động nhanh hơn lúc trước có một chút xíu. 

Những động tác vô cùng đơn giản cũng khiến cho trái tim của tôi bắt đầu đập nhanh, n.g.ự.c bắt đầu mệt mỏi, thở không ra hơi.

Cũng không biết trước kia Liễu Thanh Thanh làm sao có thể chịu đựng được qua tiết thể dục.

Đợi đến khi tôi cố gắng chen được lên xe buýt, chiếc áo ngắn tay trên người đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

“Xin lỗi, nhường một chút ạ!”

Tôi vừa ngồi xuống chỗ ngồi ở hàng sau cùng, một học sinh nam ngồi tựa cửa sổ ngay lập tức ghét bỏ mà che mũi.

Mà tôi biết cậu học sinh nam này, là một trong những người theo đuổi tôi, mỗi ngày đều không cảm thấy phiền phức mà đều tặng tôi bữa sáng, tặng ba tháng liền.

Nhưng đến lúc này, cậu ta lại cố gắng co rụt cơ thể lại, giống như trên người ta có một loại virus đáng sợ.

2.

“Xì, thối c.h.ế.t đi được, ghê tởm quá!”

Cơ thể của Liễu Thanh Thanh mập mạp, hiện tại là mùa hè, cả người đổ mồ hôi.

Cổ áo cộc tay màu vàng cùng với chỗ dưới nách đều có vệt nước rõ ràng.

Tôi xấu hổ rụt rụt bả vai, cố gắng không để cánh tay của mình chạm tới bên người của cậu học sinh kia.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Khó trách lúc trước ngay cả vào mùa hè Liễu Thanh Thanh cũng mặc áo khoác.

Nhớ tới những lời cười nhạo sau lưng của các cậu con trai, tôi không nhịn được mà đỏ hốc mắt.

Tôi nhất định phải cố gắng giảm béo, trước khi biến về thân thể trước kia của mình sẽ giúp Liễu Thanh Thanh giảm bớt mỡ trên người.

Trải qua gian đoạn đầu đau khổ, buồn bã, bất an, không biết làm sao, hiện giờ tôi đã bắt đầu thích ứng với thân thể của Liễu Thanh Thanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tam-hon-ruc-ro-lyif/chuong-1.html.]

May mà nhờ có Liễu Thanh Thanh đã ở bên cạnh tôi để an ủi và cổ vũ tôi.

Cô ấy nói không sai, chỉ cần chúng tôi cùng nhau nỗ lực, có thể rất nhanh chóng quay trở về cơ thể của mình.

Nghĩ tới Liễu Thanh Thanh, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp.

Trước kia cô ấy thường trầm mặc và kỳ quặc, tôi chưa từng thấy cô ấy nói chuyện với cô ấy bao giờ.

Cô ấy luôn luôn đi một mình đến một mình, ăn cơm một mình, đi vệ sinh một mình.

Các bạn cùng lớp đều không ưa thích cô ấy, con gái hay con trai cũng đều ghét bỏ cô ấy.

Nếu tôi là một ánh trăng sáng treo trên trời của trường trung học Giang Nam, thì Liễu Thanh Thanh là bùn đất hôi hám đen tối dưới vũng sâu, ai cũng có thể đi lên dẫm lên cô ấy một cái.

Chỉ là cô ấy có bề ngoài bình thường lại có một trái tim ấm áp lương thiện.

Chỉ ngắn ngủi hai tuần, chúng tôi có cùng cảnh ngộ và trở thành bạn tốt nhất của nhau.

3.

Tôi thở hổn hển, cuối cùng có thể chạy tới phòng học trước khi tiếng chuông vang lên, sau đó ghé vào vị trí cuối cùng trong hàng bắt đầu thở mạnh.

Lục Tu Tề nâng mí mắt lên nhìn tôi một cái, rất nhanh lại xoay người sang chỗ khác, ghé vào bàn bắt đầu ngủ.

Mọi người trong lớp đều không thích Liễu Thanh Thanh, vì thế chủ nhiệm lớp xếp cho cô ấy ngồi cạnh thùng rác, hàng cuối cùng của lớp học.

Trung học Giang Nam của chúng tôi là trường trung học tốt nhất thành phố, học sinh trong trường không phải là giàu có thì cũng xuất thân cao quý.

Mà Lục Tu Tề là được đặc biệt tuyển vào nhờ có thành tích xuất sắc trong thể thao, gia cảnh cũng nghèo khó giống như nhà của Liễu Thanh Thanh. 

Vì thế, vị trí kém cỏi nhất trong lớp này đương nhiên sẽ giành cho hai người bọn họ.

Hai người này bình thường một người ngủ, một người phát ngốc, cũng coi như nước giếng không phạm nước sông.

Nhưng mà tôi đến rồi, dĩ nhiên là đã phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người bọn họ.

“Lục Tu Tề, cậu có ăn trứng gà không?”

Tôi móc ra từ trong túi áo hai quả trứng gà đưa cho Lục Tu Tề, thuận tiện để trên bàn của cậu ấy một hộp sữa bò.

Nếu quyết định giảm béo, phải bắt đầu từ chế độ ăn uống.

Điều kiện trong nhà Liễu Thanh Thanh không tốt, nhưng cha mẹ lại vô cùng chiều chuộng cô ấy, bản thân mình thắt lưng buộc bụng, toàn bộ tiền bạc đều tiêu lên người cô ấy.

Liễu Thanh Thanhh ăn rất nhiều, chỉ riêng cơm sáng đã ăn năm sáu quả trứng gà, hai hộp sữa bò, lại thêm bốn năm cái bánh bao.

Lục Tu Tề xoay người cẩn thận đánh giá tôi một hồi, sau đó cười nhạt: “Liễu Thanh Thanh, không phải cậu thích tớ đấy chứ?”

Tôi không biết nói gì mà nhìn cậu ấy. 

Lục Tu Tề cùng với Thẩm Bắc Thần là hai người được các bạn nữ trong trường học coi là hai hot boy của trường, mọi người thường vì tranh luận ai trong hai người đẹp trai hơn mà cãi nhau ầm ĩ.

Không giống với Thẩm Bắc Thần đẹp trai kiểu ôn nhu dịu dàng thanh lịch, toàn thân Lục Tu Tề đều phát ra vẻ vô lại, mặt mày sáng sủa, chiếc mũi vừa cao vừa thẳng, còn có làn da nâu màu lúa mạch.

Không thể nghi ngờ là cậu ấy cũng đẹp trai, nhưng chút đẹp trai này trong khí chất kiệt ngạo khó thuần khiến cho cậu ấy có dáng vẻ rất lưu manh.