Tâm Hồn Rực Rỡ

Chương 2



4.

“Cậu yên tâm đi, tớ không thích con trai.”

Tôi uống sữa bò, lấy bánh bao từ trong cặp sách ra ném cho cậu ấy.

“Tớ muốn bắt đầu giảm béo, ăn không hết thì rất tiếc, nhà ai cũng vất vả, rốt cuộc chúng ta cũng ngồi cùng bàn lâu như vậy, có lời cho cậu!”

Hồi học cấp hai, cha mẹ của Lục Tu Tề đã gặp tai nạn xe cộ mà mất, cậu ấy sống với ông bà nội.

Nghe các bạn trong lớp kể lại, ông bà nội cậu ấy cũng lớn tuổi, cậu ấy lại tập thể thao, ngày nào cũng phải đi huấn luyện.

Nhiều khi lên lớp tôi thường xuyên nghe thấy tiếng lục cục phát ra từ trong bụng của Lục Tu Tề.

Lục Tu Tề thu hồi lại thái độ không thèm để ý, nghiêm túc nhìn ta một cái: “Được rồi, vậy thì tớ cố ăn giúp cậu vậy!”

Sau khi tôi uống xong sữa bò thì nhìn về phía chỗ ngồi của mình.

Thật kỳ lạ, sắp đến giờ học rồi, vì sao Liễu Thanh Thanh còn chưa tới?

Chúng tôi trao đổi thân thể đã lâu như vậy rồi, cô ấy còn chưa đến muộn lần nào, không phải là bị bệnh đấy chứ?

Tôi gửi tin nhắn cho bản thân mình, không ai trả lời, gọi điện thoại cũng không có ai nghe.

Lục Tu Tề lại nhẹ nhàng đá vào chân tôi.

Trường học không cho phép học sinh mang theo điện thoại, trước khi chủ nhiệm lớp đi tới, tôi vội vàng cất điện thoại di động vào trong túi xách.

Tôi mất hồn mất vía suốt cả một tiết tự học, ngày hôm qua Liễu Thanh Thanh còn nói chuyện với tôi đến khuya, cô ấy thề thốt là đã tìm được cách, trong tuần này chúng ta có thể đổi lại thân thể cho nhau rồi.

Vừa đến lúc tan học, ta vội đi nhanh đến chỗ chủ nhiệm lớp đang ngồi.

“Thưa thầy, Trần Nghiên Hạ đâu rồi, vì sao bạn ấy không đi học ạ?”

Chủ nhiệm lớp đầu trọc kinh ngạc nhìn tôi một cái, có vẻ cũng không nghĩ ra Liễu Thanh Thanh có liên quan gì với thiên chi kiêu nữ Trần Nghiên Hạ.

“Bạn ấy chuyển trường rồi!”

Giữa ngày hè nóng nực, tôi lại cảm thấy giống như bị rơi vào hầm băng.

“Chuyển… Chuyển trường ư?”

Thầy chủ nhiệm lớp đẩy đẩy mắt kính trượt trên mũi: “Cả nhà Trần Nghiên Hạ đều chuyển đi Mỹ rồi, tuần trước bạn ấy đã làm xong thủ tục, mấy bạn học trong lớp còn tổ chức một buổi tiệc tạm biệt nữa, em không biết ư?”

Những lời tiếp theo tôi đã không nghe thấy nữa, bởi vì tôi bị hôn mê bất tỉnh.

Trước khi nhắm mắt lại, hình như tôi nhìn thấy Lục Tu Tề vội vàng chạy tới phía tôi.

5.

“Bạn học, tỉnh lại chưa?”

Tôi cố gắng mở to mắt, trước mắt tôi đều là màu trắng, tường trắng, màn trắng, và khăn trải giường màu trắng.

Phòng y tế của trường, thầy Lưu đang ngồi bên cạnh tôi, dịu dàng nhìn ta nói: “Thời tiết nóng quá, bị cảm nắng, em nghỉ ngơi một chút, uống một chút thuốc giải cảm. đi!”

Tôi ngồi dậy, trong đầu vẫn cảm thấy hơi choáng váng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tam-hon-ruc-ro-lyif/chuong-2.html.]

Sau khi ngồi yên một lúc lâu, tôi đột nhiên nhớ vì sao mình bị té xỉu.

Liễu Thanh Thanh!

Liễu Thanh Thanh mang theo cơ thể của tôi đi Mỹ rồi!

Tôi đứng lên chạy ra cửa, bởi vì thức dậy quá nhanh, trước mắt lại là một mảnh trắng xóa.

“Ai da, em vội cái gì? Tôi đã xin nghỉ cho em rồi, em xem đi, lại choáng đầu rồi à? Với trạng thái này có đi học em cũng nghe không vào, không bằng ở đây nằm nghỉ một chút.”

Cô Lưu đỡ tôi ngồi lại trên giường, tôi sốt ruột đến nỗi rơi nước mắt.

Không được, tôi phải đi tìm Liễu Thanh Thanh, tìm cô ấy để nói rõ ràng!

Tôi không có thời gian để lo lắng về sức khỏe nữa, vì thế tôi đi giày vào chạy ra ngoài.

Cô Lưu kéo tôi hai lần không giữ được, hậm hực mà lẩm bẩm hai câu: “Trẻ con bây giờ, haizz, đều bị áp lực học tập ép đến thành cái gì đây!”

Ra khỏi phòng y tế, tôi chạy ra ngoài cổng trường, sắc mặt vàng như nến và môi trắng bệch cũng dọa cho bảo vệ sợ hãi, chú ấy nói: “Cháu gái, bố mẹ cháu không tới đây đón cháu ư? Tình trạng này của cháu rất không ổn, để cháu một mình ra ngoài chú không yên tâm!”

“Chú, bố mẹ cháu ở ngoài cửa.”

Tôi tùy ý bịa lời nói dối, đi chậm ra khỏi cổng trường, lên một chiếc xe taxi.

6.

Nhà tôi ở khu biệt thự trung tâm thành phố, khi xe taxi chạy đến cửa tiểu khu, tôi mới phát hiện ra trên người tôi chỉ có tổng cộng ba mươi đồng tiền tiêu vặt, còn chưa đủ tiền xe.

Chú lái xe thấy ta chỉ là một học sinh, bàn tay vung lên, thoải mái mà trừ số lẻ cho tôi.

Đợi đến khi tôi chạy đến cửa nhà, mới phát hiện cửa lớn đóng chặt, tôi không thể vào được.

Tôi chui vào hoa viên nhỏ, ghé vào cửa sổ nhìn vào trong, chỉ nhìn thấy các đồ dùng trong nhà đều được phủ vải che, cả sofa, bàn ăn, còn có cả vật trang trí hình con gấu thật lớn.

Trong cả một tòa biệt thự rộng lớn không có một bóng người.

Hiện tại là khoảng chín giờ sáng, vốn dĩ trong thời gian này dì Trương đang quét tước vệ sinh, dì Lý đang bận rộn ở phòng bếp, chuẩn bị cơm trưa cho tôi.

Bọn họ đã dọn đi rồi, bọn họ thật sự đã dọn đi rồi!

Tôi ngồi ở cửa bậc thang của biệt thự, đầu óc trống rỗng.

Bố mẹ tôi đều là những người cuồng công việc, từ nhỏ tôi đều là được bảo mẫu nuôi lớn, ngay cả những buổi họp phụ huynh cũng là bảo mẫu đi họp.

Số lần tôi gặp bọn họ mỗi năm đều rất ít. So với tôi, bố mẹ có lẽ còn quen thuộc với nhân viên dưới trướng của bọn họ nhiều hơn.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Điện thoại! Đúng rồi, tôi còn có thể gọi điện thoại.

Tôi kích động mà gọi số của bố tôi.

“Số điện thoại quý vị vừa gọi không đúng…”

Không đúng ư?

Tôi không từ bỏ ý định mà gọi lại một lần nữa, vẫn không đúng.

Số điện thoại vốn là của tôi cũng không đúng, số của mẹ cũng không đúng, số của bố cũng không đúng, cho dù gọi đi gọi lại cũng đều không gọi được.

Còn có ai nữa nhỉ, tôi còn có thể tìm ai?