29.
“Thẩm Bắc Thần lại tới tìm cậu ư?”
LỤc Tu Tề dùng sức lấy ống hút chọc vào cốc giấy, phát ra âm thanh ầm ầm.
“Có phải cậu vẫn thích hắn không?”
Tôi gõ gõ đầu hắn: “Nói linh tinh cái gì thế, người ta tháng sau kết ho on rồi. Tớ chỉ muốn một điều đơn giản là chọc tức c.h.ế.t Liễu Thanh Thanh mà thôi!”
Lục Tu Tề bất mãn mà trợn mắt với tôi, biểu tình rất giống con ch.ó Husky mà tôi nuôi.
“Chọc tức thì chọc tức cô ta, tớ không cho cậu đi lại gần gũi với Thẩm Bắc Thần, nghe chưa? Thằng đàn ông này, thằng đàn ông này đã có vợ rồi còn mỗi ngày đi tìm cậu, vừa thấy đã biết không phải là người tốt rồi!”
“Được rồi, biết rồi biết rồi!”
Thẩm Bắc Thần dùng nhiều cách để kiểm tra xem tôi có phải là Trần Nghiên Hạ hay không, tôi cũng như hắn mong muốn, không che giấu chút nào.
Hiện tại, nhất định là hắn cũng tin tưởng tám phần mười tôi là Trần Nghiên Hạ.
Chỉ là người này rất kiêu ngạo, hơn nửa từ thời tiểu học đã là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật.
Cho nên lúc này, trong lòng hắn nhất định là rất dày vò đi!
Vừa mong chờ tôi là Trần Nghiên Hạ, lại sợ hãi tôi thật sự là Trần Nghiên Hạ.
Mười năm thời gian, đối mặt với một Trần Nghiên Hạ không biết đàn dương cầm, không biết múa, không biết tiếng Pháp tiếng Anh, không yêu vận động lại đam mê đồ ngọt, tôi không tin là hắn chưa từng hoài nghi.
Nhưng một lần hắn cũng chưa tới tìm tôi, một lần cũng chưa từng.
30.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì muốn chuẩn bị hôn lễ, Trần Nghiên Hạ tạm thời nghỉ phép.
Không có cô ta ở công ty, tôi giống như cá gặp nước, rất nhanh đã dẫn dắt phòng thị trường làm ra những thành tích sáng chói.
Các đồng nghiệp trong công ty đều mong chờ đại hôn lễ thế kỷ lần này, nghe nói chỉ riêng tiền dùng hoa tươi cho hôn lễ, chỉ hoa thôi đã tốn cả trăm vạn. Tất cả các loại hoa đều là từ nước Pháp chuyển qua đường hàng không tới đây.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Cùng ngày kết hôn tôi không đi, Thẩm Bắc Thần gọi điện thoại cho tôi.
“A lô, Liễu Thanh Thanh,” Giọng nói của hắn hơi run rẩy một chút, “Tôi, tôi sắp kết hôn…”
Lúc này, tôi còn đang cầm lấy một quả bóng màu hồng nhạt đính lên vách tường.
“Chúc mừng anh nhé! Thẩm Tiểu Bắc cuối cùng cũng sắp kết hôn rồi!”
Thẩm Tiểu Bắc là nhũ danh của Thẩm Bắc Thần do tôi tự đặt, tôi cứ vui vẻ là sẽ gọi hắn là Thẩm Tiểu Bắc.
Giọng nói phía đối diện đột nhiên lanh lảnh: “Đừng gọi điện thoại, em ở đâu? Cầu xin em hãy nói cho anh biết em ở đâu?”
Tôi nhìn quanh một nhà hàng Tây được tôi trang trí đến trang trọng lãng mạn, báo địa chỉ cho Thẩm Bắc Thần.
Sau hai mươi phút, Lục Tu Tề mang kính râm khẩu trang mũ lưỡi trai, võ trang đầy đủ, đi vào giống như một tên trộm.
“Trần Nghiên Hạ, nói cho cậu biết, hôm nay tớ còn một vở diễn quan trọng đấy,nếu cậu không có lý do trọng đại nào gọi tớ tới đây, nhất định cậu phải chết!”
Giọng nói đột nhiên im bặt, Lục Tu Tề kinh ngạc nhìn một nhà hàng Tây không một bóng người cùng với tôi ăn mặc lộng lẫy: “Này… chỗ này sao trang trí giống như hiện trường cầu hôn thế, ai sắp cầu hôn?”
Tôi vứt hộp nhẫn trong tay cho cậu ấy: “Cậu phải cầu hôn tớ!”
31.
Lục Tu Tề khiếp sợ nhìn tôi, trạng thái từ giật mình đến kinh ngạc lại chuyển sang nghi ngờ: “Có phải cậu vì muốn giận Thẩm Bắc Thần, giận vì hôm nay bọn họ kết hôn không?”
“Tớ nói cho cậu biết, tớ không làm người thay thế đâu! Nếu tớ mà cầu hôn phải là cầu hôn thật, không làm giả!”
Tên ngóc này, tôi dùng ngón tay chọc chọc lên đầu Lục Tu Tề
“Lục Tu Tề, từ năm thứ nhất trung học cậu đã yêu thầm tớ phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tam-hon-ruc-ro-lyif/chuong-11.html.]
“Trong biển người mênh mông, chỉ có một mình cậu liếc mắt một cái đã nhận ra tớ là Trần Nghiên Hạ, ngay cả Thẩm Bắc Thần cũng không nhận ra!”
“Cảm ơn đã cùng tớ vượt qua đoạn thời gian đen tối nhất kia.”
“Tớ đã nói tớ đồng ý.”
“Tiếp theo là cậu.”
“Con mẹ nó! Trần Nghiên Hạ đúng là đồ điên! Vì sao đoạt lấy lời thoại của anh đây! Em có biết trong đầu anh đã tưởng tượng ra mấy ngàn lần cảnh tượng được thổ lộ với em không?”
Lục tu tề kích động đến nỗi một tay kéo tôi vào trong lòng ngực.
“Kẽo kẹt ~”
Thẩm Bắc Thần thở hồng hộc đẩy cửa tiến vào, vừa vặn thấy một màn này.
Hắn xông lên trước kéo Lục Tu Tề ra.
“Cậu vừa mới gọi cô ấy là gì?”
“Có phải cậu gọi cô ấy là Trần Nghiên Hạ không, có phải không?”
Lục Tu Tề giận dữ đẩy Thẩm Bắc Thần ra: “Không phải cậu đang kết hôn hay sao? Sao lại chạy tới đây để phá hỏng chúng tôi cầu hôn?”
“Kết hôn? Em muốn kết hôn với Lục Tu Tề sao?”
Trong ánh mắt vô cùng đau đớn của Thẩm Bắc Thần, tôi hung hăng hôn lên môi của Lục Tu Tề.
32.
Thẩm Bắc Thần thất hồn lạc phách mà đi!
Lục Tu Tề chưa đã thèm mà sờ sờ môi của mình: “Vừa nãy có phải là vì chọc tức Thẩm Bắc Thần hay không? Anh cảm thấy em không có tình cảm trong đó!”
“Vừa rồi không tính, chúng ta lại một lần nữa!”
Tôi nhắm mắt để chờ Lục Tu Tề hôn.
“Kẽo kẹt ~”
Cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, Liễu Thanh Thanh mặc váy cưới, khóc hỏng cả lớp trang điểm trên mặt, cô ta tuyệt vọng trợn mắt nhìn tôi, trong ánh mắt tất cả đều là không cam lòng: “Thẩm Bắc Thần đâu? Thẩm Bắc Thần đi đâu rồi?”
Lục Tu Tề một tay bảo vệ ở phía sau tôi: “Thẩm Bắc Thần đã sớm đi rồi, cô không kết hôn mà chạy tới đây làm gì?”
Ồn ào ầm ĩ bên ngoài.
Liễu Thanh Anh lật đổ tất cả đồ ngọt trên bàn xuống đất, khuôn mặt dữ tợn: “Trần Nghiên Hạ! Hôm nay chúng tôi kết hôn, cô có biết tôi mời bao nhiêu là khách khứa hay không?”
“Hiện trường hôn lễ không thấy chú rể đâu, tôi trở thành chê cười của cả thiên hạ!”
“Đều tại cô, đều vì cô, vì sao cô không đi c.h.ế.t đi!”
Liễu Thanh Thanh vừa nổi điên, vừa làm hỏng đầu tóc ném các thứ xuống đất.
Mu bàn tay của tôi sờ lên người, trộm gọi điện cho Thẩm Bắc Thần.
“Tôi không có cướp không cuộc sống của cô, tôi đã trả giá ba mươi năm tuổi thọ! Đây chính là tôi đã dùng tuổi thọ để đổi lấy!”
“Hiện tại cô có thể sống từ hơn sáu mươi tuổi đến hơn chính mươi tuổi, vì sao còn muốn tới cướp đi hạnh phúc của tôi?”
“Vì sao cô không c.h.ế.t đi!”
Liễu Thanh Thanh phả hỏng xong đồ vật, tiện tay xách ghế nhựa lên đánh về phía tôi.
Không đợi Lục Tu Tề xông lên, Thẩm Bắc Thần đã xuất hiện một lần nữa.
Vẻ mặt hắn đau khổ cướp lấy ghế dựa trong tay Liễu Thanh Thanh: “Đi thôi, chúng ta trở về kết hôn!”