26.
Khi khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Thẩm Bắc Thần không thể tin tưởng mà nhìn tôi, môi run rẩy, hốc mắt đỏ dần.
Mà Liễu Thanh Thanh, đầy mặt là sự kinh hoảng thất thố, sắc mặc trắng bệch, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Tôi cười với bọn họ một chút, sau đó chậm chạp rời khỏi sân khấu.
“Trời đất, Liễu Than Thanh cậu thật là trâu bỏ, dám trước mặt hôn thê của người ta lấy lòng Thẩm Tổng!”
Dương Mộng Điềm sùng bái nhìn tôi, trong ánh mắt chớp chớp đầy ánh sáng.
“Tuy Thẩm Tổng vừa đẹp trai lại lắm tiền, tôi cũng muốn lấy lòng hắn, nhưng mà vị hôn thê của hắn Trần Nghiên Hạ cũng không phải đèn cạn dầu!”
“Nghe nói cha mẹ Trần Nghiên Hạ có sản nghiệp rất lớn ở nước Mỹ, giàu có hơn cả Thẩm gia!”
Tôi không nói gì, liếc mắt về phía Liễu Thanh Thanh một cái: “Đúng không? Vậy Trần Nghiên Hạ thì sao?”
“À, Trần Nghiên Hạ hình như cũng không có chuyện gì ghê gớm, chỉ là một phú nhị đại bình thường, nhưng mà nhìn cũng xinh đẹp, gia thế lại tốt, bây giờ còn có một người chồng tốt, nói như thế cũng rất vĩ đại, biết đầu thai!”
Dương Mộng Điềm là giám đốc thị trường, cũng là bạn tốt nhiều năm của tôi.
Bởi vì nhờ có cô ấy dẫn dắt, tôi mới tiến vào công ty của Thẩm Bắc Thần để làm tổng giám đốc lần này.
Ngoại hình cùng với năng lực công tác của cô ấy đều vô cùng xuất sắc, người cũng trượng nghĩa nhiệt tình, chỉ là trong quan hệ nam nữ thì có hơi phóng khoáng.
“Nhưng cũng chỉ là hôn thê thôi, còn chưa đăng ký kết hôn, chúng ta đều có cơ hội!”
“Nếu cậu động thủ trước, vậy thì tớ không khách khí, chờ đến khi cậu thất bại với Thẩm Bắc Thần thì nói rõ cho tôi biết, đến lúc đó sẽ cho cậu xem thủ đoạn của tỉ tỉ đây!”
Tôi dở khóc dở cười mà nhìn Dương Mộng Điềm: “Hiện giờ cậu có thể lên, tôi không có hứng với Thẩm Bắc Thần!”
Dương Mộng Điềm chụp lên vai ta một cái: “Trâu bò! Làm Thẩm tổng hiểu lầm là cậu thích hắn, đối với người ái mộ xinh đẹp nam nhân luôn rất mềm lòng, đến lúc đó trong công việc sẽ chiếu cố cậu nhiều hơn.”
“Kịch bản này rất tốt, tớ muốn học ngay đây!”
Tôi chấp nhận gật gật đầu: “Cậu nói cũng đúng!”
27.
Khi đang nói chuyện, Thẩm Bắc Thần xuyên qua một dòng người đi tới trước mặt tôi.
Nhìn hắn vừa khẩn trương, vừa kích động.
“Cô… cô là Liễu Thanh Thanh của trung học Giang Nam ư?”
Hắn dùng sức cầm lấy chén rượu, đầu ngón tay thon dài trứng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên.
Tôi nghiêng nghiêng đầu cười với hắn: “Thẩm Bắc Thần, đã lâu không gặp!”
“Liễu Thanh Thanh, không ngờ là cậu, cậu thay đổi nhiều quá, tớ cũng không nhận ra!”
Giọng nữ ngọt ngào lại hơi bén nhọn một chút, Liễu Thanh Thanh bước nhanh về phía trước, dùng sức nắm lấy cổ tay tôi, động tác vô cùng lớn.
Dương Mộng Điềm bị cô ta đụng vào thì lảo đảo, cô ấy xoa cánh tay đứng thẳng lên: “Thẩm tổng, mọi người biết nhau ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tam-hon-ruc-ro-lyif/chuong-10.html.]
“Ba người chúng tôi trước kia học cùng lớp hồi cấp ba, mình cùng với Trần Nghiên Hạ còn là bạn tốt đấy, Hạ Hạ, cậu nói có đúng không?”
Liễu Thanh Thanh hoảng sợ, vội vàng lấy lòng tôi.
Trước kia, khi mười sáu tuổi tôi còn sợ hãi hơn cô ta hiện tại nhiều.
Gia đình xa lạ, thân thể mập mạp, bạn bè xem thường, thầy cô coi thường.
Những năm tháng trước kia một mình đi trong bóng đêm đen, tôi đã quên bản thân mình làm sao để chịu đựng được.
“Trần Nghiên Hạ, cậu thay đổi nhiều quá, vừa rồi nếu không phải nhìn thấy Thẩm Tổng, mình suýt nữa không dám nhận cậu đấy!”
Liễu Thanh Thanh không tự nhiên mà kéo kéo quần áo, ý đồ che đậy cái bụng nhô lên của cô ta.
“Em tự nhiên cảm thấy không thoải mái, chồng ơi, em muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút!”
Thẩm Bắc Thần nghe được hai chữ “chồng ơi” thì nhíu mày.
“Hôn lễ định vào tháng sau.” Hắn vội vàng giải thích với tôi, giống như phát hiện mình đột nhiên kỳ lạ, hắn lại bổ sung một câu: “Đến lúc đó hy vọng mọi người có thể tới tham gia.”
Tôi nâng chén rượu, cười nhạt với Liễu Thanh Thanh: “Mình nhất định tới!”
28.
Vị hôn thê của Thẩm Bắc Thần nhảy dù vào phòng tài vụ của công ty, làm trưởng phòng tài vụ.
Đồng thời, mọi người cũng phát hiện cô ta không thích tôi.
Chỉ cần là tài liệu phê duyệt là tôi đưa lên, phòng tài vụ sẽ đều dùng các loại lý do để bác bỏ.
Nếu không có cách nào bác bỏ, thì sẽ kéo dài thời gian.
Điều này đã gây trở ngại rất nhiều đối với hiệu suất công việc của tôi, thậm chí bởi vì chi ngân sách không kịp thời mà bị mất mấy khách hàng quan trọng.
Ngắn ngủi hơn một tháng, tôi bị phê bình rất nhiều lần trong phòng họp.
Mà Trần Nghiên Hạ lại càng tăng cân, lên tới 10kg.
Nghe đồng nghiệp ở phòng tài vụ nói, mỗi lần tôi tới phòng tài vụ, Trần Nghiên Hạ đều có tâm tình không tốt.
Mà mỗi khi trong lòng cô ta có cảm xúc không tốt, sẽ đặt một bàn trà chiều.
Tháng này phòng tài vụ riêng tiền trà chiều thôi cũng tăng thêm hai vạn tệ.
Tôi và Liễu Thanh Thanh cùng đứng ở thang máy, cửa thang máy trơn bóng chiếu thân hình hai người chúng tôi, một bên là đường cong lả lướt, một là mập mập mạp mạp, giống như chúng ta hồi xưa.
Ánh mắt của Liễu Thanh Thanh giống như có độc, hung tợn xoay người nhìn chằm chằm vào tôi: “Trần Nghiên Hạ, tôi không nợ cô! Cô đã trải qua cuộc sống tốt như thế, vì sao còn tới phá hỏng hạnh phúc của tôi!?”
Tôi còn chưa nói câu nào, cửa thang máy đã mở, Liễu Thanh Thanh bước nhanh ra ngoài, để lại cho tôi một bóng dáng to lớn.
Điều này khiến cho tôi tức điên!
Da mặt của Liễu Thanh Thanh quá dày, ăn cướp tất cả mọi thứ của tôi, thế mà còn dám nói là không nợ tôi cái gì!
Hiện giờ, đối với dịch ý không che lấp chút nào của Liễu Thanh Thanh, thái độ của Thẩm Bắc Thần lại rất không rõ ràng.
Hắn bắt đầu tìm các loại lý do để đưa đón tôi đi làm hay lúc tan tầm, hắn sẽ cho người tặng cho tôi các loại hoa mà tôi thích nhất, cũng sẽ mời tôi đi nghe nhạc.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đối với sự ân cần của hắn, tôi đều nhận lấy.