Tâm Hồn Rực Rỡ

Chương 6



16.

Lục Tu Tề và Thẩm Bắc Thần được nữ sinh toàn khối bầu là Song Tử Tinh nam thần, hiện tại Thẩm Bắc Thần đã chuyển trường, hào quang của hot boy đều rơi lên đầu của Lục Tu Tề.

Thẩm Bắc Thần học giỏi, gia cảnh xuất chúng, tuy các nam sinh ghen ghét nhưng cũng không dám nói gì.

Lục Tu Tề thì khác, cậu ấy được tuyển vào trường nhờ năng khiếu thể thao, thành tích bình thường, gia cảnh lại nghèo khó, rất nhiều nam sinh không phục hắn.

Nhưng tính cách của Lục Tu Tề kiệt ngạo khó thuần, trên người có một hình tượng tàn nhẫn mà người bình thường không có.

Rất nhiều nam sinh bên ngoài không dám làm gì hắn, nhưng sau lưng lại làm một chút chuyện.

Vì thế, tôi bị đánh trúng.

“Chạy xa 3000m, chạy vượt rào 100m, cử tạ?”

“Trương Thần Minh, cậu bị thần kinh à?”

Lục Tu Tề còn kích động hơn cả đương sự là ta, lớp phó thể dục Trương Thần Minh lạnh mặt nhìn về phía chúng tôi: “Làm sao, đại hội thể thao bỏ ra chút sức lực vì cả lớp được à?”

Phòng học vốn ầm ĩ trong nháy mắt trở nên an tĩnh, các bạn học sôi nổi hướng ánh mắt về phía chúng tôi, không ít nữ sinh rõ ràng là tức giận.

“Trương Thần Minh, để Liễu Thanh Thanh tham gia cử tạ còn không nói, chạy 3000m cùng với vượt rào 100m, thật sự hơi quá mức?”

“Cậu ấy không đi, thì cậu đi nhé?”

Các nữ sinh không nói nữa, đều gục đầu xuống làm đà điểu.

Chạy 3000m là muốn mất mạng, thi cử tạ thì mất mặt, Trương Thần Minh đúng là bóp vào mệnh môn của tất cả các bạn gái ở đây.

“Thi chạy 3000m cùng với cử tạ nhất định phải có người tham gia, các cậu cảm thấy Liễu Thanh Thanh không thích hợp, vậy thì ai thích hợp?”

“Đây là tớ đều vì lớp mà suy nghĩ, Liễu Thanh Thanh nếu có thể lấy được thứ tự tốt ở đại hội thể thao thì còn được nhận được mấy ngàn tệ tiền thưởng đấy!”

“Ba mẹ của cậu ấy bán bánh bao một ngày mới kiếm được chút tiền, các cậu đừng có phản đối người ta phát tài.”

Trương Thần Minh đĩnh đạc về chỗ ngồi, đắc ý vênh mặt lên với Lục Tu Tề.

Cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao.

Cậu ta không biết làm cách nào gây sự với Lục Tu Tề, đành tới tìm tôi.

Quả nhiên Lục Tu Tề rất tức, hắn nắm tay nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm Trương Thần Minh, tóc cũng muốn dựng thẳng lên.

Giây tiếp theo, Lục Tu Tề đẩy bàn ra, vung cánh tay lên phi về phía Trương Thần Minh.

Sau đó, tôi dùng hết sức ôm lấy eo của cậu ấy

17.

Lục Tu Tề rất khoẻ, nhưng vẫn không chịu nổi thể trọng quá lớn của tôi.

Cậu ấy sau khi giãy giụa vài cái, đã nói lắp: “Liễu Thanh Thanh, cậu, cậu buông ra, tớ không đánh nhau nữa!”

Thời tiết rất nóng, cánh tay vừa đen vừa béo của tôi ôm chặt eo nhỏ gầy gò nhưng rắn chắc của Lục Tu Tề, có thể xuyên qua lớp vải áo mỏng manh, cảm nhận thấy làn da của Lục Tu Tề phát ra hơi ấm, có chút bỏng người, làm tôi cảm thấy hoảng hốt trong lòng.

“Đánh nhau rất phiền toái, cậu có chắc là không đánh nhau không?”

Lục Tu Tề giống như vừa bị điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu sau thân thề cứng đờ như người máy mới gật gật đầu.

Tôi buông tay ra, chỉ thấy Lục Tu Tề chạy ra khỏi phòng học giống như tên lửa, chỉ lưu lại một tàn ảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Trương Thần Minh nhìn mà không hiểu gì: “Trời ạ, đồ thua cuộc, chạy trốn thật nhanh!”

Cậu ta bất mãn nói thêm hai câu tàn nhẫn, hậm hực về chỗ ngồi của mình.

Sau khi chuông vào lớp vang lên, Lục Tu Tề mới đỏ bừng mặt mà bước vào phòng học, trên mặt còn có nước.

Lông mi ướt át của cậu ấy nhẹ nhàng phẩy phẩy, thần sắc còn có chút không tự nhiên.

“Liễu Thanh Thanh, cậu là một đứa con gái, đừng nên động chân động tay, biết không?”

Tôi lườm cậu ấy một cái, vùi đầu tiếp tục làm bài.

“Việc đại hội thể thao là anh đây liên luỵ cậu, cậu yên tâm, cách đại hội thể thao còn hai mươi ngày nữa, kể từ giờ đến lúc đó cuối tuần cậu phải cùng tớ đến trường tập luyện, chúng ta cùng nhau nỗ lực, nhất định cậu sẽ không mất mặt.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tôi gật đầu, vẻ mặt không có gì.

Thân thể còn trẻ, nên thay đổi rất nhanh, trải qua hơn một tháng nỗ lực này, tôi đã gầy đi hơn mười cân.

Chờ đến khi tham gia đại hội thể thao, tôi còn có thể nhẹ đi hai mươi cân nữa, kiên trì tới lúc đó nhất định sẽ không có vấn đề gì.

Còn có mất mặt hay không mất mặt, chỉ cần tôi đã nỗ lực hết sức, sẽ không mất mặt.

18.

Sau khi gầy đi mấy chục cân thịt, ngũ quan khuôn mặt của tôi dần dần rõ ràng.

Ngũ quan thanh lệ của Liễu Thanh Thanh vốn bị che giấu ở tầng tầng lớp lớp thịt mỡ dần dần hiện ra.

Bởi vì mỗi ngày đều vận động và ăn uống nhẹ nhàng, các nốt mụn đầy trên mặt tôi cũng không còn nữa.

Tôi vừa lòng mà soi gương, tuy hiện tại vẫn có nhiều thịt trên mặt, nhưng đã là một cô gái khoẻ mạnh đáng yêu rồi.

Chỉ có làn da là hơi đen một chút, chờ sau này sẽ tốt hơn.

Tôi vui vẻ, nhưng cha mẹ Liễu thì đau lòng c.h.ế.t mất.

Chẳng những mỗi ngày chuẩn bị bữa sáng cho tôi, còn tăng tiền tiêu vặt nữa, chỉ sợ tôi ở trường ăn không đủ no.

Tôi nắm lấy tờ 50 tệ trong tay, trong lòng ấm áp.

Liễu Thanh Thanh, thật ra những gì cậu có không hề ít hơn so với mình, hy vọng tương lai cậu sẽ không hối hận.

Tuần sau đã là đại hội thể thao, tôi cùng với Lục Tu Tề luyện ném tạ ở sân thể dục trống trải hết lần này đến lần khác.

“Được rồi, cậu đã đạt tiêu chuẩn ném tạ, chiều nay cùng với ngày mai, chúng ta luyện chạy vượt rào đi!”

“Liễu Thanh Thanh, lan can này nhìn rất là cao, nhưng mà cậu đừng sợ, vượt rào quan trọng nhất là khắc phục tâm lý sợ hãi, động tác không khó lắm!”

Lục Tu Tề giữa ánh mặt trời không cảm thấy phiền phức mà giảng giải cho tôi các loại động tác quan trọng.

Ánh mặt trời nóng cháy, thiếu niên ấm áp, còn có từng hàng lan can màu đỏ trên sân thể dục, cảnh sắc này đã trở thành bức trăng quý giá trong đáy lòng tôi, nhiều năm sau vẫn cứ nhớ lại không biết bao nhiêu lần.

“Lục Tu Tề, tớ không sợ!”

Tôi hít sâu một hơi, cười với Lục Tu Tề một nụ cười thật tươi.

Tôi không sợ vượt rào, nhận lấy cuộc sống khó khăn này của Liễu Thanh Thanh tôi cũng không sợ.

Chỉ cần ta đủ nỗ lực, tôi không sợ gì hết.

Tôi chỉ cần toàn lực mà đi tới, còn lại giao cho thời gian.

Vận mệnh sẽ không phụ một người sống một cách nghiêm túc.