13.
Đối với nữ sinh mà nói, việc nâng ghế đứng cuối lớp một tiết học là một việc vô cùng sỉ nhục.
Trong lớp đã từng có nữ sinh phải đứng đó, thường là vừa khóc vừa đứng.
Những người có tố chất tâm lý kém, đứng xong ngày hôm đó rồi là xin nghỉ về nhà, bởi vì không có cách nào đối mặt với sự cười nhạo của các bạn học trong lớp.
Tôi cũng đã từng một lần quên không mang bài tập, nhưng tôi lúc đó là đứng thứ nhất toàn khối, tất nhiên là có đãi ngộ đặc biệt.
Hiện tại tôi là Liễu Thanh Thanh, không phải Trần Nghiên Hạ.
Mồ hôi của tôi cứ thế chảy xuống.
Một nữ sinh béo gần 100kg đứng cuối lớp nâng ghế…
Hơn nữa, với thể lực hiện tại này của tôi, chỉ cần nâng một chút lại phải nghỉ một lát, đến lúc đó không biết bạn học cùng lớp sẽ chê cười tôi như theesnafo.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của tôi, Lục Tu Tề xoa xoa đầu tôi, lộ ra một hàm răng trắng tinh, cười còn loá mắt hơn cả ánh mặt trời treo bên ngoài.
“Lo cái gì, có anh đây!”
Lục Tu Tề đưa bài tập cho tôi, sau đó vẻ mặt không có vấn đề gì, đứng dậy xách theo ghế đi về cuối lớp.
Thầy dạy toán liếc mắt chán ghét nhìn cậu ấy, giống như Lục Tu Tề là đồ rác rưởi.
Tôi nhận lấy bài thi mà Lục Tu Tề đưa qua, bài thi rất sạch sẽ, câu trả lời đều chọn C, phần câu hỏi điền vào chỗ trống thì viết mấy số lung tung. Đề tự luận phía sau thì toàn bộ không làm gì.
Cảm đống lúc nãy đã trở thành hư ảo, trong lòng tôi bốc lên một nỗi tức giận.
Lục Tu Tề thật ra vô cùng thông minh, trí nhớ rất tốt, bài văn chỉ cần xem hai lần là có thể học thuộc đại khái.
Điều kiện nhà cậu ấy không tốt, mà cho dù là điều kiện tốt cũng không nên lãng phí thiên phú, mặc kệ cuộc sống như vậy.
Không được, tôi không thể để Lục Tu Tề tiếp tục sa đoạ.
Rốt cuộc, chúng tôi cũng coi như là bạn bè.
14.
Đối với một cậu trai trẻ tuổi tự luyến thối thây như Lục Tu Tề, tôi có rất nhiều cách.
“Lục Tu Tề, có dám đánh cược với tớ một lần không?”
“Thi cuối kỳ, hai người chúng ta ai có thành tích tốt hơn thì người kia sẽ phải làm đàn em, bảo gì làm nấy, còn phải gọi đối phương là chị!”
Lục Tu Tề nghiêm túc đánh giá tôi từ đầu tới trân, rồi phát ra một trận cười nhạo khinh thường:
“Chỉ có cậu á? Tuy bình thường tớ làm bài thi không tốt bằng cậu, nhưng mà cậu dùng 90% nỗ lực, mà tớ chỉ mới dùng 10%. Tớ là thiên tài, biết không?”
“Đó là tớ không muốn học, chỉ cần tớ nghiêm túc, ha ha, sợ doạ c.h.ế.t cậu!”
Mặt ta không có biểu tình gì mà gật gật đầu: “Cứ như thế nhé, cuối kỳ thi xong thì nhớ rõ gọi tớ là Thanh tỉ.”
“Hahaa, đồ mập nhà cậu…”
Nói được một nửa, Lục Tu Tề lại ảo não mà bịt miệng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi chớp chớp mắt nói với cậu ấy: “Rất nhanh tớ sẽ không mập nữa!”
Lục Tu Tề ồn ào mà kêu lên quái dị: “Cha mẹ ơi, Liễu Thanh Thanh, cậu có thể đừng làm ra biểu tình này được không, quá đáng sợ!”
“Cút!”
Quan hệ của tôi và Lục Tu Tề trở nên càng ngày càng tốt.
Bởi vì cậu ấy, thái độ của nữ sinh trong lớp cũng đột nhiên nhiệt tình hơn.
“Liễu Thanh Thanh, cậu có thể giúp tớ đem phong thư này đưa cho Lục Tu Tề không?”
“Liễu Thanh Thanh, túi hoa quả này cậu có thể giúp tớ đưa cho Lục Tu Tề không?”
“Liễu Thanh Thanh, cuối tuần chúng tớ muốn đi chơi ở công viên Vọng Nguyệt, cậu cũng đi cùng đi, thuận tiện gọi cả Lục Tu Tề đi cùng nữa.”
Lục Tu Tề không từ chối thư, đồ vật thì đều thu, mời đi chơi thì đều không đi!
15.
Cuộc sống cứ như thế không nhanh không chậm mà tiến về phía trước, dáng người của tôi gầy đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Thành tích của tôi cũng tăng lên như bão táp, với tốc độ khiến mọi người lau mắt mà nhìn.
Một lần thi trắc nghiệm toán học ngay tại lớp, tôi đạt điểm tối đa, đứng thứ nhất.
Lục Tu Tề không chịu ngồi yên, cậu ấy bắt đầu nghiêm túc khi đi học, khi tan học thì ngây ngẩn nhìn tôi.
Hôm nay, cậu ấy lại nâng mặt ngơ ngác mà nhìn tôi, từ lúc đi học cho đến khi sắp tan học.
Tôi không nhịn được, đập vào đầu cậu ấy một cái.
“Nhìn cái gì thế!”
“Liễu Thanh Thanh, tớ cảm thấy cậu càng ngày càng giống một người.”
“Ai?”
Tôi vặn cái chai, uống một ngụm nước.
“Giống Trần Nghiên Hạ!”
“Phụt!”
“Trời ạ, Liễu Thanh Thanh, cậu làm gì thế?”
Lục Tu Tề lau mặt đầy nước, đôi mắt trong trẻo giận giữ nhìn tôi.
Tôi hít sâu một hơi, sờ sờ n.g.ự.c mình, trái tim bắt đầu đập điên cuồng, lòng bàn tay cũng chảy ra mồ hôi vì lo lắng.
“Trộm nói với cậu, thật ra tớ chính là Trần Nghiên Hạ, tớ và Liễu Thanh Thanh trao đổi linh hồn.”
“Bịch!”
Một quyển sách gõ lên đầu tôi, Lục Tu Tề trợn mắt, trên mặt anh tuấn có một chút đau đớn.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Cậu đây là học tập bị choáng váng, đã xuất hiện chứng hoang tưởng rồi à, mau nghỉ ngơi một chút, anh đây mời cậu ly trà sữa nghỉ ngơi một chút!”