21.
Ném tạ đứng thứ ba, chạy 3000m đứng thứ 8, mà 100 mét vượt rào là kỳ quái nhất, tôi đứng thứ nhất.
Bởi vì các bạn gái khác đều bị phạt hết điểm, chỉ có một mình tôi từ đầu tới cuối vượt qua tất cả các rào.
Các bạn gái trong lớp làm thành một vòng tròn, vừa khóc vừa gọi tôi: “Liễu Thanh Thanh, cậu chính là thần của tớ! Cậu biết không, nhìn thấy cậu mặt đỏ bừng, giống như sắp bị c.h.ế.t ngạt, lại kiên trì chạy vòng thi cuối cùng của vòng thi chạy 3000m, tớ cũng khóc luôn rồi!”
“Không bao giờ nói cậu béo ở sau lưng nữa, tớ thật đáng chết!”
“Liễu Thanh Thanh, vì sao cậu có thể làm được! Lúc trước tiết thể dục ngay cả 200m cậu cũng không chạy nổi! Tớ cảm động quá đi mất!”
Lục Tu Tề ôm cánh tay đứng ở bên cạnh, cậu ấy kiêu ngạo nhìn tôi, thần sắc sủng nịch, nghe người ta khen tôi mà còn vui vẻ hơn là người ta khen bản thân cậu ấy.
Sau đại hội thể thao không lâu là kỳ thi cuối kỳ.
Tôi vượt qua người đứng thứ hai ba mươi điểm, một lần nữa trở về vị trí đầu tiên của khoá.
Liễu Thanh Thanh không còn là cô gái mập mạp bị người người ghét bỏ, hiện tại cũng là cô gái được không ít nam sinh khắc tên trên bàn, ghi vào vở.
Sau kỳ thi cuối kỳ chính là kỳ nghỉ hè, tôi vừa nỗ lực để bảo vệ cho làn da trắng trẻo, vừa tiếp tục liều mạng giảm béo, còn bớt thời gian đi làm thêm, kiếm không ít tiền tiêu vặt.
Chờ đến lúc chúng tôi từ năm thứ nhất đến năm thứ hai trường trung học phổ thông, thì Liễu Thanh Thanh đã hoàn toàn trở thành ngôi sao lấp lánh nhất trường trung học Giang Nam.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Lục Tu Tề kể từ khi biết tôi là Trần Nghiên Hạ, thái đội thay đổi rất nhiều.
Cậu ấy không gọi tôi là Liễu Thanh Thanh, mà sáng tạo khác người, đặt một cái tên hiệu cho tôi, gọi tôi là Hạ Thiên.
Khi đi học cậu ấy cũng không thất thần, viết linh tinh trong bài tập về nhà nữa.
Cậu ấy bắt đầu học hành nghiêm túc hơn tất cả những người khác, bởi vì cậu ấy nói trước kia đọc sách vô dụng, hiện tai muốn cùng với tôi thi đến Bắc Kinh.
Nghe nói các trường đại học ở Bắc Kinh điểm thi đều rất cao.
22.
Sau khi có thành tích thi đại học, tôi lấy thành tích đứng đầu của toàn thành phố để tiến vào Đại học Bắc Kinh, Lục Tu Tề cũng thi được vào trường Đại học Thể Thao Bắc Kinh
Ngày thông báo điểm thi, cả nhà tôi đều sôi trào.
Bố mẹ tôi trực tiếp treo biểu ngữ ở trước cửa tiệm ăn sáng.
“Con gái thi đại học được đệ nhất toàn thành phố, tất cả các bữa sáng của tiệm này miễn phí ba ngày!”
Bữa sáng trong tiệm bị tranh giành đến không còn một mảnh, nghe nói ngay cả ghế dựa cũng bị mọi người dọn đi hai cái.
Mọi người đều nói đồ vật trong cửa hàng ăn sáng nhà tôi đều mang theo linh khí của Văn Khúc Tinh, ăn đồ vật trong tiệm nhà tôi thì trẻ con có thể có thành tích tốt khi làm bài thi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Bảy cô tám dì thay nhau mời khách ăn cơm, còn đều chuẩn bị hồng bao cho tôi.
Bác cả nói: “Đứa nhỏ Thanh Thanh này từ nhỏ không thích nói chuyện, lúc ấy ta còn tưởng rằng nó bị tự kỷ, hiện tại nghĩ lại hoá ra trong đầu người ta đều là suy nghĩ học tập đấy!”
Cô nhỏ: “Trời ơi trời ơi, Thanh Thanh của ta vì đọc sách đã gầy thành thế này rồi, khi béo không nhìn thấy, vừa gầy đã thấy thật là xinh đẹp! Ai da, anh hai, anh thật là có phúc, đứa con này của nhà anh nuôi thế nào đây, thật quá lợi hại!”
Cậu lớn: “Đứa nhỏ Thanh Thanh này, giống nhà chúng ta, ở nhà chúng ta, xinh đẹp cũng giống nhà chúng ta, nhà Liễu gia các ngươi thật đúng là chiếm lợi ích không nhỏ đâu!”
Em họ: “Chị, bàn chị đã từng dùng cho em được không? Em dùng tiền mừng tuổi của em đổi cho chị!”
Tôi bị mọi người chúng tinh phủng nguyệt mà vây quanh ở giữa, tất cả những lời ca ngợi không ngừng nghỉ mà bay đến trong tai tôi.
Bố mẹ tôi vui mừng đến nỗi mặt mày hồng hào, tất cả họ hàng thân thích cũng là vẻ mặt kiêu ngạo, dáng vẻ đắc ý.
Mọi người vỗ bả vai của tôi, ánh mắt thân thiện, thần sắc vui sướng, loại nhiệt tình chân thành này thật sự là tôi chưa từng được cảm nhận.
Trong nhà tôi trước kia, bố mẹ tôi nhiều nhất cũng chỉ là một câu “Cũng được!”
Nhưng mà hiện tại, mẹ tôi bắt đầu rơi nước mắt đầu tiên, bố tôi mắng nàng vài câu, hốc mắt cũng đỏ theo
Cuối cùng hai người ôm đầu khóc to, những người thân cũng móc khăn giấy ra bắt đầu lau mắt.
Cô nhỏ nói: “Huhu, anh trai, mấy năm nay anh thật sự khó khăn, huhu, cuối cùng anh chị cũng hết khổ rồi!”
Dì cả: “Thanh, tới đây để dì nhìn con thật kỹ, đứa nhỏ ngoan này, con thật đúng là mang tới mặt mũi cho gia đình chúng ta!
Một bữa tối kéo dài ba tiếng đồng hồ, cho đến khi tiệm cơm đóng cửa, mọi người mới lưu luyến không rời mà chào tạm biệt.
Tiệm cơm cách nhà không xa, khoảng cách cũng chỉ có mấy con phố.
Mẹ tôi đứng bên cạnh tôi bối rối một hồi, cuối cùng lấy hết can đảm mà cầm tay tôi.
Thấy tôi có vẻ không vui, hốc mắt của mẹ lại đỏ lên.
Bởi vì Liễu Thanh Thanh trước kia không thích thân cận với người nhà.
Tôi cùng với mẹ tay trong tay đi dưới đèn đường tối tăm, tay của bà khô ráo lại thô ráp, nhẹ nhàng vuốt ve, còn có thể sờ thấy vết sẹo trên mu bàn tay cùng ngón tay.
Những vết sẹo này đều là khi bà làm bữa sáng không cẩn thận mà bị cắt vào tay, hoặc bị bỏng, cũng là huân chương tình yêu đối với tôi.
Bố tôi rất cẩn thận đứng bên cạnh tôi, hâm mộ nhìn chúng tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.
Tôi vươn tay, cầm lấy tay ông ấy.
Giờ phút này, tôi không phải Trần Nghiên Hạ nữa, mà là Liễu Thanh Thanh.
Tôi nắm lấy, là hạnh phúc chân thật lúc này của tôi, là ấm áp mà thời thơ ấu tôi cầu mà không được.