Tâm Hồn Rực Rỡ

Chương 9



23.

Thời gian học đại học tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi, thời đại học của tôi không có gì để khoe, mỗi ngày ngoài thư viện ra là ký túc xá.

Lục Tu Tề thì khác, thằng nhóc này không ngờ còn đi diễn, còn làm minh tinh.

Đại học năm thứ hai, có một bộ phim truyền hình đề tài thanh xuân, cần một nam hai có khả năng chạy bộ thật tốt.

Tổ đạo diễn đi tới học viện thể dục tuyển diễn viên, vừa liếc mắt đã nhìn trúng Lục Tu Tề đang huấn luyện.

Bởi vì ngoại hình xuất sắc cùng khí chất kiệt ngạo, Lục Tu Tề hot lên.

Đến khi chúng tôi tốt nghiệp Đại học, cậu ấy đã là một tiểu sinh lưu lượng có chút danh tiếng, còn có vô số fan vợ fan bạn gái.

“Hạ Thiên, hiện giờ anh đây có tiền rồi, chúng ta g.i.ế.c đến nước Mỹ đi!”

Chuyện mà Lục Tu Tề nhớ mãi không quên nhất khi thành danh, chính là mang tôi đi nước Mỹ, tìm Liễu Thanh Thanh sau đó đánh cho nàng một trận.

Vì thế, chúng ta thật sự cùng đi nước Mỹ, chơi ở đó một tuần.

Thẩm Bắc Thần cắt đứt liên hệ với toàn bộ bạn học thời trung học, biệt thự cũ cũng bán hồi học trung học.

Hắn cùng với Liễu Thanh Thanh cứ như thế biến mất trong thế giới của tôi.

Nước Mỹ quá lớn, lực lượng của chúng tôi lại quá mỏng manh, tìm kiếm, ta cũng không muốn tìm.

Bạn tốt nhất của tôi công thành danh toại, tôi có ngoại hình xuất sắc, có một công việc tốt, còn có bố mẹ mà tôi yêu thương.

Cuộc đời của tôi cũng coi như viên mãn.

Sau khi đi làm được hai năm, tôi được mời đến một công ty nước ngoài mới mở, nghe nói chủ của công ty này là một người có địa vị cao mới thành danh, có quốc tịch Mỹ.

Tiệc tối trong ngày đầu tiên nhậm chức, là ở biệt thự tư nhân của ông chủ.

Tôi mặc lễ phục, giơ chén rượu, cùng với những đồng nghiệp mới cùng chờ đợi ông chủ xuất hiện.

“Leng Keng!”

Người chủ trì gõ gõ chén rượu, nói:

“Xin mời hoan nghênh Thẩm tổng Thẩm Bắc Thần trẻ tuổi đầy hứa hẹn cùng với hôn thê của ngài ấy, nữ sĩ Trần Nghiên Hạ.”

24.

Tôi ngơ ngác nhìn đèn chiếu ánh sáng về đôi nam nữ đang tay cầm tay kia, đại não trống rỗng.

Thẩm Bắc Thần càng ngày càng thành thục nho nhã, dáng người cao thẳng, khuôn mặt tinh thế, hắn mặc một bộ đồ Tây màu đen đơn giản lộ ra sự quyến rũ lại cấm dục.

Từ biệt đã nhiều năm, Thẩm Bắc Thần vẫn là một người đàn ông lấp lánh trên cao.

Mà Trần Nghiên Hạ, phải nói là Liễu Thanh Thanh, trang điểm tinh xảo, cả người lại có vẻ hơi… phúc hậu?

Trời ạ, đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy mình bị béo phì.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nhìn vào cân nặng, có lẽ ít nhất phải 6-70kg.

Khuôn mặt xa hoa cùng với bộ quần áo được cắt may hoàn mỹ cũng không che lấp được cái bụng nhỏ phồng lên cùng với cánh tay mập mạp của Liễu Thanh Thanh.

Tôi sợ hãi cả kinh, không phải là Liễu Thanh Thanh đã… mang thai chứ?

Nhưng mà tiếp theo tôi rất nhanh phát hiện ra, tại tôi nghĩ nhiều rồi.

Liễu Thanh Thanh chỉ đơn giản là béo, không phải mang thai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Bởi vì cô ấy cùng với Thẩm Bắc Thần cùng giơ chén rượu lên, uống hết non nửa ly rượu vang đỏ.

Thật ra, thể chất của tôi không dễ béo, cho dù là trên người có béo cũng không dễ dàng béo lên mặt.

Nhưng mà hiện tại, Liễu Thanh Thanh khi cười to còn lộ ra nọng cằm.

Khuôn mặt tròn tròn nhược hoá ngũ quan xinh đẹp của cô ấy, khiến cho nàng lộ ra vẻ đáng yêu.

“Đây là phu nhân tổng tài ư? Không xinh đẹp như trong tưởng tượng của tôi, nhưng đúng là nhìn rất hoà hợp!”

Đồng nghiệp Dương Mộng Điềm đến bên cạnh tôi, bắt đầu bình phẩm từ đầu tới chân Liễu Thanh Thanh và Thẩm Bắc Thần.

“Thẩm tổng thật là đẹp trai, nếu chỉ nói về ngoại hình, thì đúng là phu nhân trèo cao rồi!”

Mặt tôi không có biểu cảm gì gật gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy như thế!”

25.

Tại tiệc tối, vì muốn có quan hệ tốt với đồng nghiệp, nhanh chóng tăng thêm hiểu biết, công ty còn tổ chức phần biểu diễn tài nghệ.

Bất kể ai được gọi đến, đều cần phải biểu diễn một tiết mục trên sân khấu.

Tôi đang trốn ở một góc điên cuồng gửi cho Lục Tu Tề ảnh mà tôi chụp lén, tên của tôi vang lên ở Micro:

“Xin mời Tổng giám đốc phòng thị trường Liễu Thanh Thanh, mọi người vỗ tay hoan nghênh!”

Tôi nhìn bốn phía, quả nhiên nghe thấy “Liễu Thanh Thanh!”

Nghe tới ba chữ này, Thẩm Bắc Thần và Liễu Thanh Thanh đều quay lại nhìn.

Đặc biệt là Liễu Thanh Thanh, lo lắng đến nỗi đổ chén rượu.

Nhưng sau khi nhìn thấy tôi lên đài, thân thể của Liễu Thanh Thanh rõ ràng là thả lỏng xuống.

Hôm nay tôi mặc một chiếc váy dài màu đen bó sát cơ thể, eo thon thon chỉ một tay là có thể ôm hết.

Có lẽ Liễu Thanh Thanh có nằm mơ cũng không dám nghĩ, bản thân mình đến một ngày có thể trưởng thành như vậy?

Cho nên, cô ta đã khẳng định tôi chỉ là một người trùng họ trùng tên.

Nhưng mà, trò hay với mùa bắt đầu thôi….

Tôi uyển chuyển đi lên sân khấu, nhướng mày với Thẩm Bắc Thần: “Nghe nói Thẩm tổng thích nghe dương cầm nhất, vậy thì tôi xin đàn khúc “Truy Tuyết” của Lý Tư Đặc vậy, hy vọng mọi người thích!”

“Ầm”

Ly rượu vang đỏ trong tay Thẩm Bắc Thần rơi xuống mặt đất, vang lên tiếng vỡ vụn trong trẻo.

Người bên cạnh hắn ngay lập tức trở nên hoảng loạn, người thì lau quần áo cho hắn, người thì lo lau ống quần, Thẩm Bắc Thần lại đẩy mọi người ra, đứng ở chỗ đó nhìn tôi chằm chằm.

Tôi giống như không để ý đến điều gì khác, đi đến trước dương cầm ngồi xuống.

Âm thanh lưu loát chảy ra từ ngón tay của tôi, đánh thức ký ức đã ngủ say nhiều năm của tôi.

Khi còn nhỏ, “Truy Tuyết” là khúc nhạc được tôi luyện nhiều nhất, bởi vì Thẩm Bắc Thần rất thích khúc nhạc này.

Hắn luôn luôn cầm theo một đống máy móc linh kiện cổ quái lạ lùng ở bên cạnh khi tôi luyện đàn.

Khi tôi đàn một khúc nhạc khác, Thẩm Bắc Thần lại mãnh liệt yêu cầu tôi đổi về “Truy Tuyết”

Hắn nói “Truy Tuyết” có thể mang đến cho hắn linh cảm để sáng tạo.

Hơn nữa, hắn rất thích nhìn dáng vẻ của tôi khi đàn “Truy Tuyết”, giống như một bức tranh nữ thần duyên dáng.

Không biết kể từ khi Trần Nghiên Hạ trở thành Liễu Thanh Thanh, hắn có được nghe lại cô ta đàn khúc “Truy Tuyết” nữa hay không?