Tam Sinh Hữu Hạnh

Chương 12



Nhìn gương mặt hắn trắng bệch không còn chút huyết sắc, ta bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn.

Năm ấy, hạn hán hoành hành ở huyện Tức, ta phụng chỉ dẫn binh đến trấn an dân chúng.

Lúc đó, hắn đang nằm co rút trong một mái đình cũ nát, chỉ còn một hơi thở mong manh.

Ta sai người đút cho hắn một ngụm nước, thế mà từ hôm đó, hắn cứ bám riết theo ta, thế nào cũng không chịu rời đi.

Ban đầu, ta không muốn mang hắn theo.

Một đứa bé gầy gò nhỏ xíu như vậy, có thể làm được gì chứ?

Ta không phải Diêm La, không đến mức để hắn đi tìm đường chết.

Nhưng hắn vẫn không chịu rời đi, cứ thế lẽo đẽo theo ta suốt mười mấy dặm đường.

Khi hắn ngước mắt nhìn ta, ánh mắt đó—sáng rực như bầu trời sao trên đại mạc phương Bắc.

Cuối cùng, ta thở dài một hơi:

“Thôi vậy, cho hắn một miếng ăn, mang theo cùng lên đường đi.”

Chỉ một câu nói ấy…

Hắn vì ta, mà liều mạng suốt mấy chục năm.

Giờ nghĩ lại, ta đúng là một kẻ khốn kiếp.

Ta dùng tay áo nhẹ nhàng lau mặt cho hắn, rồi cúi xuống, ghé sát bên tai hắn thì thầm:

“Ta nghe nói… ngươi thích ta?”

“Có phải không?”

Sau đó, lặng lẽ nhét một lọn tóc của mình vào lòng bàn tay hắn.

“Xuống địa phủ đừng vội đi.”

“Chờ ta một lát, được không?”

Ta không mang hắn về kinh thành, mà chọn an táng hắn tại Ải Vu Hiệp.

Ta mang tin dữ trở về.

Khương Cảnh Nhan tự nhốt mình trong phòng suốt một ngày một đêm.

Cuối cùng, ta nói với hắn toàn bộ sự thật:

“Phụ thân ngươi hiện giờ là Đại Tướng quân của Bắc Địch. Ngươi muốn đi hay ở, ta đều không ép.”

Hắn trầm mặc hồi lâu, rồi chỉ nhẹ giọng nói:

“Ta chỉ có một người phụ thân. Ông ấy tên là Lục Đình Sinh. Ông là Trấn Bắc Hầu. Ông là Đại Tướng quân.”

Khương Cảnh Nhan vẫn là Khương Cảnh Nhan ngày trước, chỉ là…

Dường như chỉ sau một đêm, hắn đã trưởng thành.

Ta không còn dẫn binh đánh trận, cũng không còn lui tới kinh thành.

Ta đưa Khương Cảnh Nhan chu du khắp non sông.

Hắn gặp một nữ tử câm, vừa thấy đã đem lòng cảm mến.

Sau đó, hắn ở lại Dược Vương cốc, bắt đầu học y thuật, hành y cứu người.

Còn ta, không có gì để làm.

Một đêm nọ, ta để lại một phong thư, rồi rời đi không từ biệt.

Cả thiên hạ rộng lớn, nhưng dường như chỉ còn lại một mình ta.

Giữa những đêm dài tĩnh mịch, ta dường như trông thấy Lục Đình Sinh đứng trên cầu Nại Hà, lặng lẽ vẫy tay gọi ta.

Ta không muốn để hắn đợi quá lâu.

Vậy nên, vào một buổi trưa đầy nắng, ta tự tay kết thúc đoạn nhân sinh ngắn ngủi của chính mình.

Mạnh Bà vẫn cặm cụi nấu canh như trước.

“Được rồi, người kế tiếp.”

Ta bước đến trước mặt bà, nhe răng cười:

“Lâu rồi không gặp nha!”

Bàn tay cầm bát của Mạnh Bà run lên, nước canh đổ ra ngoài.

Bà ta cầm muôi canh chỉ thẳng vào ta, lắp bắp:

“Ngươi… ngươi… tên đoản mệnh này!”

“Mới bao nhiêu năm đâu? Sao ngươi lại xuống đây rồi?!”

Ta nhún vai:

“Trần gian vô vị quá, ta xuống tìm bà tán gẫu một chút đây mà.”

Mạnh Bà trừng mắt, đặt bát canh xuống trước mặt ta:

“Cầm lấy, đây là phiên bản mới ta vừa cải tiến, thử lại xem sao.”

Ta nhận lấy, nhưng mãi không uống.

Bà ta cau mày:

“Lại chuyện gì nữa?”

Ta nói:

“Ta muốn tìm một người, tìm được rồi mới uống.”

Mạnh Bà cười nhạt:

“Ngươi tìm người ở địa phủ? Chẳng khác nào mò kim đáy biển.”

Ta đặt bát canh lại lên bàn:

“Bà cứ tiếp tục làm việc đi.”

Ta xoay người định rời đi, nhưng bị Mạnh Bà giữ c.h.ặ.t t.a.y áo.

Bà ta chỉ vào một mái đình nhỏ cách đó không xa:

“Ngươi tìm người này phải không?”

Lục Đình Sinh.

Hắn đứng trong đình, một thân bạch y, rực rỡ như ánh sáng chói lòa mà ta chưa bao giờ nhìn thấy.

Là dáng vẻ rạng ngời nhất của hắn.

Ta mỉm cười, giơ tay vẫy hắn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Đình Sinh, lại đây.”

Mạnh Bà mắng ta là lưu manh.

Ta chẳng buồn để tâm.

Bà ta giận dữ chỉ tay thẳng vào mặt ta, mắng mỏ xối xả:

“Ngươi thật không biết xấu hổ! Không uống canh thì thôi đi, nhưng hắn cũng phải uống chứ!”

Ta nhấc bát canh trong tay Lục Đình Sinh, một hơi uống cạn.

“Canh của hắn, ta uống thay. Không giống nhau sao?”

“Bà cứ mắt nhắm mắt mở cho qua đi, được không?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mạnh Bà tức đến phát run.

Không sai, công thức mới của bà ta, ngoài việc bớt mặn hơn trước, vẫn không có tác dụng với ta.

Mạnh Bà còn định nói gì đó, nhưng Lục Đình Sinh đột nhiên chỉ về phía sau bà ta:

“Sao Diêm Vương lại tới đây?”

Mạnh Bà hoảng hốt quay người cúi chào.

Lục Đình Sinh nắm chặt lấy tay ta, trực tiếp nhảy xuống hồ Vãng Sinh.

Khi chúng ta rơi xuống đáy hồ, ta còn nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của Mạnh Bà:

“Hai đứa khốn kiếp các ngươi!!!”

Ta không ngờ, kiếp này ta lại trở thành một kẻ yếu ớt, quanh năm đau bệnh.

Ngày ngày bị nhốt trong phòng, ngay cả một cơn gió cũng không được chạm vào.

Ta từng muốn trốn ra ngoài tìm Lục Đình Sinh, nhưng không ngờ…

Vừa bước ra khỏi cửa đã ngất xỉu ngay trên ngưỡng nhà.

Cái thân thể vô dụng này!

Không còn cách nào khác, ta chỉ đành đặt hy vọng vào hắn.

“Đình Sinh à Đình Sinh, khi nào ngươi mới đến tìm ta đây?”

Hôm đó, ta đang vô cùng buồn chán, ngồi vặt cánh hoa trong phủ.

Đám tỷ muội hàng xóm kéo nhau đến tìm ta, nói rằng hôm nay kinh thành vô cùng náo nhiệt, rủ ta cùng đi xem.

Nhìn bộ dáng xiêm y lộng lẫy, trang sức tinh xảo của bọn họ, sao ta lại không đoán được tâm tư nho nhỏ ấy chứ?

Có ta đi theo, họ càng thêm nổi bật.

Nhưng ta cũng không để tâm, được ra ngoài đối với ta mà nói đã là một chuyện tốt.

Hôm nay, kinh thành thực sự rất náo nhiệt.

Nghe nói, Phiêu Kỵ Đại Tướng quân vừa trở về từ Mạc Bắc.

Cùng về theo còn có con trai của hắn—Lục Nguyên, vị Tiểu Tướng quân trẻ tuổi phong lưu nhất vùng đại mạc.

Ta chợt hiểu ra.

Hèn gì hôm nay trên phố có nhiều tiểu thư khuê các đến vậy.

Chúng ta chọn một tửu lâu có vị trí tốt, từ trên cao có thể nhìn thẳng xuống phố lớn.

Chẳng bao lâu sau, đám đông bên dưới bắt đầu xôn xao, tiếng xì xào của các cô nương càng lúc càng lớn.

“Lục Tướng quân đến rồi!”

Dường như có linh cảm, ta ngước mắt nhìn về phía xa.

Chỉ một cái nhìn, ta lập tức nhận ra thiếu niên cưỡi ngựa đi đầu.

Hắn vận khinh giáp, vó ngựa lướt qua trong tiếng hò reo của dân chúng.

Thần sắc hờ hững.

Rất nhiều nữ tử ném khăn tay về phía hắn, nhưng hắn thậm chí không buồn liếc mắt.

Các tỷ muội bên cạnh ta cũng nhỏ giọng bàn tán:

“Tiểu Tướng quân nhà họ Lục quả nhiên tuấn tú, nhưng nhìn có vẻ lạnh lùng quá, sợ là chẳng dễ tiếp cận đâu.”

Ta khẽ cười, giơ tay chỉ về phía hắn từ xa:

“Ta lại thấy hắn rất tốt.”

Có người bật cười trêu ghẹo:

“Sao? Ngươi để mắt đến hắn rồi à?”

Ta thản nhiên đáp:

“Đúng vậy, ta để mắt đến hắn rồi.”

Mọi người xung quanh đều cười nhạo ta không biết lượng sức, nhưng ta không để tâm.

Ta chỉ ngả người tựa hờ lên lan can gỗ, mắt dõi theo bóng dáng Lục Nguyên ngày càng tiến lại gần.

Khi hắn cưỡi ngựa ngang qua, ta nhẹ nhàng vươn tay ra ngoài lan can, buông lỏng ngón tay.

Chiếc khăn tay từ từ rơi xuống, như có thần linh giúp đỡ, chiếc khăn đáp vừa vặn vào lòng Lục Tiểu Tướng quân.

Lục Nguyên đón lấy chiếc khăn, nhíu mày ngước mắt nhìn lên.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm vào ta, ta nhận ra—

Lớp băng giá và vẻ lạnh lùng trên mặt hắn, trong chớp mắt đã tan biến sạch sẽ.

Ta bật cười, khẽ gọi:

“Phiền vị Tiểu Tướng quân tuấn tú này có thể trả lại khăn tay cho ta không?”

Câu nói ấy khiến tất cả tiểu thư khuê các trên phố đồng loạt lườm ta cháy mặt.

Các tỷ muội bên cạnh cũng sững sờ nhìn ta, tựa như không ngờ một kẻ bệnh tật quanh năm như ta lại dám trêu chọc Lục Nguyên ngay giữa phố lớn.

Nhưng người bị trêu ghẹo là Lục Nguyên lại chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nâng chiếc khăn lên, cẩn thận gấp gọn, rồi trịnh trọng cất vào trước n.g.ự.c áo.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, lớn tiếng hỏi:

“Không biết tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở nơi nào?”

Ta nhướng mày:

“Tướng quân hỏi vậy là có ý gì?”

Lục Nguyên cười rạng rỡ:

“Để ta tiện đường đến cầu thân.”

Hết.