“Đã lâu không gặp, Khương Trình… Khương Thiếu úy.”
“Có điều, ngươi sai rồi. Ta không phải An Bình Tướng quân. Khương Thiếu úy mắt mờ, nhận nhầm người sao?”
Khương Trình cười nhẹ hai tiếng:
“Đúng, đúng là ta nhận nhầm rồi… An Bình Tướng quân đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”
Ta nhìn hắn, không đáp lời.
Hắn từng là chiến hữu đáng tin nhất của ta, thuộc hạ trung thành nhất của ta.
Cho đến tận bây giờ, ta vẫn không muốn tin rằng hắn là kẻ phản bội.
À, hắn còn là phụ thân ruột của tên ngốc Khương Cảnh Nhan nữa.
Khi ta xác nhận rằng Lục Đình Sinh chưa từng phản bội ta, ta liền đoán được—năm đó, trong quân chắc chắn đã có kẻ khác bán đứng ta.
Bởi vì để chế tác được mặt nạ da người y hệt Lục Đình Sinh, nhất định phải là kẻ vô cùng quen thuộc với hắn.
Hơn nữa, tuyến đường hắn rời khỏi doanh trại đi cầu viện binh năm đó, chỉ có những huynh đệ trong doanh biết.
Nếu không có kẻ ngầm báo tin, sao hắn có thể nhanh chóng rơi vào tay quân địch như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tất cả những điều này chỉ có thể giúp ta chắc chắn rằng trong quân có kẻ phản bội.
Còn về việc làm sao đoán được đó là Khương Trình, ta phải cảm ơn một câu nói của Bách Hiểu Sinh.
Hắn từng nói—
“Lần đầu tiên Lục Đình Sinh phát độc, là sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t Hà Nhan.”
Hà Nhan chính là mẫu thân của Khương Cảnh Nhan.
Lục Đình Sinh từng nói với ta rằng nàng ta tuẫn tình.
Nhưng sự thật là… hắn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta.
Còn về lý do?
Ngoài báo thù, ta không nghĩ ra bất kỳ nguyên nhân nào khác.
Hà Nhan và Khương Trình đều là người Bắc Địch, ẩn mình trong quân ta suốt nhiều năm trời.
Ta nhìn thẳng vào Khương Trình, trầm giọng hỏi:
“Lục Đình Sinh đâu?”
Hắn thản nhiên đáp:
“Chết rồi.”
“Hắn trúng Bách Nhật Hồng, từ lâu đã không chống đỡ nổi nữa.”
Tay ta siết chặt dây cương, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một mảng sương mù mịt mờ bao phủ biên cương.
Bỗng nhiên cảm giác hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Ta dùng hết sức, mới có thể cất lời:
“Ta đến để đưa hắn về.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Khương Trình, ngươi giao hắn cho ta, tòa thành này ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Khương Trình lắc đầu:
“Hắn g.i.ế.c thê tử và hài tử của ta. Nếu ta giao hắn cho ngươi, ta làm sao có thể đối mặt với bọn họ dưới suối vàng?”
Ta đột nhiên cảm thấy nực cười.
Lục Đình Sinh, ngươi thật ngốc.
Ngươi thay hắn nuôi con suốt bao nhiêu năm trời, vậy mà cuối cùng, hắn vẫn muốn lấy mạng ngươi.
Ta bật cười thành tiếng, Khương Trình nghi hoặc nhìn ta, trong mắt đầy cảnh giác.
Hắn ngắt lời ta:
“Ngươi cười cái gì?”
Ta đưa tay lau đi giọt nước mắt vì cười mà chảy ra, khẽ thở dài:
“Ta cười Lục Đình Sinh quá ngu ngốc.”
“Hắn thay các ngươi nuôi con hơn mười năm trời, coi nó như nghĩa tử, chưa từng bạc đãi.”
“Hắn còn nói với nó rằng, phụ mẫu nó đều là những anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, đã tử chiến tại Ải Vu Hiệp, bảo nó phải ghi nhớ công ơn các ngươi.”
Ta nhìn thẳng vào mắt Khương Trình, cười lạnh:
“Ngươi nói xem, hắn có ngốc không? Hả?”
Khương Trình sững sờ tại chỗ, không thể tin nổi mà ngẩng đầu nhìn ta:
“Ngươi nói… là thật sao?”
“Con trai ta… còn sống?”
Ta hừ lạnh một tiếng, không buồn trả lời.
Chỉ cao giọng hô lên:
“Khương Thiếu úy, nếu ngươi vẫn còn lương tâm, thì hãy trả hắn lại cho ta!”
“Chiều mai, ta sẽ đứng đây chờ ngươi.”
Chưa đến giờ hẹn, t.h.i t.h.ể của Lục Đình Sinh đã được đưa đến trước mặt ta.
Ta chạy như điên, vấp ngã mấy lần cũng không màng, tóc tai xõa rối ra lúc nào cũng không hay.