Tam Sinh Hữu Hạnh
Khương Cảnh Nhan rất biết phối hợp, lập tức la lên:
“Nghĩa phụ cứu con! Nghĩa phụ cứu con!”
Lục Đình Sinh lập tức nhìn qua.
Và ngay khi ánh mắt hắn chạm vào ta, ta vậy mà lại hiếm hoi đến mức lắp bắp.
Nực cười!
Ha, ta đường đường là nữ chiến thần, lại có thể bị một ánh mắt của hắn dọa sợ?
Ta hắng giọng, định lên tiếng thì hắn đã lạnh lùng ngắt lời trước.
“Qua đây.”
Giọng hắn khàn khàn, không mang theo chút cảm xúc nào.
Ta sững sờ, nghiêng đầu nhìn sang Khương Cảnh Nhan bên cạnh, lập tức hiểu ra—
Hắn đang gọi tên nhóc này.
Mà ta, một người đang đứng sờ sờ ở đây, lại bị hắn hoàn toàn ngó lơ.
Hừ, ta đây nóng tính như vậy, sao có thể chịu đựng được?
Lập tức, ta dứt khoát đẩy mạnh mũi d.a.o lên trước.
Lưỡi d.a.o sắc bén cứa qua da Khương Cảnh Nhan, hắn sợ đến mức gào khóc thảm thiết.
Ta muốn xem xem, Lục Đình Sinh hắn có còn dám làm như ta không tồn tại nữa không!
Ngay lúc ta định mở miệng, một trận gió rít sắc bén vang lên bên tai.
Theo bản năng, ta nghiêng đầu né tránh.
“Vút!”
Một mũi tên sắc bén sượt qua bên mặt ta.
Chỉ cần chậm một nhịp thôi, trên trán ta đã thủng một lỗ rồi!
Một tầng mồ hôi lạnh toát ra trên sống lưng—Lục Đình Sinh ra tay còn tàn nhẫn hơn cả ta năm xưa!
Hắn nhàn nhạt liếc ta một cái, giọng điệu bình thản:
“Phản ứng cũng không tệ.”
Phụ thân và mẫu thân ta bị dọa đến tái mặt, vội vàng gọi:
“Hoan Nhan, con không sao chứ?!”
Ngay lập tức, ta bắt gặp ánh mắt Lục Đình Sinh khẽ thay đổi.
Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ thăm dò.
Cũng đúng thôi.
Nghe thấy tên cố nhân năm xưa, mà còn là cố nhân bị chính tay hắn hại chết…
Dù có lạnh lùng thế nào, trong lòng hắn chắc chắn cũng có chút chột dạ.
Ta không ngờ hắn lại dễ dàng buông tha cho cả sơn trại như vậy.
Hắn chỉ vào ta: “Ngươi đi theo ta, ta sẽ tha cho toàn bộ người trong trại.”
Ta nhíu mày nhìn hắn: “Vì sao?”
Lục Đình Sinh dường như có chút mất kiên nhẫn: “Hôm nay ta không muốn g.i.ế.c người.”
Đáng ghét, hắn lại ra vẻ đạo mạo trước mặt ta!
Nhìn hắn thúc ngựa đi ngang qua trước mặt, ta nghiêm túc suy xét xem có nên liều mạng nhảy lên, một đao đ.â.m c.h.ế.t hắn hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng cuối cùng, ta vẫn từ bỏ ý định đó.
Ta không muốn xuống địa phủ trò chuyện cùng Mạnh Bà quá sớm.
Ta đồng ý đi theo hắn.
Dù sao ta cũng không tin cái Hầu phủ nhỏ nhoi kia có thể giam cầm được ta.
Năm xưa, ta từng xuất quỷ nhập thần ra vào giữa doanh trại quân địch, chẳng lẽ lại bó tay trong một tòa phủ đệ sao?
Lục Đình Sinh liếc ta một cái, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ đút cho phụ mẫu ta mỗi người một viên dược hoàn màu đen.
“Đây là Đoạn Trường Tán, mỗi tháng phải uống giải dược một lần.”
Không cần nói thêm lời nào, ý tứ đã quá rõ ràng.
Ta không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, sau đó giơ ngón cái lên.
Lục Đình Sinh, ngươi giỏi lắm!
Phụ thân, mẫu thân ta vừa nghe xong, lập tức nhào tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
“Con ơi, giờ tính mạng của phụ mẫu đều đặt cả vào tay con rồi!”
Giờ ta còn có thể nói gì nữa đây?
Trên đường về Hầu phủ, thái độ của Khương Cảnh Nhan ngày càng vênh váo.
Hắn chỉ vào ta: “Giờ sao không hung hăng nữa đi? Ban nãy không phải rất hống hách sao?”
Ta cúi đầu nhìn bản thân, thầm nghĩ—ta cũng đâu có bị trói lại đâu nhỉ?
Hắn càng nói càng hăng, tay chân múa may, bộ dạng đầy khiêu khích.
Ta chậc một tiếng, vươn tay nắm lấy cổ tay hắn, trực tiếp kéo hắn lại gần.
Hắn trợn tròn mắt nhìn ta, rồi đột nhiên mặt đỏ bừng, hốt hoảng la lên:
“Nghĩa phụ cứu mạng! Nghĩa phụ cứu mạng!”
Phía trước, giọng nói lãnh đạm của Lục Đình Sinh truyền đến:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Vũ khí trên người nàng ta đều đã bị ta tịch thu, nếu con còn bị đánh thì chỉ có thể nói con kém cỏi mà thôi.”
Nghe xong, ta lập tức phì cười.
Sau đó, ta không chút do dự mà nện cho tên tiểu tử ấy một trận nên thân.
Ta cũng không biết mình vào ở trong Hầu phủ của Lục Đình Sinh với danh phận gì.
Nếu nhất định phải nói, thì có lẽ “nha hoàn” là thích hợp nhất.
Hắn luyện võ, ta đứng bên cạnh bưng trà rót nước.
Hắn dùng bữa, ta lo xới cơm dọn thức ăn.
Hắn viết tấu chương ban đêm, ta ở một bên mài mực, phe phẩy quạt.
Bao nhiêu ngày qua, ta cảm giác mình đã làm việc bằng cả hai kiếp cộng lại.
Lục Đình Sinh cũng không thường nói chuyện với ta, nhưng từng hỏi qua ý nghĩa cái tên của ta.
Sau khi ta nói xong, hắn cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Một buổi chiều nọ, ta tình cờ gặp Khương Cảnh Nhan, liền kiếm cớ kéo hắn đến viện của ta.
“Ta hỏi ngươi, sao lại nhận Lục Đình Sinh làm nghĩa phụ?”
Hắn quay đầu đi, hừ một tiếng: “Liên quan gì đến ngươi?”
Hừ, ta xoay tay, nhét một viên thuốc vào miệng hắn:
“Đây là độc dược chỉ có trong sơn trại của ta, ngươi nói thật thì ta sẽ đưa giải dược.”