Tam Sinh Hữu Hạnh

Chương 4



Khương Cảnh Nhan sợ đến trắng bệch cả mặt: “Ngươi…”

Ta thản nhiên nhấc tay gãi tai: “Mau nói đi.”

Hắn run rẩy đáp: “Ta vốn là cô nhi. Phụ thân ta và nghĩa phụ là cố nhân, nghĩa phụ thấy ta đáng thương nên thu nhận ta về nuôi dưỡng.”

Cô nhi? Đáng thương?

Ta thoáng sững sờ.

Phụ thân hắn đúng là c.h.ế.t cùng ta ở Ải Vu Hiệp, nhưng mẫu thân hắn thì sao?

Hơn nữa… nhìn bộ dạng hắn thế này, có vẻ hắn không biết chính Lục Đình Sinh là kẻ đã hại c.h.ế.t phụ thân mình.

Nếu biết, hắn sẽ không nhận giặc làm cha như vậy.

Ta nhìn hắn, chậm rãi hỏi: “Còn mẫu thân ngươi thì sao?”

Khương Cảnh Nhan cúi đầu, thần sắc ảm đạm, trông chẳng khác gì một con thỏ trắng nhỏ bị ức hiếp.

Điều này khá hiếm hoi, khiến ta nảy sinh một chút cảm giác tội lỗi.

“Đã mất rồi.” Hắn đáp.

Ngay lúc đó, phía sau vang lên tiếng bước chân.

Lời ta định nói mắc lại trong cổ họng, rồi bị ta nuốt xuống.

Lục Đình Sinh đã trở về.

Khương Cảnh Nhan lập tức nhào đến nấp sau lưng hắn, không chút do dự tố cáo:

“Nghĩa phụ, nàng ta cho con uống độc dược!”

Lục Đình Sinh liếc ta một cái, giọng điệu vẫn hờ hững:

“Vui lắm sao?”

Ta cười tươi đáp:

“Vui chứ! Tên ngốc này đặc biệt vui!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Thứ ta cho hắn ăn chẳng qua chỉ là một viên kẹo mật ong.

Khương Cảnh Nhan quá căng thẳng, đến mức ngay cả vị ngọt cũng không nhận ra.

Đêm hôm đó, ta ở thư phòng giúp Lục Đình Sinh mài mực.

Hắn viết tấu chương vốn không thích nói chuyện, điểm này từ trước đến nay chưa từng thay đổi.

Ta suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng: “Hầu gia, mẫu thân của Khương Cảnh Nhan mất như thế nào?”

Câu hỏi thẳng thắn không chút rào đón khiến ngòi bút trong tay Lục Đình Sinh thoáng dừng lại.

“Hỏi chuyện này làm gì?”

Ta khẽ chạm mũi mình, giọng điệu thản nhiên: “Chỉ là có chút tò mò.”

Hắn không nói gì, mãi đến khi viết xong tấu chương, để mực khô rồi thu lại cẩn thận, hắn mới chậm rãi đáp:

“Năm ấy, trong trận chiến ở Ải Vu Hiệp, phụ thân hắn tử trận. Sau khi sinh hắn không lâu, mẫu thân hắn cũng đi theo.”

Hóa ra là tuẫn tình. (tự sát theo chồng)

Khoảnh khắc ấy, ta rất muốn hỏi hắn—vậy còn ngươi?

Trong trận chiến ở Ải Vu Hiệp, ngươi đã làm gì?

Lục Đình Sinh thấy ta im lặng, bèn quay đầu nhìn.

Không báo trước, hắn bất ngờ vươn tay về phía ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc bàn tay hắn chạm vào mặt ta, ta giật mình bừng tỉnh, theo bản năng hất tay hắn ra.

Một tiếng “chát” vang lên giòn giã, có vẻ hơi chói tai trong không gian tĩnh lặng của thư phòng.

Đôi mắt hắn trầm xuống, nhưng vẫn kiên nhẫn vươn tay lần nữa, lần này là chạm vào chóp mũi ta.

Ta sững sờ, nhíu mày hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Cả người ta cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng lướt qua đầu mũi ta, có chút nhột.

“Bị dính mực.”

“Hả?”

Ta nhìn thấy vết mực dính trên đầu ngón tay hắn, nhỏ giọng đáp: “Ồ.”

Mấy ngày sau, trong một lần tình cờ soi gương, ta đột nhiên nhận ra—dung mạo của ta ở hiện tại đã giống kiếp trước đến sáu phần.

Chuyện này không ổn!

Mang theo gương mặt này đồng nghĩa với việc ta có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Lục Đình Sinh đã từng g.i.ế.c ta một lần, thì bây giờ, hắn hoàn toàn có thể g.i.ế.c ta lần thứ hai.

Mặc dù ta vẫn luôn nghĩ mãi không thông, rốt cuộc quân Bắc Địch đã cho hắn lợi ích gì, khiến hắn phản bội ta đến mức ấy.

Dù thế nào đi nữa, ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Sau hai ngày quan sát, ta phát hiện phía sau thư phòng của Lục Đình Sinh có một mật thất bí ẩn.

Ta chắc chắn rằng giải dược của phụ mẫu ta nhất định ở bên trong.

Ta phải lấy được giải dược rồi cùng bọn họ rời khỏi đây.

Nhân lúc Lục Đình Sinh vào cung dự yến, ta lặng lẽ tránh né mọi ánh mắt, một mình lẻn vào thư phòng của hắn.

Mật thất không khó tìm, chỉ là cơ quan có chút phiền phức, ta mất không ít thời gian mới mở được.

Vừa vào trong, ta lập tức chạy đến chỗ bày hàng loạt bình dược.

Ta không nhận ra đâu là giải dược, nhưng cứ lấy hết rồi tính sau, dù sao mang tất cả đi là chắc ăn nhất.

Sau khi nhét đầy túi, ta định xoay người rời đi, nhưng ánh mắt lại bị thu hút bởi một bài vị đặt sâu bên trong mật thất.

Nơi đó ánh sáng lờ mờ, ta nhìn không rõ, liền vô thức bước lại gần hơn.

Nhưng đến khi nhìn rõ những chữ khắc trên đó, ta như bị sét đánh trúng, đứng sững tại chỗ.

Trên bài vị viết:

“Linh vị An Bình Tướng quân Chu Hoan Nhan.”

Là bài vị của ta?!

Lục Đình Sinh bị bệnh à?!

Giết ta xong, giờ quay lại lập bài vị thờ cúng ta?

Sợ ta hóa thành lệ quỷ quay về tìm hắn báo thù sao?

Phía sau bài vị còn có một bức họa, ta vừa định tiến lên nhìn thì chợt cảm giác có gì đó không ổn ở sau lưng.

Lục Đình Sinh đã quay về!

Ta còn chưa kịp xoay người, cổ họng đã bị một bàn tay siết chặt.

Hắn nhấc bổng ta lên nhẹ nhàng như xách một con gà con.

Cảm giác nghẹt thở ập đến, ta lập tức hiểu ra—

Nam nhân trước mặt này, hắn thật sự muốn g.i.ế.c ta.