Tam Sinh Hữu Hạnh
Thế nhưng chính nhờ bị hắn nhấc lên như vậy, ta mới nhìn rõ bức họa kia.
Trong tranh là một nữ Tướng quân khoác chiến giáp đỏ, tư thế hiên ngang lẫm liệt.
Dù gương mặt người trong tranh chưa được vẽ lên, nhưng ta biết đó là ta.
Ngón tay ta run rẩy chỉ vào bức họa, cố gắng bật ra từng chữ:
“Người đó… ta… biết.”
Ánh mắt Lục Đình Sinh chậm rãi dời về phía bức họa.
Sức tay hắn đột nhiên nới lỏng.
Ta rất hài lòng với phản ứng này.
Không hổ là ta! Dù đã chết, vẫn có thể khiến hắn khiếp sợ đến vậy.
Lục Đình Sinh nhìn bức họa, giọng điệu có chút kỳ quái:
“Nàng ấy c.h.ế.t lúc ngươi còn chưa ra đời, làm sao ngươi có thể biết nàng?”
Ta nhân cơ hội thoát khỏi tay hắn, trấn tĩnh đáp:
“Ta đã gặp nàng ấy trong mộng.”
Lục Đình Sinh hơi bất thường.
Hắn như thể không nghe thấy câu trả lời của ta, từng bước chậm rãi tiến đến gần bức tranh.
Đứng cách đó mấy bước, hắn đột nhiên khựng lại, rồi phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Sau đó, cả người vô lực ngã xuống.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, đưa tay xoa cổ, ho khan mấy tiếng.
Hắn nằm trên mặt đất, thần trí vẫn còn sót lại đôi chút, cố gắng vươn tay về phía ta, giọng khàn khàn thốt lên:
“Thuốc…”
Thuốc gì?
Ta theo phản xạ ngồi xuống, đưa tay lục soát trên người hắn.
Nhưng đến giữa chừng, ta đột ngột dừng lại.
Ta bị ngu sao?!
Đây là cơ hội ngàn năm có một để g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Đình Sinh!
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, ta liền phấn chấn hẳn.
Ta lập tức rút đao bên hông hắn, chuẩn bị một nhát kết liễu.
Ta đã muốn moi t.i.m hắn ra từ lâu, xem thử rốt cuộc có phải màu đen không.
Thế nhưng, khi kéo vạt áo hắn ra, tay ta bỗng khựng lại.
Kiếp trước, ta rõ ràng đã đ.â.m hắn một đao ngay giữa ngực.
Vậy thì vết sẹo đâu?
Cho dù hắn may mắn sống sót, cũng không thể không để lại chút dấu vết nào!
Ta cẩn thận sờ soạng trên n.g.ự.c hắn—da thịt trơn nhẵn, không một dấu tích, tựa như chưa từng bị thương.
Nhìn hắn thở ngày càng yếu, ta không kịp nghĩ thêm, vội vã lấy viên thuốc tìm được trên người hắn, nhét vào miệng hắn.
Ta nhất định phải làm rõ chuyện này.
Ta không thể c.h.ế.t một cách mơ hồ, càng không thể để mối thù này trở nên vô nghĩa.
Lục Đình Sinh bị người ta khiêng vào phòng.
Ta cũng lẽo đẽo theo vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đại phu trong phủ liếc mắt nhìn ta, lạnh nhạt nói:
“Người không phận sự đều lui ra ngoài.”
Ta nhe răng cười, giơ tay lên:
“Hay là… ngài thương lượng với Hầu gia một chút?”
Ta cũng đâu muốn theo vào, chỉ là Lục Đình Sinh nắm tay ta quá chặt, gỡ thế nào cũng không ra!
Sắc mặt đại phu hơi cứng lại, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Đến khi mọi người lui ra hết, trong phòng chỉ còn lại mình ta.
Ta thử rút tay ra, nhưng giằng co cả buổi vẫn không nhúc nhích nổi.
Lửa giận bốc lên, ta vung tay tát hắn một cái.
Đầu Lục Đình Sinh hơi lệch đi, bàn tay đang nắm lấy ta lập tức buông lỏng.
Ta thở phào một hơi, vung tay xoa xoa cổ tay có chút tê cứng, xoay người định đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi được hai bước, ta phát hiện hắn lại túm lấy góc áo ta.
Hắn còn chưa tỉnh mà đã bám người đến vậy sao?
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta vừa định giáng thêm một bạt tai, thì chợt thấy nam nhân trên giường không biết từ lúc nào đã mở mắt.
Ánh mắt hắn nhìn ta chằm chằm, nóng rực mà thâm trầm.
Nhịp thở ta khựng lại một nhịp, trong đầu lập tức suy nghĩ xem sau này nên tự chôn mình ở đâu cho ổn.
“Hoan Nhan…” Hắn nhẹ giọng gọi.
Ta nhướng mày, cái cách xưng hô này… có chút thú vị.
Ta không vội đáp lại, chỉ đứng trước giường hắn, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống.
Khi ta không có biểu cảm gì, cả người trông sẽ rất lạnh lẽo.
Năm xưa, ta từng vì khuôn mặt này mà được phong danh hiệu Tướng quân mặt lạnh trên chiến trường.
Ánh mắt Lục Đình Sinh hơi mơ hồ, thấp giọng nói:
“Nhiều năm như vậy… đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện trong giấc mơ của ta.”
“Hoan Nhan… dưới đó nàng cô độc lắm sao?”
Ồ, hắn coi ta là vong hồn của kiếp trước rồi.
Ta cúi người, giống như thuở xa xưa, nhéo nhéo mặt hắn.
Cảm giác có chút kỳ quặc—da mặt hắn… hình như có tuổi rồi.
Sờ không sướng tay chút nào.
Ta chậm rãi thương lượng với hắn:
“Ta dưới đó cô đơn lắm, ngươi xuống bầu bạn với ta đi, được không?”
“Đình Sinh, không phải ngươi luôn nghe lời ta nhất sao? Lần này cũng vậy đi, xuống dưới với ta.”
Lục Đình Sinh rõ ràng không ngờ “người trong mộng” lại có thể nói chuyện.
Hắn đờ người trong thoáng chốc.
Ta cũng chẳng chờ hắn đáp lại, nhân lúc hắn lơ là, lập tức rút góc áo ra khỏi tay hắn, quay người rời đi.
Vừa chạm tay vào cửa, phía sau đã truyền đến giọng hắn.
“Nàng hãy đợi ta… chờ ta một chút nữa thôi.”
Hừ, chó cũng không tin.
Không hề do dự, ta đẩy cửa đi thẳng.
Để làm rõ chuyện vết thương trên người Lục Đình Sinh, ta đành phải giở lại trò cũ.