Tam Sinh Hữu Hạnh
Hắn bắt đầu kiêng dè ta rồi.
Người mà hắn định gả cho ta là một tên công tử ăn chơi nổi danh trong kinh thành.
Lúc ấy ta giận đến mức bật cười.
Nhưng ta cũng không muốn trực tiếp làm mất mặt Hoàng đế, chỉ nói sẽ suy nghĩ thêm.
Nhưng ta không ngờ rằng—người vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời như Lục Đình Sinh, lại tức giận hơn cả ta.
Hắn nhân lúc vị công tử kia cưỡi ngựa đi dạo ngoài ngoại ô, liền đánh gãy cả hai chân của vị công tử ấy.
Ta phải mất bao nhiêu công sức mới giúp hắn che giấu được chuyện này.
Chỉ vì chuyện đó, ta giận hắn suốt ba ngày.
Người này đúng là đầu óc không nhanh nhạy, muốn hại người thì vẫn có bao nhiêu cách không cần đổ máu, sao cứ phải tự ra tay làm gì?
Đúng là rước hoạ vào thân!
Ngoài lần đó ra, ta gần như chưa bao giờ nổi giận với hắn.
Thế mà bây giờ… hắn lại trở thành bộ dạng này sao?
Điều ta không ngờ tới là…
Lục Đình Sinh sắp thành thân.
Lúc biết tin này, ta ngây người hồi lâu.
Khương Cảnh Nhan nói hôn ước này đã được định từ lâu, đối phương là An Dương Quận chúa, con gái của Thành Vương.
Ta chợt hiểu ra.
Thành Vương… ta biết người này. Hắn là kẻ khôn khéo, hành xử luôn biết chừa đường lui.
Năm ấy, khi nữ nhi hắn ra đời, ta còn từng dẫn theo Lục Đình Sinh lúc đó mới mười ba tuổi đến uống rượu mừng.
Vậy mà chớp mắt một cái, nàng ta đã đến tuổi xuất giá, hơn nữa còn gả cho Lục Đình Sinh.
Nhân duyên đúng là chuyện hoang đường khó lường.
Nhìn kẻ thù của mình phong quang vô hạn, sống sung sướng, ta đột nhiên cảm thấy…
Chuyện báo thù này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Kiếp trước vướng mắc quá nhiều, đến tận bây giờ, ta mới thực sự muốn buông bỏ.
Ta nằm dài trên mái nhà, nhìn xuống phía dưới, nơi đám gia nhân đang hân hoan chuẩn bị sính lễ.
Quay đầu sang, ta hỏi Khương Cảnh Nhan:
“Ta đưa ngươi đi, thế nào?”
Hắn thoáng sững sờ: “Đi đâu?”
Ta cắn cọng cỏ đuôi chó, thản nhiên đáp:
“Đi đâu cũng được. Ta có thể đưa ngươi về sơn trại, hoặc hai chúng ta cùng nhau phiêu bạt giang hồ.”
Khương Cảnh Nhan cúi đầu nhìn đám người phía dưới, bỗng như chợt hiểu ra điều gì đó.
“Ngươi định bỏ đi vì nghĩa phụ ta thành thân sao?”
Ta nhướng mày nhìn hắn: “Liên quan gì đến nghĩa phụ ngươi???”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Chỉ là ta bỗng hiểu ra một chuyện. Con người sống trên đời chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, chẳng phải nên sống vì chính mình hay sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khương Cảnh Nhan rõ ràng không tin.
Ánh mắt hắn nhìn ta bây giờ y như thể đang nhìn một nữ nhân bị tình yêu làm tổn thương đến hoá u sầu.
Ta trợn mắt, chẳng buồn tranh cãi.
Năm đó, khi phụ thân hắn bị tình cảm làm cho đau khổ, người an ủi phụ thân hắn chẳng phải cũng chính là ta sao?
Lần này, ta tìm được giải dược một cách nhanh chóng chưa từng có.
Ta dự định chờ đến ngày thành thân của Lục Đình Sinh, nhân lúc náo loạn mà bỏ trốn.
Sau khi thu dọn hành lý xong, ta lẻn vào phòng của Khương Cảnh Nhan.
Hắn trừng mắt nhìn ta, vẻ mặt đầy hoảng sợ:
“Ngươi thực sự muốn dẫn ta đi sao?”
Ta thản nhiên đáp:
“Đúng vậy, ta xưa nay chưa từng nói dối.”
Hắn nắm chặt chăn, không nhúc nhích.
Ta mất kiên nhẫn, trực tiếp túm hắn từ trên giường lôi xuống.
“Nhanh thu dọn đồ đạc đi.”
“Nghĩa phụ ngươi sắp thành thân rồi, đến lúc đó hầu phủ có nữ chủ nhân, ngươi còn chỗ đứng sao?”
“Nhỡ đâu nàng ta khó sống chung, ngươi phải cúi đầu nhẫn nhịn, chịu đủ ấm ức thì sao?”
“Huống hồ, thế gian rộng lớn, non nước hữu tình, ngươi cũng nên ra ngoài nhìn ngắm giang sơn một chuyến.”
Nửa dọa dẫm, nửa dụ dỗ, ta thành công kéo được tiểu tử ngốc này ra khỏi hầu phủ.
Không phải ta nhất định phải dắt theo hắn, mà chỉ là ta không đoán được suy nghĩ của Lục Đình Sinh.
Bỏ tiểu tử này ở lại đây, ta không an tâm.
Hầu phủ rộng lớn, đã lâu lắm rồi mới có một ngày náo nhiệt như hôm nay.
Khắp nơi treo đầy lụa đỏ, khách mời đông đúc như mây trên trời.
Ngoài cửa phủ, dân chúng vây xem chật kín cả một con phố.
Ta vốn định dẫn Khương Cảnh Nhan đi ngay bây giờ.
Nhưng tên nhóc này cố chấp đòi chờ tân nương tới, phải nhìn thấy nghĩa phụ hắn bái đường xong mới chịu đi.
Ta không lay chuyển được, đành phải gật đầu đồng ý.
Lễ cưới của Trấn Bắc Hầu và An Dương Quận chúa xa hoa vô cùng.
An Dương quận chúa mặc phượng quan hà bội, được ma ma dìu vào, chậm rãi bước qua cửa lớn của Hầu phủ.
Mọi thứ đều diễn ra theo đúng trình tự.
Nhưng biến cố lại đột nhiên ập đến.
Tân nương che khăn voan đỏ, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Lục Đình Sinh.
Ngay khoảnh khắc đó, từ trong tay áo rộng, nàng ta rút ra một con d.a.o găm sắc bén.
Ánh mắt ta so với người thường tốt hơn một chút.
Ngay khi thấy An Dương Quận chúa luồn tay vào trong ống tay áo, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.