Tim ta chợt thắt lại, nhưng đã không kịp ngăn cản.
Mũi d.a.o lạnh lẽo đ.â.m thẳng về phía n.g.ự.c Lục Đình Sinh.
Nhưng dường như hắn đã đoán trước được.
Hắn vung tay, chộp lấy cổ tay nàng ta, một tay khác nhanh chóng hất tung khăn voan đỏ.
Ta thở phào một hơi, lười biếng tựa vào cửa hành lang.
Nhân tiện cũng kéo luôn Khương Cảnh Nhan lại, không cho hắn xông lên.
Với tình hình này, vụ ám sát chắc chắn thất bại.
An Dương Quận chúa có dung mạo thực sự xinh đẹp, chỉ tiếc giờ đây gương mặt lại vặn vẹo đầy dữ tợn.
Đúng là phí hoài nhan sắc.
Lục Đình Sinh chưa bao giờ là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc.
Hắn dễ dàng đè chặt nàng ta xuống đất, hộ vệ xung quanh cũng lập tức lao lên trói chặt nàng ta lại.
An Dương Quận chúa bị áp chế dưới đất, đôi mắt hận thù đến cực điểm, trừng trừng nhìn Lục Đình Sinh.
Ồ? Hai người này từng có ân oán cũ sao?
Lục Đình Sinh từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống nàng ta, rồi bất ngờ cúi người, nắm lấy cằm nàng ta, chậm rãi vuốt ve.
Ta sững sờ.
Hắn… hắn lại có thể ngang nhiên làm chuyện phóng đãng thế này sao?!
Bao nhiêu khách khứa đang nhìn kìa!
Nhưng chỉ mấy giây sau, ánh mắt Lục Đình Sinh đột nhiên trầm xuống.
Tựa như hắn đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Ngay sau đó, ta trợn mắt há miệng, tận mắt nhìn thấy…
Hắn xé rách luôn gương mặt của An Dương Quận chúa!
“Hả?!”
“Lại là nàng ta?!”
Ta và Khương Cảnh Nhan đồng thời kêu lên đầy kinh hãi.
Ta vừa hoàn hồn, nghe thấy lời hắn thốt ra, lập tức quay phắt đầu nhìn hắn:
“Ngươi nhận ra nàng ta sao?”
Lúc này, khuôn mặt của “An Dương Quận chúa” đã hoàn toàn biến đổi.
Nàng ta không còn vẻ mỹ lệ rực rỡ ban đầu, mà là một nữ tử với vết sẹo dữ tợn trên mặt, dung mạo tầm thường, chẳng còn chút gì giống với vẻ kiều diễm khi nãy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khương Cảnh Nhan giải thích với ta:
“Nàng ta là tù binh của quân địch ở Thập Tam Thành. Nghĩa phụ trước đây vốn có ý tha cho nàng ta, nào ngờ nàng lại lấy oán báo ân!”
Ta nghe xong, nhíu mày nghi hoặc:
“Lục Đình Sinh mà cũng có lòng tốt như vậy sao?”
“Tất nhiên là không.”
Khương Cảnh Nhan lập tức phủ nhận không chút do dự:
“Nghĩa phụ chỉ muốn lợi dụng nàng ta để moi ra kẻ đứng sau.”
“Nhưng xem ra… đã thất bại rồi.”
Ta nhướng mày, lười biếng đáp:
“Chưa chắc đâu.”
Vì màn kịch chấn động này, đám khách mời nào còn dám nán lại nữa, ai nấy đều vội vàng cáo từ rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sảnh đường vốn đỏ rực sắc hỷ, lúc này bị m.á.u tươi nhuộm càng thêm đỏ.
Nữ thích khách kia, Lục Đình Sinh đã g.i.ế.c ngay tại chỗ.
Ta nhìn hắn thong dong bước về phía mình, vô thức muốn chạy, nhưng hai chân như bị đóng chặt xuống đất, không thể nhúc nhích.
Lục Đình Sinh đi tới trước mặt ta, ánh mắt lướt qua Khương Cảnh Nhan đứng bên cạnh, rồi thản nhiên hỏi:
“Sao còn chưa đi?”
Ta khó tin nhìn hắn—hắn làm sao biết được ta định bỏ trốn?!
Rõ ràng ta giấu giếm vô cùng kín kẽ.
Ta vừa định quay sang trừng mắt với Khương Cảnh Nhan, thì hắn đã cuống quýt giơ tay phủ nhận:
“Ta không có nói gì hết!”
Lục Đình Sinh khẽ thở dài:
“Đi đi, mang theo tên nhóc ngốc này theo cùng.”
Hắn nhìn ta, giọng điệu trầm ổn:
“Tần Hoan Nhan, ngươi thông minh nhanh nhạy, sau này hãy chăm sóc nó nhiều hơn.”
Ta càng thêm nghi hoặc, ánh mắt dò xét nhìn hắn—câu này sao nghe cứ như đang giao phó hậu sự vậy?
Ta bĩu môi, hừ một tiếng:
“Không cho ta chút lợi lộc nào mà còn muốn ta giúp ngài nuôi con? Hầu gia, tính toán này của ngài, chỉ e cả huynh đệ trong sơn trại của ta cũng dễ dàng nghe ra đấy!”
Khương Cảnh Nhan chạy theo sau Lục Đình Sinh, vừa khóc vừa gào lên:
“Nghĩa phụ, người không cần con nữa sao? Con không đi!”
Ta phất tay với hắn:
“Tiểu tử ngốc, đừng lo, ta sẽ đi thương lượng một cái giá tốt với nghĩa phụ ngươi.”
Tên ngốc đó khóc càng dữ dội hơn.
Lần này, chính ta chủ động bước vào mật thất.
Ta nhìn thẳng vào hắn, đi thẳng vào vấn đề:
“Ngươi nói cho ta biết toàn bộ sự thật năm đó. Nếu ta hài lòng, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc thằng nhóc kia.”
Lục Đình Sinh liếc ta một cái, thần sắc nhàn nhạt:
“Ngươi muốn biết điều gì?”
Ta chỉ vào bức họa, ánh mắt lại không rời khỏi hắn:
“Trận chiến ở Ải Vu Hiệp năm đó, nàng ấy rốt cuộc c.h.ế.t thế nào?”
Hắn nhìn bức họa rất lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói:
“Chết trận. Bị vây khốn ở nơi địa thế hiểm trở, không có viện quân, cuối cùng… bỏ mạng trên chiến trường.”
Ta lại hỏi:
“Vì sao không có viện quân?”
Hắn đáp:
“Ta đi cầu viện, nhưng rơi vào bẫy của địch, bị bắt làm tù binh.”
Ta bỗng nhiên cười lạnh, giọng nói đột ngột cao lên:
“Vậy nên ngươi phản bội nàng ấy! Vậy nên chính ngươi dẫn quân địch đến g.i.ế.c sạch những tàn binh còn sót lại!”