Tân Đế Bỏ Rơi Ta, Cưới Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 11



Trong lúc ta ngẩn người, hắn đã được cha ta sắp xếp vào khách phòng.

Tiểu Tiểu được cha ta gọi đến để xem vết thương cho hắn.

"Người này thật là nhẫn nhịn , vết thương sâu ở bụng, lại còn có độc, hắn vừa nãy vẫn có thể quấn lấy mấy tên đại hán lâu đến vậy. 

Nếu là người khác, sớm đã trúng độc công tâm mà ngất đi rồi. Hắn còn có thể trụ được đến bây giờ mới ngất, tâm trí thật kiên nghị."

Tiểu Tiểu kiểm tra vết thương của hắn xong, lên tiếng nói.

Trong giọng điệu không khó để nghe ra vài phần kính phục.

Ta có chút tò mò, muốn xem vết thương nghiêm trọng đến mức nào, nhô đầu qua.

Nhưng chưa kịp liếc qua màn che giường, đã bị cha ta tát một cái xuống.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, đây là chỗ một cô nương như con có thể nhìn sao?"

Cha ta khó chịu nói .

"Tiểu Tiểu còn nhỏ tuổi hơn con mà? Nàng ấy xem được, tại sao con lại không xem được?"

Đột nhiên bị tát, ta có chút uất ức nói.

"Con là cô nương, Tiểu Tiểu cũng là, cha cứ thế kéo nàng ấy đến xem vết thương cho một người nam nhân, sau này danh tiếng của nàng ấy còn cần nữa không?"

Cha ta vốn còn muốn nói ta, nhưng sau khi nghe lời này của ta, thần sắc có chút ngượng ngùng nhìn Tiểu Tiểu.

 "Ta cũng không còn cách nào, đại phu bên ngoài không đáng tin, tình huống hắn hiện tại đặc biệt, chỉ có thể làm việc gấp ."

"Tiểu thư không cần lo lắng, Tiểu Tiểu từ năm tuổi đã học cách xem vết thương cho người khác, từng thấy các loại cơ thể  rồi. Trong mắt ta, chẳng qua chỉ là đống thịt mà thôi, là người hay là heo hoàn toàn không khác biệt."

Tiểu Tiểu quay người nhìn ta nói.

Cảm xúc trong mắt nàng vẫn tĩnh lặng hơn cả ánh mắt thường ngày của ca ca ta, dường như không có gì có thể gây ra một chút sóng gió trong cảm xúc của nàng.

Lúc này ta mới yên tâm.

Nhưng mà... heo?

Nghĩ đến thịt heo đỏ trắng xen kẽ mà ta từng thấy khi đi ngang qua tiệm thịt, ta lập tức không còn ý muốn xem nữa.

"Cũng không cần coi hắn là heo."

Cha ta nghe Tiểu Tiểu nói vậy, có chút nghẹn lời , sau đó hỏi:

 "Độc này ngươi chữa được không?"

Tiểu Tiểu gật đầu.

Lông mày cha ta vốn nhíu chặt mới giãn ra.

"Ngươi cần gì thì nói với ta, ta sẽ sai người đi làm."

Nói xong người đuổi ta ra ngoài, đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt trước mặt, ta hít một hơi sâu.

Ta biết cha ta vì muốn tốt cho ta, chuyện này ta làm cũng không được chu đáo , nhưng ông ấy lại tát ta cơ chứ.

Ta lớn đến chừng này, hắn là lần đầu tiên động thủ đ.á.n.h ta.

Tuy đầu không đau lắm, nhưng lòng ta đau.

Ta quyết định, chiếc đai lưng vừa làm xong hôm qua sẽ không tặng người nữa.

Cho đến bữa tối, ta vẫn còn hơi giận.

Nhưng khi cha ta làm một bàn toàn những món ta thích ăn, lại còn dỗ dành ta bằng giọng điệu dịu dàng , ta lập tức mất hết nhuệ khí mà cúi đầu.

“Khanh nhi, con đã từng cứu Tần Ngật chưa?”

Ăn được nửa bữa, cha ta đột nhiên hỏi ta.

“Không hề ạ? Nếu nói là cứu, con cũng chỉ tiện tay giúp một lần hôm nay thôi, trước đây chắc chắn là không.”

Ta khó hiểu trả lời.

Không hiểu sao cha ta đột nhiên hỏi ta như vậy.

Trước đây ta còn chưa từng gặp hắn, làm sao có thể cứu hắn được?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có phải là thời gian quá lâu, cộng thêm lúc đó con còn bé, nên quên rồi chăng? Tần Ngật nói với ta rằng ân nhân cứu mạng lúc nhỏ của hắn chính là con, nhưng hắn chỉ nhớ hình dáng của con, không biết thân phận, hôm nay khi con cứu hắn, có nhắc đến con là con gái của ta, sau đó hắn nhìn thấy dáng vẻ của con, mới xác định được.”

Ta lắc đầu, vẫn không có ấn tượng gì.

“Hắn nói là được cứu ở biên quan, ta đoán chừng là lần con mười tuổi đó. Từ nhỏ đến lớn con cũng chỉ đi biên quan có một lần. 

Năm đó ta bị trọng thương, suýt nữa mất mạng, mẹ con dẫn con và ca ca đến biên quan thăm ta. 

Tình hình lúc đó rất hỗn loạn, không ai để ý đến con, có phải con đã tự ý chạy đi đâu đó, rồi cứu người không?”

Mười tuổi? Biên quan?

Ta đặt đũa xuống suy nghĩ, quả thật là nhớ ra rồi!

Lúc đó các đại phu trong quân đều nói cha ta sắp không giữ được tính mạng, ta không tin, nghĩ đến trong một cuốn tạp thư đã từng xem nói có một loại thảo d.ư.ợ.c có thể cải tử hoàn sinh , ta liền tự mình xông lên núi tìm.

Sợ mẫu thân không cho đi, ta đã không nói với bà.

Sau đó, bên cạnh một cái cây, ta thấy một người đầy m.á.u , lúc đó trời lại đang mưa lớn, ta dù sợ hãi, nhưng với ý nghĩ tích đức cho cha, ta đã kéo hắn vào trong hang núi.

Lúc ta chuẩn bị rời đi, có một đội người bịt mặt mặc đồ đen cầm đao tìm người bên ngoài.

Ta thấy bọn họ không có ý tốt, liền kiếm một ít cỏ chặn cửa hang lại.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Nhưng không ngờ bọn họ tìm kiếm bên ngoài cả đêm, ta liền bị kẹt lại cùng người đầy m.á.u đó suốt một đêm.

Giữa chừng hắn còn phát sốt cao, ta sợ hắn c.h.ế.t bên cạnh ta, nên cứ thấp thỏm lo âu nhìn hắn, gần như không ngủ.

Cho đến sáng, hắn tỉnh lại, hỏi tên ta.

Ta sợ hắn là người xấu, liền nói đại một cái tên, không nói tên thật.

Hắn nói tên hắn, bảo ta sau này có chuyện gì có thể tìm hắn giúp.

Ồ! Đúng rồi! Ta nói sao cái tên Tần Ngật này lại quen thuộc như vậy, thì ra là lúc đó hắn đã nói cho ta biết, nhưng ta căn bản không để tâm.

Lúc đó mặt hắn cũng dính đầy m.á.u me.

Sau khi ta giúp hắn dùng tín hiệu liên lạc được với thuộc hạ, ta liền bỏ chạy, trở về quân doanh mà còn sợ hãi rất lâu, cảm thấy mình đã nhặt lại được một mạng.

“Hình như… có chuyện này.”

Ta có chút chột dạ nói, cẩn thận nhìn mẫu thân ta.

Lúc đó mẫu thân ta luôn ở trong trướng của cha ta chăm sóc ông, ta ở riêng một mình, nên nàng không biết ta đã chạy ra ngoài một đêm.

Lúc đó ta cũng không dám nói với bà.

Nếu để bà biết ta đã tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm như vậy, bà sợ sẽ vặn tai ta mất.

Thấy sắc mặt mẫu thân ta sắp không tốt, ta vội vàng nhào vào lòng bà ôm chặt :

 “Nương, nương đừng giận, chuyện qua rồi, con cũng không sao mà? Từ sau đó con cũng cẩn thận hơn nhiều, làm việc cũng sẽ không còn bốc đồng như trước nữa, cũng coi như là trong họa có phúc giúp con trưởng thành, hơn nữa bây giờ con cũng lớn rồi, cũng đã học võ với cha mấy năm, lại có mọi người bảo vệ, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa.”

Mẫu thân ta cúi đầu nhìn ta, không hề nổi giận, nhưng khóe mắt dần đỏ lên.

“Đều là lỗi của nương, nương đưa con đến đó mà lại không trông chừng con cẩn thận, nếu con có bất trắc gì, nương cả đời này…”

Mẫu thân ta bật khóc làm cả ba chúng ta đều sợ hãi.

Ngay cả khi năm đó cha ta suýt không qua khỏi, mẫu thân ta vẫn luôn cố nén, chưa từng khóc trước mặt chúng ta.

Chúng ta vội vàng thay phiên nhau dỗ dành.

Ngay cả ca ca ta cũng hiếm khi nói những lời mềm mỏng mà bình thường người tuyệt đối ngại mở lời để dỗ mẫu thân ta.

Một lúc lâu sau, mẫu thân ta mới nín khóc.

Nhưng vừa nín, nàng liền vặn tai ta, nhưng không dùng sức mạnh, “Thật sự đã biết điều chưa?”

“Thật ạ, còn thật hơn vàng thật.”

Ta giơ tay thề.

“Cho dù con bây giờ có chút bản lĩnh, nhưng võ công chỉ là hữu danh vô thực  của con không đủ để nhìn trước mặt cao thủ thật sự, sau này có chuyện gì đừng ra mặt, để ca ca con và cha con làm, biết chưa?”

“Biết, biết rồi ạ.”

Ta liên tục đồng ý, mẫu thân ta mới buông ta ra.