“Tần Ngật đâu ạ ?”
Ta xoa xoa cái tai hơi đau, bắt đầu tìm kẻ đầu sỏ gây tội.
Tính ra ta đã cứu hắn hai mạng, vậy mà hắn lại hại ta.
“Đi rồi.”
Cha ta thở dài nói.
“Đi rồi? Vết thương của hắn không phải rất nghiêm trọng sao?”
Ta kinh ngạc hỏi.
“Những lời cần nói đều đã nói rồi, hắn sợ liên lụy chúng ta, tỉnh lại liền bảo thuộc hạ đưa đi rồi. Độc trên người hắn đã được Tiểu Tiểu hóa giải, vết thương ở bụng cũng đã băng bó xong, chăm sóc tốt sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Tiểu Tiểu giải độc và băng bó cho hắn?”
Ca ca ta đột nhiên lên tiếng hỏi.
Cha ta gật đầu khó hiểu.
Sắc mặt ca ca ta lập tức trầm xuống vài phần.
Nhìn vẻ mặt đó của hắn, ta nhớ đến Tiểu Tiểu nói ca ca ta có ân với nàng, nàng bằng lòng đến bảo vệ ta cũng là để báo ơn.
Lúc đó ta còn hơi không tin, ca ca ta là người lòng dạ khó lường trước nay không thích lo chuyện bao đồng, hắn cũng luôn không thích tiếp xúc với nữ tử, ta thực sự không thể nghĩ ra hắn có ân tình gì với Tiểu Tiểu được.
Bây giờ nhìn dáng vẻ này của hắn, ta hình như đoán được điều gì đó rồi.
Đây là cây sắt ngàn năm nở hoa rồi!
Trong đầu ta hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn còn lạnh lùng hơn cả ca ca ta của Tiểu Tiểu.
Chậc, con đường tương lai của ca ca ta, còn dài lắm nha.
Thấy ca ca ta hỏi xong lại không nói gì, cha ta không quản hắn nữa, lại chuyển sang chủ đề khác.
“Phu nhân, nếu gần đây không có việc gì, hãy tích trữ thêm lương thực.”
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Cha ta lo lắng nhìn mẫu thân ta nói.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Mẫu thân ta lập tức ngồi thẳng người hỏi.
“Tần Ngật đã nói cho ta một tin, hắn đi từ biên quan vào kinh, thấy rất nhiều người tị nạn , hắn hỏi mới biết là có vài nơi xảy ra hạn hán, quan lại địa phương đều giấu giếm, trong kinh hiện tại nhiều người vẫn chưa biết.”
Nói xong cha ta lại nhìn ca ca ta, “Con không phải quen biết nhiều kỳ nhân dị sĩ sao? Tần Ngật nói phía Nam có một thành nhỏ hình như đã xuất hiện dịch bệnh , vì số người nhiễm bệnh ít, hắn cũng không chắc chắn, vừa hay con ở nhà cũng không có việc gì, thì đi ra ngoài xem thử đi.”
Ca ca ta trầm ngâm một lát, lên tiếng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Con dẫn Tiểu Tiểu đi, nàng ấy truyền thừa từ Quỷ Y, y thuật và độc thuật đều tuyệt đỉnh.”
“Con dẫn nó đi, muội muội con thì sao? Ai bảo vệ? Con không phải đã giao nó cho muội muội con rồi sao?”
Cha ta không đồng tình nói.
“Tần Ngật bị thương, không thoát khỏi liên quan đến Tần Bách, hắn đã ra tay với Tần Ngật, theo mối quan hệ của nhà chúng ta và Tần Ngật, những ngày sắp tới cũng sẽ không yên ổn. Khanh nhi ra ngoài cũng chỉ là đi chơi, hiện tại thiên tai và dịch bệnh đang rối ren, cứ để nó ở nhà cho an toàn.”
Ta…
Ca, ngươi đúng là ca ca ruột của ta!
Có người trong lòng liền quên muội muội.
Cha ta còn muốn nói gì đó, ta vội vàng khuyên can.
“Không ra ngoài thì không ra ngoài vậy, con ra ngoài cũng là tìm thoại bản, để người hầu ra ngoài mua giúp cũng được, vẫn là chữa dịch bệnh quan trọng hơn, nếu là thật, thì chuyện này sẽ rất nghiêm trọng.”
Nực cười, ca ca ta khó khăn lắm mới động tâm, ta còn mong muốn tạo cơ hội cho hắn.
Ta thật sự muốn xem cái loại người lạnh lùng vô tình như hắn sẽ đối xử với người mình thích như thế nào.
Ta tuyệt đối không thừa nhận là ta muốn xem ca ca ta, người tính toán không sót một chi tiết trong mọi việc, sẽ sảy chân vì Tiểu Tiểu như thế nào.
Cha ta thấy vậy cũng không cố chấp nữa.
Nhưng ta lại càng không nhìn rõ rồi, Tần Ngật rốt cuộc có quan hệ gì với nhà ta, sao hắn nói gì cha ta cũng tin, ngay cả ca ca ta cũng không nghi ngờ.
Nghĩ vậy ta liền hỏi ra.
“Tần Ngật là ân nhân cứu mạng của ta.”
Cha ta nói từng chữ một.
Ta ngớ người.
“Sao con không biết?” Ta lên tiếng hỏi.
Liếc nhìn vẻ mặt hoàn toàn không kinh ngạc của mẫu thân ta và ca ca ta, “Mọi người đều biết? Chỉ giấu mỗi con.”
Ta cảm thấy trái tim ta hôm nay sắp vỡ thành từng mảnh rồi.
“Lúc đó con còn bé, tính cách chưa định hình, Tiên Hoàng kiêng kỵ nhất là võ tướng có quan hệ với huynh đệ của ông ấy, chuyện Tần Ngật cứu ta cũng không được loan truyền rộng rãi, chỉ có một số ít người biết, sợ con miệng không giữ được lời nên nghĩ tốt nhất là không nói với con, dù sao gia đình cũng không trông cậy con có thể giúp báo đáp gì hắn.”
Miệng không giữ được lời? Không trông cậy ta có thể báo đáp gì?
Nghe ấn tượng của cha ta về ta lúc nhỏ, ta xác định rồi, đây chắc chắn cũng là cha ruột!
Nói xong cha ta hình như có chút ngượng ngùng, “Không ngờ ân cứu mạng của ta cuối cùng lại được con đền đáp, con còn cứu hắn hai lần, ta đã coi thường con rồi.”
Ta…