Tân Đế Bỏ Rơi Ta, Cưới Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 2



Ngự Thư Phòng.

"Thần nữ Vân Khanh tham kiến Bệ Hạ, Bệ Hạ vạn tuế..."

"Khanh nhi bình thân, không cần đa lễ."

Đầu gối ta vừa chạm đất, Tần Bách đã đứng dậy khỏi ngai rồng, vội vàng bước tới đỡ ta dậy.

Sau khi đứng thẳng người, ta lặng lẽ rút tay về, lùi lại hai bước.

"Khanh nhi trong lòng có phải trách Trẫm không?"

Tần Bách lên tiếng hỏi ta.

"Thần nữ không dám, Bệ Hạ là Thiên Tử, dưới một người trên vạn người, tự nhiên muốn cưới ai thì cưới, thần nữ không dám tùy tiện bàn luận."

Ta rũ mắt, đáp.

Tần Bách thở dài bất lực.

Hắn vừa định mở lời nói gì đó, thái giám ngoài cửa bước vào thông báo, nói Sở Huỳnh đã đến.

"Nàng ta đến làm gì?"

Tần Bách vội vàng hỏi.

Nói xong hắn bước nhanh về phía cửa.

Cuối cùng gần như là chạy lẹ .

"Nàng thân thể yếu ớt, muốn gặp Trẫm cứ cho người đến báo là được, Trẫm tự khắc sẽ đến thăm nàng, cần gì phải tự mình chạy một chuyến?"

Giọng nói xót xa khó che giấu của Tần Bách truyền đến từ phía sau. 

Ta quay người lại liền thấy Sở Huỳnh mặc phượng bào đỏ tựa yếu ớt vào lòng hắn.

"Bệ Hạ ngày lo vạn việc, Huỳnh Huỳnh sao dám làm lỡ dở Người."

"Bữa sáng hôm nay Bệ Hạ ăn vội vàng, đêm qua lại khá mệt mỏi, Huỳnh Huỳnh lo lắng cho sức khỏe của Người, nên đích thân đến tiểu phòng bếp làm chút bánh ngọt."

Sở Huỳnh nói giọng dịu dàng, ngữ khí triền miên thê thiết , nghe đến mức ta, một nữ tử, cũng phải thấy đáng thương.

Hai người lại đứng ngoài cửa thủ thỉ ân ái một lúc lâu, mới nhìn thấy ta trở lại.

"Đây không phải là Vân Tỷ Tỷ sao? Đến từ lúc nào vậy? Bệ Hạ sao Người không nói với thiếp một tiếng?"

Sở Huỳnh hờn trách đ.ấ.m nhẹ Tần Bách một cái.

Tần Bách nắm ngược tay nàng, cười vui vẻ thành tiếng, đỡ nàng cùng đi đến bên cạnh ta.

"Khanh nhi, đây là Huỳnh Huỳnh, con gái Lễ Bộ Thượng Thư, hiện tại là Hoàng Hậu của Trẫm."

Ta không đáp lời, liếc Tần Bách một cái không mặn không nhạt .

Thần sắc hắn lập tức có chút xấu hổ.

"Bệ Hạ nói vậy, là muốn ta hành lễ với Hoàng Hậu Nương Nương sao?"

Ta hỏi bằng giọng điệu lạnh nhạt.

"Không phải."

Hắn không dám nhìn vào mắt ta, đáp.

Ta liếc nhìn Sở Huỳnh bên cạnh, nụ cười trên khóe môi nàng ta lập tức cứng đờ.

"Bệ Hạ nói đúng, thân phận Vân Tỷ Tỷ cao quý hơn thiếp nhiều, làm sao có thể hành lễ với thiếp?"

Chỉ trong khoảnh khắc, Sở Huỳnh lại nở nụ cười nhìn ta, "Thời niên thiếu chúng ta từng gặp nhau vài lần, không biết Tỷ Tỷ còn nhớ Huỳnh Huỳnh không?"

"Khanh nhi và Huỳnh Huỳnh lại quen biết nhau sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Bách nghe tiếng, hơi ngạc nhiên nhìn ta.

"Nương Nương thân phận cao quý, thần nữ không dám trèo cao ."

Ta nói một cách xa cách.

Cha ta là Chấn Quốc Đại Tướng Quân chính nhất phẩm do Tiên Đế phong đặc biệt, cha nàng ta chẳng qua là Ngũ phẩm Trường Sử, sau này nhờ thế con gái được phong Hậu mới được đề bạt lên Thượng Thư tam phẩm.

Xét về gia thế của bọn họ, ta và nàng ta lẽ ra không thể gặp nhau.

Nhưng mẫu thân nàng ta và mẫu thân ta đều kinh doanh cửa hàng trong kinh.

Mẫu thân nàng ta vì tổ tiên cũng ở trong kinh, tài sản tích lũy qua mấy đời, mẫu thân ta hổ mạnh không đấu được rắn độc , khả năng kiếm tiền của hai người ở trong kinh ngang nhau, thường xuyên xảy ra xích mích nhỏ vì cạnh tranh cùng một loại cửa hàng.

Ta và Sở Huỳnh đã gặp nhau vài lần khi còn nhỏ, mỗi lần đều là lúc mẫu thân ta và mẫu thân nàng ta căng thẳng như cung tên.

Nàng ta chưa bao giờ cho ta sắc mặt tốt, ta cũng không thèm để ý đến nàng ta.

Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, lại có thể nhận được nụ cười nghênh đón của nàng ta trong Hoàng Cung.

"Tỷ Tỷ nói lời này là ý gì?"

Sở Huỳnh như thể không thấy khuôn mặt lạnh lùng của ta, bước lại gần kéo lấy cánh tay ta.

Ta không thích người khác chạm vào, vừa định rút tay ra, ai ngờ Sở Huỳnh thân mình xiêu vẹo, liền ngã xuống đất.

"Ta biết mẫu thân Tỷ Tỷ không hòa hợp với mẫu thân ta, Tỷ Tỷ cũng không thích ta, nhưng Huỳnh Huỳnh giờ đã là Hoàng Hậu, không còn là con gái quan nhỏ Ngũ phẩm từng bị Tỷ Tỷ ức h.i.ế.p trước kia nữa, Tỷ Tỷ sao còn dám đẩy ta?"

Có phải nàng ta càng lớn đầu óc càng kém rồi không? Ta đã đẩy nàng ta khi nào?

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

"Cho dù ta đã cướp ngôi Hậu của Tỷ Tỷ, có lỗi với Tỷ Tỷ, nhưng đó là ý chỉ của Bệ Hạ, có phải Tỷ Tỷ bất mãn với quyết định của Bệ Hạ không?"

Sở Huỳnh ôm ngực, buồn bã t.h.ả.m thiết chỉ trích ta.

Tần Bách mặt đầy vẻ đau lòng quỳ xuống, để Sở Huỳnh tựa vào lòng hắn, ngước mắt giận dữ nhìn ta, "Vân Khanh, Trẫm thực sự mắt đã mù , hôm qua Mẫu Hậu về cung nói muốn hủy hôn, Trẫm nhớ đến chút tình cảm với nàng, không đồng ý. 

Vốn nghĩ nàng hiền hậu hiểu lễ, Trẫm chuẩn bị noi theo Đế Vương triều trước, lập Đông Tây Nhị Hậu, các ngươi tôn quý ngang nhau, nàng cũng không cần quỳ lạy Huỳnh Huỳnh, phải ở dưới nàng."

"Không ngờ nàng lại là loại phụ nhân độc ác như vậy!"

Tần Bách chỉ vào ta mắng c.h.ử.i .

Nhìn ngón trỏ chỉ vào mũi ta của hắn, ta suýt nữa không nhịn được nói ra lời thô tục .

Nửa câu đầu của hắn nói thật đúng.

Trước đây ta sao lại không nhìn ra mắt hắn mù như vậy.

Cú giả vờ té ngã rõ ràng như thế ngay dưới mí mắt hắn mà hắn cũng không nhìn ra, ngôi Hoàng Vị này hắn có thể ngồi vững được không?

Lại còn Đông Tây Nhị Hậu.

Đúng là một khuôn mặt lớn có thể chứa đựng ngàn sông vạn núi.

"Thần nữ không có đẩy nàng ta, Bệ Hạ nếu không tin, hãy hủy hôn đi. Tội danh này dù Người có đ.á.n.h c.h.ế.t thần nữ, thần nữ cũng không nhận."

Ta hờ hững mở lời.

Tần Bách nhìn chằm chằm vào ta, n.g.ự.c không ngừng phập phồng. Hắn đang chuẩn bị nói gì đó, một thái giám vội vã bước vào từ bên ngoài, cúi người thì thầm vào tai hắn một câu.

Một lúc sau, hắn ngẩng đầu nhìn ta, chỉ ra cửa, "Cút! Cút ngay cho Trẫm!"

Ta không quay đầu lại mà bước đi.

Đến cửa cung, ta phát hiện cha mẹ và đại ca đều đang đứng đợi bên cạnh xe ngựa.

Trên đường về nhà, mẫu thân ta muốn nói lại thôi.

Ta vỗ nhẹ tay nàng, "Nương, không sao cả, thứ có thể bị cướp đi đều là rác rưởi ."

Ta nói xong, mẫu thân ta hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.