Tân Đế Bỏ Rơi Ta, Cưới Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 3



Ngày thứ hai sau khi ta từ cung trở về nhà, Tần Bách hạ chiếu hủy hôn, gán cho ta những danh tiếng như ghen tuông, bất hiền, chỉ thiếu điều không trực tiếp nói ta là một mụ phu hung dữ .

Sau đó, các tiểu thư khuê các thường xuyên đến nhà ta gửi thiệp mời, mời ta tham gia yến tiệc.

Ta biết lòng hiếu kỳ của những quý nữ vô vị đó mạnh mẽ đến mức nào. Dù trong lòng ta không có gì, cũng không muốn ra ngoài để họ xem trò vui.

Ta để mẫu thân ta từ chối tất cả.

Vừa lúc sinh thần lần thứ tám mươi của ngoại tổ mẫu ta sắp đến.

Ta liền bế quan nửa tháng ở nhà không ra ngoài, thêu cho bà một bức Bách Thọ Đồ.

Vốn nghĩ chuyện này sẽ dần phai nhạt theo thời gian, không ngờ lại càng lúc càng lan rộng.

Ta vốn là nạn nhân bị hủy hôn, nhưng trong lời đồn dân gian, Tần Bách và Sở Huỳnh dần được ca tụng thành một cuộc tình ngược luyến biết nhau từ nhỏ, yêu nhau tha thiết nhưng không thể ở bên nhau, còn ta trở thành kẻ thứ ba dựa vào quyền thế của cha mà cưỡng ép thành hôn.

Đúng là trắng trợn đổi trắng thay đen .

"Phu nhân, Hoàng Hậu sai người gửi thiệp mời, mời Người và Tiểu thư ngày mai cùng vào cung tham gia Tiệc Bách Hoa."

Lúc dùng bữa trưa, quản gia mặt đầy vẻ khó xử bước vào nói.

Gia đình bình thường mời dự tiệc, mẫu thân ta còn có thể lấy cớ chức quan của cha ta mà từ chối.

Nhưng Cung đình sai người mời, thì rất khó tránh né.

Mục đích Sở Huỳnh đột nhiên tổ chức yến tiệc ta đại khái có thể đoán được.

Cha ta lấy cớ bệnh tật không về biên quan, ba ngày sau đại ca Sở Huỳnh, Sở Phong, được bổ nhiệm làm Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân, thay thế cha ta ra tiền tuyến.

Nhị ca Sở Huỳnh, Sở Kiệt, cũng thay thế chức vụ của ca ca ta làm Đại Lý Tự Thiếu Khanh vào hôm trước.

Không có việc gì nàng ta cũng có thể gây chuyện để tìm ta gây khó dễ, nay có cơ hội tốt để giễu cợt ta như vậy, nàng ta sao có thể bỏ qua?

"Nương, hay là ta giả bệnh?"

Mấy ngày nay, cha ta thay đổi đủ món làm đồ ăn ngon cho ta ở nhà, ca ca ta cũng thỉnh thoảng nhờ những kỳ nhân dị sĩ mà huynh ấy quen biết gửi đến những món đồ chơi vui.

Ta sống ở nhà rất vui vẻ.

Chỉ có mẫu thân ta, vì chuyện cửa hàng, vẫn phải ra ngoài mỗi ngày.

Ta có đi Hoàng Cung hay không cũng không sao, nhưng ta không muốn mẫu thân ta phải chịu ấm ức vì ta nữa.

Cứ nghĩ đến việc nàng vào cung sẽ bị Bạch Tâm Nhu, mẫu thân Sở Huỳnh, lấn át, lòng ta liền không thoải mái.

"Giả bệnh gì mà giả bệnh? Không giả! Nương đang lo lần trước con chịu ấm ức, không có chỗ để đòi lại công bằng cho con, ai ngờ nàng ta lại tự đ.â.m đầu vào không có mắt như vậy!"

"Ngoại Tổ là phu tử của hầu hết văn quan từ tam phẩm trở lên trong triều, Ngoại Tổ Mẫu là con gái của người giàu nhất Giang Nam, cha con nắm giữ binh quyền tám mươi vạn đại quân, cửa hàng của mẫu thân con mở khắp Bắc Nam, trừ việc bị Bạch Tâm Nhu đè đầu ở trong kinh, những nơi khác không phải nghiền nát bọn họ thành bã sao?"

"Trần Nhàn và Tần Bách nếu dám để mặc con gái Sở gia ức h.i.ế.p con, ta cũng sẽ không để cho bọn họ yên!"

Mẫu thân ta đập bàn đứng dậy, có vẻ như nàng đã nén một cục tức trong lòng đã lâu.

"Phu nhân đừng giận, đừng giận."

Cha ta vội vàng đứng dậy xoa lưng cho mẫu thân ta.

"Nương, không cần nổi giận , Sở gia sẽ sớm tự rước họa vào thân thôi."

"Khanh nhi, ngày mai muội không được giả bệnh, Tiệc Bách Hoa này nhất định phải đi, không đi thì thật uổng phí cơ hội xem trò cười."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ca ca ta ngồi đó nói một cách thâm sâu khó lường .

Huynh ấy quanh năm không cười.

Khóe miệng lúc này có một nụ cười sảng khoái gần như không thể nhận thấy, khiến lòng ta cảm thấy rờn rợn.

Lời ca ca ta nói ra chưa bao giờ không ứng nghiệm, ngày hôm sau ta liền cùng mẫu thân vào cung.

Tiệc Bách Hoa.

Ta và mẫu thân ta đến muộn, khi đến cơ bản tất cả gia quyến của quan viên từ tam phẩm trở lên có mặt trong kinh đều đã có mặt.

Lúc mới vào sân, ta và mẫu thân ta bị những ánh mắt hoặc châm chọc hoặc thương hại nhìn chằm chằm.

Nhưng đợi chúng ta đi đến gần, họ nhìn rõ quần áo, trang sức ta và mẫu thân ta đang mặc, trong mắt họ chỉ còn lại sự ghen tị và ngưỡng mộ.

"Vị công công dẫn đường này vất vả rồi, thưởng."

Mẫu thân ta tiện tay ném ra một viên Đông Châu Nam Hải.

Tiểu thái giám dẫn đường vội vàng đỡ lấy, quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Sau khi hành lễ xong hắn vẫn không đi, đi theo sau ta và mẫu thân ta, có vẻ như muốn theo hầu suốt.

Không chỉ có hắn, những thái giám cung nữ khác trong Ngự Hoa Viên cũng đều rục rịch.

Tức đến mức nhiều người xung quanh mắt đều đỏ lên.

"Chẳng qua chỉ có vài đồng tiền thối mà thôi? Có gì mà khoe mẽ ?"

Ta liếc nhìn phu nhân vừa nói lời này, nàng ta là phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư, thường ngày đi lại khá gần với Bạch Tâm Nhu, mẫu thân Sở Huỳnh.

"Có bản lĩnh thì ngươi cũng thưởng đi? Ngày thường keo kiệt bủn xỉn ngay cả thỏi vàng cũng không thưởng nổi, lấy đâu ra mặt mũi mà kêu trước mặt ta?"

Mẫu thân ta khinh thường liếc nàng ta một cái.

"Ngươi!"

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

"Ngươi cái gì mà ngươi? Một phu nhân Thượng Thư tam phẩm bé nhỏ, cũng xứng đáng làm trò lố trước mặt ta? Thấy ta mà không hành lễ, trong mắt không có nửa phần tôn ti, ngươi muốn bất chấp vương pháp sao?"

"Ta!"

 Phu nhân Hộ Bộ Thượng Thư tức đến méo cả miệng, nàng ta chỉ vào mẫu thân ta muốn nói gì đó, nhưng lời cứ mắc kẹt trong miệng không thốt ra được.

"Thôi thôi, hôm nay thời tiết đẹp như vậy, không đáng phải nổi giận vì chuyện nhỏ nhặt này."

Một giọng nói dịu dàng như gió truyền đến, không cần ngẩng đầu ta cũng biết người đến là Bạch Tâm Nhu.

Nàng ta muốn làm người hòa giải, cũng phải xem mẫu thân ta có đồng ý hay không.

"Cũng đúng, vật họp theo loài, người chia theo nhóm , quả thực ta không nên giận dữ với súc sinh."

"Ngươi nói gì?"

Sắc mặt Bạch Tâm Nhu lập tức thay đổi.

"Không có gì, ta chỉ là rất thích vẻ mặt người khác không ưa ta nhưng lại không làm gì được ta."

Mẫu thân ta vuốt lại viên hồng ngọc trên đầu, kéo ta đi về phía bàn tiệc.

Không thèm cho họ một ánh mắt nào.